Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Lê Thanh vừa nghĩ, vừa rút một con K trong tay Vương Cường Cường ra, đủ một đôi.
Cô kéo lá Joker lên cao hơn con bài khác, đồng thời cố ý nói: “Lá này của tôi là Joker, mọi người đừng rút nha.”
Vừa dứt lời, những người còn lại đều liếc mắt nhìn nhau.
Trong tay cô có bảy lá bài thấp, một lá Joker đặt cao hơn hẳn, cộng thêm câu nói kia khiến cho mấy người còn lại bị ám thị tâm lý, từ đó, mấy lượt rút sau, bọn họ vẫn luôn chú ý đến lá bài này trên tay Giang Lê Thanh.
Cho dù rút hay không rút thì bọn họ cũng sẽ tự tạo ra áp lực cho chính mình, cuối cùng, chắc chắn sẽ có một tên xui xẻo không nhịn nổi nữa mà chọn lá bài này.
Tiếp theo Giang Lê Thanh là Cố Tây, đầu tiên anh ta nhìn chằm chằm vào lá bài ngoài rìa, sau đó quan sát nét mặt Giang Lê Thanh, thấy cô không có hành động gì, anh ta cầm vào lá Joker: “Thật sự là Joker à?”
Giang Lê Thanh cười nói: “Nếu tò mò đến thế thì cược một phen xem.”
Cố Tây có dung mạo khá dịu dàng, nhìn thì tưởng hiền lành, nhưng thực ra cũng xấu xả chẳng khác gì Hoắc Bạch.
Cuối cùng, anh ta vẫn chọn lá ngoài cùng, thấy Giang Lê Thanh nở nụ cười, anh ta hơi chột dạ, sau đó nhìn mặt trước lá bài.
Q.
Cố Tây thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh ta thực sự rất tò mò, không biết lá bài kia của Giang Lê Thanh có phải là Joker không?
Trò chơi đến vòng thứ ba.
Bài trên tay mọi người dần giảm đi, nhưng Giang Lê Thanh vẫn không động gì đến con Joker kia, bình tĩnh chơi tiếp.
Lượt tiếp theo, vẫn là Cố Tây.
Trên tay anh ta còn ba lá bài, khi thắng lợi trong tầm tay, Cố Tây không giữ được bình tĩnh nữa, cầm vào con Joker lần nữa: “Tôi cược là cô lừa tôi!”
Giang Lê Thanh cười một tiếng.
Rút bài ra, nét mặt Cố Tây cũng dần thay đổi.
Vương Cường Cường tò mò hỏi: “Này, là Joker thật à?”
Cố Tây nhanh chóng thu hồi nét mặt, thần bí chớp mắt một cái với anh ta: “Mày đoán xem?”
Trò chơi tiếp tục, đã đến vòng cuối cùng.
Trên tay Giang Lê Thanh chỉ còn một con bài, dựa theo ký ức, cô nhớ con bài còn lại nằm trong tay Vương Cường Cường.
Cô rút một lá ra.
Một cặp A.
Trò chơi kết thúc.
Giang Lê Thanh hết sạch bài, nhìn về phía Cố Tây: “Tôi thắng rồi.”
Cô là người thắng, dựa theo quy tắc trò chơi, người rút phải Joker sẽ bị cô tát một cái.
Tim Cố Tây đập thình thịch, anh ta úp bài xuống, đưa cho tên xăm hình rút bài, tên xăm hình kia không may mắn lắm, rút phải Joker.
Lá bài này giống như dính lời nguyền, lại bị Vương Cường Cường rút trúng.
Suốt mấy vòng liên tục, cuối cùng nó lại về tới tay Cố Tây.
Lúc này, bài trên tay mọi người hầu như hết sạch.
Anh ta ném lá Joker lên bàn, không duy trì được sự bình tĩnh nữa.
Giang Lê Thanh vẫn mỉm cười hiền lành: “Cố thiếu gia, anh muốn bùng kèo cũng được, dù sao đây cũng là địa bàn của anh, lại còn là tiệc sinh nhật của anh nữa, cho dù anh từ chối trừng phạt của tôi thì tôi cũng không nói được gì.”
Một câu nói của cô đã chặn sạch mọi đường lui của anh ta.
Anh ta nuốt nước miếng, cảm thấy đắng chát: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Phạt đi, tôi nhận thua.”
Chậc, có dũng khí ghê ha.
Giang Lê Thanh đứng lên, đi ra giữa: “Chỗ này không dễ thi hành hình phạt lắm, anh đến đây đi.”
Cố Tây chỉ có thể tê dại bước theo.
Hai người đứng đối diện nhau, không ít người đều mò qua hóng hớt.
Giang Lê thanh dùng khăn giấy lau sạch lòng bàn tay, sau đó lắc lắc cổ tay, chuẩn bị đánh mặt.
Cô tìm thấy bóng dáng của Hoắc Bạch ở giữa đám người, hơi nhướn mày: “Ngại quá, Hoắc thiếu gia, có lẽ tôi không có phúc hưởng thụ Whisky của anh.”
Hoắc Bạch đen mặt lại, không biết đang nghĩ gì.
Giang Lê Thanh siết tay thành nắm đấm, sau đó lại thả lỏng ra.
Thực ra, một cái tát cũng cần có kỹ xảo.
Đầu tiên, phải tránh sử dụng ngón tay, ngón tay khá nhẹ, không có lực, tốt nhất là nên dùng lòng bàn tay, lợi dụng lực của phần xương ở lòng bàn tay, sau đó xoay hông, dồn lực eo và lực cánh tay, cuối cùng, nhắm ngay vào phần xương hàm dưới của đối phương, vị trí này rất quan trọng, nhiều dây thần kinh, đánh cũng đau nhất.
“Cố thiếu gia, hay là anh lấy ít bông bịt tai vào đi, nếu đánh anh bị điếc thì tôi không bồi thường nổi đâu.”
Giang Lê Thanh nhếch môi cười, khiến Cố Tây rùng mình một cái.
Anh ta cố gắng bình tĩnh, tự an ủi bản thân rằng một cô gái yếu đuối có thể có bao nhiêu sức lực, sau đó, anh ta quả thực đỡ sợ hơn nhiều…
“Không cần, có chơi có chịu, cô cứ đánh đi.”
“Được.”
Nói xong, Giang Lê Thanh bắt đầu dùng lực.
Hai chân cô đặt bằng vai, gan bàn chân tiếp đất, hơi xoay hông, cánh tay nhanh chóng vung ra, chỉ nghe bốp một tiếng, lòng bàn tay cô áp sát vào má trái anh ta, lực tát rất mạnh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");