Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thứ bảy, nhà họ Tô tổ chức tiệc từ thiện tại công viên Thành Sơn.
Những người được mời hầu như đều là những gia đình danh giá có quan hệ tốt với nhà họ Tô, Hoắc Nghiên có ơn với ông cụ Tô, trước đây khi được mời, hễ rảnh là anh đều đến tham dự. Chỉ có điều lần này khác, bên cạnh anh còn có thêm Giang Lê Thanh.
Để xứng với chiếc sườn xám màu xanh đen của Giang Lê Thanh, Hoắc Thị cũng may riêng cho anh một bộ vest theo phong cách Trung Hoa hiện đại, họa tiết lá trúc màu bạc thêu tay trên ngực áo vừa khéo tôn lên họa tiết trên váy của cô.
Những buổi tiệc như thế này, tất nhiên không thể thiếu những lời xã giao.
Chưa đầy mười phút, những người đến chào hỏi đã đến rồi lại đi.
Cảm nhận được người bên cạnh không thoải mái, Hoắc Nghiên tranh thủ lúc rảnh rỗi nắm lấy tay cô: "Tần Lan Nhược ở đằng kia, em đến đó nghỉ ngơi với cô ấy trước đi."
Giang Lê Thanh không muốn đứng cười giả lả bên cạnh anh nhưng nghĩ đến thân phận bạn gái của mình, cô vẫn không tiện bỏ đi thẳng: "Còn anh?"
Hoắc Nghiên vừa nói vừa giúp cô chỉnh lại chiếc trâm cài tóc bị lệch: "Anh ứng phó với họ xong sẽ đến tìm em."
Giang Lê Thanh như trút được gánh nặng, lập tức bỏ mặc Hoắc Nghiên, chạy đi.
Cô rời đi rất nhanh, khiến Hoắc Nghiên bật cười.
Bên phía Tần Lan Nhược cũng đang chật vật.
Là một nhà thiết kế nổi tiếng hiện nay, không ít ngôi sao tìm đến cô ấy để hợp tác. Nhưng Tần Lan Nhược có gia thế giàu có, tính cách kiêu ngạo, mỗi lần thiết kế đều là cô ấy chọn người khác, giờ có cơ hội, bên cạnh cô ấy có rất nhiều người vây quanh.
Giang Lê Thanh đi tới giải vây cho cô ấy.
Tần Lan Nhược kiếm cớ thoát khỏi đám đông, hai người khoác tay nhau tìm một góc không ai làm phiền để ngồi xuống.
"Tề Chiêu không đi cùng chị ạ?"
"Bị đám bạn xấu kéo đi rồi." Tần Lan Nhược bất lực nhếch môi, thấy Giang Lê Thanh đi một mình, cô trêu chọc: " Hoắc Nghiên đâu? Bị em bỏ rơi rồi à?"
Bị đối phương nhìn thấu khiến Giang Lê Thanh muốn tìm lý do cũng không tìm được: "Phiền quá, cả đám người tìm anh ấy."
Tần Lan Nhược cười nói: "Hoắc Nghiên luôn được săn đón trong những buổi tiệc như thế này."
Có người muốn mượn cơ hội để tạo quan hệ; cũng có người muốn làm cha vợ anh, đủ mọi loại người.
"Buổi tiệc này chủ yếu là ông cụ Tô tổ chức cho cháu trai ruột của mình, kéo Hoắc Nghiên đến đây, cũng là muốn anh ấy làm bình phong."
Giang Lê Thanh nghe rất chăm chú, đang định hỏi thêm vài câu thì Tề Chiêu xuất hiện, dẫn Tần Lan Nhược đi.
Cô ngồi tại chỗ, mơ hồ nghe thấy trong cuộc trò chuyện của những người bên cạnh có một cái tên có vẻ quen thuộc, đang định xác nhận thì Trần Bội Nhã gọi đến, có lẽ là chuyện ở phòng thí nghiệm.
"Chị Nhã Nhã?"
Giang Lê Thanh đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, không để ý đến một bóng người đang tiến về phía mình.
Sân sau rất yên tĩnh, chỉ có điều hơi lạnh, Giang Lê Thanh quấn chặt khăn choàng trên người, kiên nhẫn lắng nghe giọng của Trần Bội Nhã ở đầu dây bên kia, cô cúi thấp cổ, góc mặt nghiêng chìm trong ánh trăng trở nên dịu dàng và tĩnh lặng.
Đúng lúc này, Giang Lê Thanh nhạy cảm cảm thấy có ai đó đang đến gần.
Cô đột ngột quay đầu lại nhưng phía sau lại trống không.
"Thanh Thanh, chúng ta có cần điều chỉnh lại số liệu không? Hay là cứ thử lại theo cách hiện tại."
"Ý của Cao Lục thế nào?"
"Cậu ấy nói là.."
Bên ngoài thực sự quá lạnh, Giang Lê Thanh quay người đi vào đại sảnh, không để ý thấy đằng sau có hai bóng người đang đứng yên.
Hoắc Nghiên và chàng trai trẻ đứng đối diện nhau.
Đối phương dù đang mang đồ âu vẫn không che nổi vẻ căng thẳng và ngây ngô, còn Hoắc Nghiên ngoài mặt lạnh lùng khó gần, tỏa ra khí tức bức người.
"Tô tiên sinh tìm bạn gái tôi có chuyện gì không?"
Bạn gái?
Tô Húc ngẩn người.
Anh ta trợn mắt, đầy vẻ bối rối, đồng thời cũng không bỏ qua ý cảnh cáo trong ánh mắt của Hoắc Nghiên.
"Tôi... muốn tìm cô ấy ôn lại chuyện cũ." Tô Húc dừng lại, đang do dự không biết có nên nói ra thân phận "mối tình đầu" của mình hay không thì thấy Hoắc Nghiên tiến gần lại hai bước.
Dưới áp lực về thể hình, Tô Húc thấp hơn anh nửa cái đầu trông càng không có khí thế.
"Tô tiên sinh, tôi biết anh muốn nói gì." Hoắc Nghiên cười nói: "Anh muốn nói với tôi rằng anh và cô ấy đã từng có một mối tình thời thiếu niên, anh muốn nói rằng lúc đó anh chưa chín chắn, bây giờ học thành tài trở về, muốn bắt đầu lại."
Bị nói trúng tim đen, Tô Húc lập tức im bặt.
"Nhưng rất tiếc, Giang Lê Thanh trước đây không cho anh cơ hội, bây giờ tôi càng không cho anh cơ hội."
Vẻ mặt anh bình thản nhưng Tô Húc lại nhìn thấy trong đáy mắt anh ẩn hiện vẻ sắc lạnh.
"Ông cụ có ý định để anh vào công ty, buổi tiệc này mời tôi đến cũng là muốn tôi bảo vệ anh; ông cụ Tô xưa nay luôn hiểu lý lẽ, sẽ không báo ơn trả oán, Hoắc Nghiên tôi cũng sẽ không vì ơn nghĩa mà mất đi ý định ban đầu."
Hoắc Nghiên nói xong thì cong môi, đưa tay vỗ vai Tô Húc, cố ý nói chậm rãi: "Anh là cháu trai của ông ấy, tôi tin anh sẽ không khiến cả hai bên chúng ta khó xử. Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, Tô tiên sinh hẳn là hiểu rõ trong lòng."
Sắc mặt Tô Húc tái đi một chút.
Đúng là ông cụ Tô đã cao tuổi, các doanh nghiệp mới mọc lên như nấm sau mưa, dưới sự tấn công dồn dập, nhà họ Tô đã không còn như trước nữa. Ông cụ Tô là người rộng lượng, nhiều năm trước đã giúp đỡ Hoắc Nghiên một lần, nhà họ Tô bây giờ dựa vào danh tiếng của Hoa Thịnh mới duy trì được như hiện tại.
Giang Lê Thanh là chấp niệm thời niên thiếu của anh ta.
Nhưng anh ta có thực sự phải vì một chấp niệm mà đắc tội với Hoắc Nghiên không?
Tô Húc nảy sinh ý định rút lui, mím môi: "Tôi biết rồi..." Anh ta cúi đầu thỏa hiệp: "Tôi sẽ không đi tìm Giang Lê Thanh nữa."
Hoắc Nghiên cười cười, lúc quay người đi, nụ cười lập tức thu lại, trở nên lạnh lùng hờ hững.
Anh vừa mới quay về bữa tiệc thì Giang Lê Thanh đã tìm đến, khoảnh khắc nhìn thấy cô, Hoắc Nghiên lập tức trở nên dịu dàng: "Nói chuyện với Tần Lan Nhược xong rồi à?"
"Chị Lan Nhược bị anh Tề Chiêu kéo đi rồi." Giang Lê Thanh nắm tay anh: "Còn anh, em tìm anh mãi, anh đi đâu vậy?"
"Nhà vệ sinh." Hoắc Nghiên cười khẽ, cúi đầu hôn lên tóc cô: "Hay là đi nhà vệ sinh cũng phải báo cáo với em một tiếng?"
"Anh đi chết đi."
Giang Lê Thanh đẩy anh nhưng cơ thể lại không nhịn được mà dựa vào lòng anh.
Hai người thân mật mập mờ, Hoắc Nghiên nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của cô, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Húc đang đứng trong bóng tối nhìn sang, vẻ mặt có chút buồn bã, anh nhìn anh ta với ánh mắt thâm sâu, Tô Húc hoảng hốt, lập tức quay người biến mất.
Hoắc Nghiên cong môi, khi tiếng nhạc vang lên, anh nắm tay cô bước vào sàn nhảy.
"Đồng chí Tiểu Giang..."
"Ơi?"
Anh áp sát vào tai cô, giọng nói nhẹ nhàng lại có chút mị hoặc: "Bao giờ thì anh mới có thể cầu hôn em đây?"
Giang Lê Thanh thoáng ngạc nhiên.
Hoắc Nghiên tự giễu: "Anh thừa nhận, trước đây anh rất hay giả vờ."
Giang Lê Thanh bừng tỉnh, lập tức dừng nhảy, nâng mặt anh lên, cười tươi hỏi: "Vậy là cuối cùng anh cũng thừa nhận, bây giờ anh yêu em đến mức muốn cùng em sống đến đầu bạc răng long à?"
Hoắc Nghiên ôm chặt cô: "Anh chưa bao giờ phủ nhận điều đó."
Thích chỉ là cảm xúc nhất thời;
Với Hoắc Nghiên, bên nhau mới là mãi mãi.
Mặc dù cả hai còn trẻ nhưng anh đã bắt đầu mơ về tương lai.
Bởi vì, anh yêu cô đến nhường này mà.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");