Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tin tức Hoắc Nghiên đột nhiên thoát ế khiến Tề Chiêu sợ hết hồn, tham quan xong lập tức về nước, đồng thời hẹn gặp mặt.
Hai người là bạn thân nhiều năm, Hoắc Nghiên cũng không có ý định giấu chuyện tình cảm.
Hỏi ý kiến Giang Lê Thanh xong, chọn thời gian mọi người cùng rảnh rỗi để đến nhà họ Tề.
Dù sao cũng là lần đầu tiên đi ra mắt bạn bè người thân với tư cách bạn gái, thế nào cũng phải trang trọng một chút.
Trước khi đi, Giang Lê Thanh cố ý ăn mặc chỉnh tề, lại chọn ra hai món từ đống đồ quý giá lộn xộn của Giang Ngạn Thanh làm quà, sau đó đến nhà họ Tề cùng Hoắc Nghiên.
Hai người vừa bước chân vào cửa, một cục bột đã lao tới…
"Cha… cha cha."
Đứa bé nói chưa sõi nhưng gọi cha rất giỏi.
Có vẻ cũng không sợ Hoắc Nghiên giống những đứa trẻ khác, đứa bé ôm chặt lấy ống quần anh không chịu buông.
Hoắc Nghiên thuận thế bế đứa nhỏ lên, rất nhanh, vợ chồng Tề Chiêu cùng nhau đi ra.
Hai người đều khác với tưởng tượng của Giang Lê Thanh, cô vốn nghĩ bạn của Hoắc Nghiên sẽ không khác anh là mấy nhưng chàng trai trước mắt lại có khuôn mặt trẻ con, đôi mắt vẫn còn chưa hết vẻ ngang tàng; người phụ nữ đi bên cạnh mặc một chiếc sườn xám thêu hoa, khí chất lạnh lùng nhưng lại dịu dàng.
"Lão Hoắc đến rồi à, mau vào đi."
"Dì Trần ơi! Dì bế Tảo Tảo giúp cháu với!"
Nghe nói sắp bị bế đi, Tảo Tảo lập tức không vui, miệng liên tục lẩm bẩm không không không, còn ôm chặt lấy cổ Hoắc Nghiên không chịu buông.
Hoắc Nghiên cười cười: "Thôi vậy."
Anh giới thiệu với hai người: "Đây là Giang Lê Thanh, bạn gái tôi. Đây là Tề Chiêu, Tần Lan Nhược."
Tề Chiêu ngỡ ngàng: "Lần trước anh còn thấy em trên hot search, em thắng cuộc thi gì đó phải không."
Giang Lê Thanh cũng thấy tên Tề Chiêu quen quen.
Lờ mờ nhớ từng thấy có bài viết, nói rằng công tử chơi bời ngày nào vì tình yêu mà về nhà, đi nghỉ ở bãi biển cùng vợ yêu.
Vì ảnh đẹp, cô còn vào xem một lúc, không ngờ… anh ta lại là người quen của Hoắc Nghiên.
"Chào anh Tề Chiêu, chào chị Lan Nhược ạ."
Giang Lê Thanh lễ phép chào hỏi.
Tề Chiêu mời hai người vào nhà, sợ Giang Lê Thanh không tự nhiên, liền để Tần Lan Nhược tiếp đãi.
Hai nam hai nữ ngồi riêng, anh ta lén liếc nhìn Giang Lê Thanh, ghé vào tai Hoắc Nghiên thì thầm: "Lão Hoắc, anh trước mặt một đằng sau lưng một nẻo à, trước đó còn thề thốt không hẹn hò, sao giờ đã nắm tay rồi?"
Hoắc Nghiên mặt không biểu cảm tháo đồng hồ ra trêu chọc Tảo Tảo, tiện thể nhỏ giọng cảnh cáo: "Đừng nói bậy, tôi không có thề thốt gì cả."
Tề Chiêu khinh thường: "Chết vì sĩ." Thấy Tảo Tảo thân thiết với Hoắc Nghiên, anh ta không khỏi ghen tị: "Tần Thư Dữ, cuối cùng ai mới là cha con, đồ sói mắt trắng."
Tảo Tảo cười khúc khích, tay nhỏ cầm chiếc đồng hồ lắc qua lắc lại.
Hoắc Nghiên cụp mắt, khóe môi khẽ nhếch lên: "Cậu đúng là không giống cha nó, Tảo Tảo hiểu chuyện hơn cậu hồi nhỏ nhiều."
"Nói bậy, hồi nhỏ mỗi lần trốn học trèo tường đều là cậu đầu têu, còn nói tôi."
Nghe vậy, Hoắc Nghiên cứng đờ người.
Chưa kịp ngăn cản, ánh mắt tò mò của Giang Lê Thanh đã nhìn sang: "Hoắc Nghiên, không phải anh nói hồi nhỏ anh là học sinh ba tốt sao, anh còn trốn học à?"
"Học sinh ba tốt?" Tề Chiêu vỗ đùi cười ha hả: "Học sinh thì đúng, ba tốt thì thôi đi, Tiểu Giang, anh kể em nghe, hồi nhỏ nó quậy lắm đấy."
Như mở được khóa miệng, Tề Chiêu ngồi kể cho Giang Lê Thanh nghe những chuyện năm xưa của anh.
Trong đó có chuyện thấy bài toán trong sách giáo khoa sai, liền viết hàng chục lá thư gửi đến các phòng ban, bắt Bộ Giáo dục phải sửa lại bài toán sai; còn có chuyện buổi chiều trốn học đi đánh nhau, buổi tối làm bài tập đã bỏ lỡ ở phòng cấp cứu…
Giang Lê Thanh nghe say sưa, không khỏi liếc xéo anh.
Hoắc Nghiên ngồi cách đó không xa, giả vờ thản nhiên trêu chọc Tảo Tảo nhưng thực ra tai đã đỏ bừng.
"Còn hồi cấp ba, có một bạn nữ …"
"Tề Chiêu." Thấy chủ đề nhạy cảm, Tần Lan Nhược im lặng nãy giờ bên cạnh kịp thời ngăn anh ta lại: "Em nhớ ngày kia có tiệc của ông Tô, A Nghiên cũng được mời đúng không?”
"Ừ."
Cô ấy lại nhìn Giang Lê Thanh, đôi mắt cong cong: "Trước đây A Nghiên đều đi một mình, lần này cuối cùng cũng có bạn gái đi cùng rồi."
Giang Lê Thanh nhướng mày: "Còn phải xem anh ấy có cho em đi không nữa."
Hoắc Nghiên nói: "Còn phải xem em có đi cùng anh không đã."
Giang Lê Thanh bây giờ căn bản không nói lại anh.
Đôi trẻ tình tứ chẳng màng đến xung quanh, khiến Tần Lan Nhược bên cạnh không khỏi mỉm cười, cô kéo Giang Lê Thanh lên: "Vừa hay chị mới may xong một chiếc váy, nếu em không chê thì có thể mặc."
Giang Lê Thanh sao có thể chê đồ do mỹ nữ may, lập tức lên lầu cùng Tần Lan Nhược.
Tầng ba là phòng làm việc riêng của cô ấy, trên bàn chất đầy giấy vẽ, bên cạnh là ma-nơ-canh mặc những chiếc váy cô ấy chưa may xong.
Tần Lan Nhược xuất thân từ gia đình thêu thùa Tô Châu, thiết kế thời trang là thứ cô ấy yêu thích nhất.
Phong cách thiết kế của cô ấy mang vẻ đẹp truyền thống của Trung Hoa nhưng cũng không mất đi sự sáng tạo hiện đại, sự kết hợp này dần dẫn đầu xu hướng thiết kế đương đại.
Tần Lan Nhược lấy số đo cơ thể cô, kinh ngạc phát hiện kích thước vừa khít.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");