Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Nếu không phải nghe nói em học chuyên ngành hàng không, chị thực sự muốn kéo em đến làm người mẫu cho chị."
Giang Lê Thanh trêu chọc: "Em làm thêm cũng được."
Cô tính tình thẳng thắn, đi đâu cũng dễ hòa nhập, hai người nói chuyện qua lại vài lần là nhanh chóng thân thiết.
Tần Lan Nhược chỉnh lại váy giúp cô: "A Nghiên ngoài mặt lạnh lùng bên trong ấm áp, luôn giấu tâm sự trong lòng, nếu cậu ấy làm gì đó…"
Giang Lê Thanh nhận ra Tần Lan Nhược đang nói giúp Hoắc Nghiên, cô cười cười: "Vâng ạ."
Cô ấy cũng cười theo, trái tim đang treo lơ lửng cũng hạ xuống, không nói gì thêm nữa.
Hoắc Nghiên và Tề Chiêu khác nhau.
Mặc dù cả hai đều xuất thân từ gia đình danh giá nhưng quỹ đạo cuộc đời lại khác nhau một trời một vực.
Tề Chiêu từ nhỏ đã là thái tử trong nhà, được ông bà nâng niu trong lòng bàn tay, chiều chuộng hết mực, nếu không lớn lên cũng chẳng thể trở thành tên hỗn láo; Hoắc Nghiên thì khác, anh sống trong gai góc, xung quanh toàn âm mưu nuôi anh lớn lên.
Hồi nhỏ anh kết bạn với Tề Chiêu, chẳng qua là ngưỡng mộ anh ta tỏa sáng rực rỡ.
Người lớn lên trong bóng tối, luôn hướng về ánh sáng.
Giang Lê Thanh cũng hiểu rõ điều này.
Cô biết dưới sự dịu dàng của anh là sự lạnh nhạt; cũng biết dưới lớp áo quyền quý của anh là sự yếu đuối đầy bùn đất.
Vì thích nên mọi sự ngụy trang của đối phương đều không quan trọng.
Họ hiếm khi tụ tập, Tề Chiêu không uống được rượu, uống một ly là say, nói cũng nhiều, kéo Hoắc Nghiên không cho rời khỏi bàn rượu, không còn cách nào khác, Hoắc Nghiên chỉ có thể ở lại.
Hai người uống đằng này, còn Giang Lê Thanh và Tần Lan Nhược chơi với Tảo Tảo ở sân sau.
Ngoại hình của Tảo Tảo hội tụ mọi ưu điểm của cha mẹ, khuôn mặt giống Tần Lan Nhược, sống mũi cao giống cha.
Ngày thường đứa bé rất thích cười, hay bám người, lần đầu tiên gặp Giang Lê Thanh, đứa bé đã vui vẻ đưa đồ chơi của mình cho cô chơi.
Thực ra Giang Lê Thanh không thích trẻ con lắm.
Cảm thấy chúng hay khóc, khó dỗ, lại yếu đuối như mèo con.
Có lẽ vì có cha mẹ yêu thương, Tảo Tảo không giống những đứa trẻ khác.
Đứa bé thông minh, hiếu động, bám lấy Giang Lê Thanh, giọng nói ngọng nghịu không ngừng gọi cô.
… Cũng khá thú vị.
Một ngày trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lúc phải chia tay.
Tảo Tảo như có linh cảm, lúc hai người chuẩn bị đi, đứa bé vẫn ôm chặt lấy cổ Hoắc Nghiên không chịu buông, mặc cho cha mẹ dỗ dành thế nào cũng không chịu xuống khỏi người Hoắc Nghiên.
Mọi người vừa dỗ vừa kéo mãi mới bế được đứa bé ra, sau lưng truyền đến tiếng khóc không ngừng của Tảo Tảo.
Hoắc Nghiên bất lực, đành phải ném chiếc đồng hồ đeo tay phiên bản giới hạn đắt tiền của mình cho Tảo Tảo chơi, như vậy mới khiến đứa bé nín khóc.
Đến khi thành công thoát thân, anh cũng mệt lử.
Lúc đến là Hoắc Nghiên lái xe, Giang Lê Thanh thấy anh hơi có mùi cồn, nghĩ đến lúc nãy Tề Chiêu ép anh uống nửa ly rượu vang đỏ, cuối cùng vẫn làm "tài xế" thay anh.
Hoắc Nghiên ngồi ở ghế phụ, nghĩ đến hai tiếng đồng hồ cô ở trên lầu, anh tùy ý hỏi: "Nãy em nói chuyện gì với Tần Lan Nhược vậy?"
Giang Lê Thanh xác nhận lại một lượt các nút bấm trong xe, sau đó mới khởi động động cơ, vừa lùi xe vừa đáp: "Hỏi làm gì, sợ bọn em nói xấu anh à?"
"Ừ." Hoắc Nghiên nhắm mắt lại: "Phải giữ chút hình tượng trong lòng em chứ."
Xì.
Còn hình tượng gì chứ.
Dù trong lòng có phỉ báng thế nào nhưng nghe anh nói vậy, Giang Lê Thanh vẫn vui vẻ.
"Yên tâm, toàn khen anh thôi."
Hoắc Nghiên cong môi, không hỏi thêm nữa.
Giang Lê Thanh thiết lập xong định vị: "Đến căn hộ của em đi, về trang viên Hoắc xa quá."
Giọng anh khàn khàn:
"Được."
Hoắc Nghiên dựa vào lưng ghế giả vờ ngủ.
Giang Lê Thanh liếc mắt nhìn, thấy trên cổ áo anh có vết nước bọt rõ ràng, nghĩ đến biểu cảm lúng túng của Hoắc Nghiên khi dỗ dành đứa trẻ, cô thấy hơi buồn cười,
"Tảo Tảo theo họ Tần à?"
"Ừ." Hoắc Nghiên nhắm mắt nói: "Gia đình Tề Chiêu thoáng, không để ý đến những lễ nghi rườm rà nên theo họ Tần Lan Nhược."
Hoắc Nghiên như nghĩ đến điều gì, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Một lát sau, anh định giơ tay chạm vào tóc cô, nhưng thấy cô đang tập trung lái xe, cuối cùng anh dừng lại: "Chúng ta không cần học theo họ, mọi thứ đều tùy em."
Giang Lê Thanh hiểu anh đang ám chỉ điều gì, cô lập tức mỉm cười.
"Thực ra nhà có thêm một đứa trẻ cũng khá thú vị." Cô trêu anh: "Đến lúc đó theo họ anh."
Đối với Giang Lê Thanh, chuyện kết hôn hay sinh con đều là tùy duyên.
Cô tận hưởng cảm giác nồng nhiệt lúc yêu đương, cũng sẵn sàng bắt đầu một trải nghiệm mới.
Nghĩ đến cha Giang hiện vẫn đang ở trong viện điều dưỡng, điên điên khùng khùng, nửa sống nửa chết; còn có mẹ Giang mỗi tháng đều đúng hẹn đến tìm cô gây chuyện, nụ cười của Giang Lê Thanh nhạt dần.
"Nếu em có con, em chắc chắn sẽ là một người mẹ tốt."
Cô sẽ bù đắp cho những thiếu hụt trong tuổi thơ, những mất mát, tặng cho con những điều tốt đẹp nhất trên thế giới.
"Dừng xe đi."
Giang Lê Thanh từ từ tấp xe vào lề đường, khó hiểu nhìn anh.
Hoắc Nghiên kéo phanh tay, tháo dây an toàn, tiến lại gần, dịu dàng nâng mặt cô lên, nụ hôn ướt át hơi nồng mùi rượu rơi xuống môi cô: "Mặc dù nói những điều này còn quá sớm nhưng..." Hoắc Nghiên dừng lại: "Nếu thực sự có ngày đó, anh hy vọng là em muốn, chứ không phải để bù đắp điều gì."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");