Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi chưa thức tỉnh, Giang Lê Thanh cũng bị Giang Nặc Nặc giày vò không ít.
Bạn của Giang Nặc Nặc thường body shaming cô, mỗi lần hai người đứng cùng một chỗ, bạn Giang Nặc Nặc đều nói một con vịt xấu xí và một con thiên nga trắng, cho dù Giang Lê Thanh không thèm để ý thì nghe được cũng sẽ thấy tủi thân.
Nếu không body shaming thì lại châm chọc về tài nghệ, nói Giang Nặc Nặc tinh thông cầm kỳ thi họa, học tập cũng đứng hàng đầu, còn cô thì chẳng bằng ai, không xứng tiến vào cửa nhà họ Giang.
Lúc đó, Giang Lê Thanh còn không hiểu ra lý do.
Cô không biết vì sao người khác đều so sánh cô với Giang Nặc Nặc, rõ ràng cô mới là con ruột của cha mẹ, vì sao người nhà không ai thích đứa con gái ruột như cô.
Bây giờ thì cô hiểu rồi.
Trong kịch bản truyện ngược này, 80% cốt truyện của nữ chính đều để phụ trợ cho nữ phụ vạn người mê, tôn lên sự ưu tú, thông minh, xinh đẹp của cô ta, đồng thời để lộ ra sự tự ti, tầm thường, mẫn cảm của nữ chính, phải tầm thường như vậy thì kết truyện lột xác mới có thể khiến mọi người kinh diễm được.
Đầu óc cũng được, dung mạo cũng được, tất cả đều chỉ là thiết lập để giúp hoàn thành cốt truyện mà thôi.
Giang Lê Thanh nghĩ thông, cũng không thèm để ý nữa.
Thiếu nữ trước mắt cười nhạt, cố ý đứng giữa cha mẹ, cánh tay nhẹ nhàng kéo mẹ Giang, “vô tình” để lộ ra vòng tay kim cương vừa mua hôm nay.
Ngày thường, cô ta cũng dùng không ít thủ đoạn khoe khoảng kiểu này.
Trước đây, Giang Lê Thanh thiếu thốn tình cảm, quả thực bị dính chiêu này, có điều, bây giờ cô khác rồi, cô đã thay đổi đầu óc mới.
Đầu óc mới thật sự rất dễ dùng, lần này Giang Lê Thanh sẽ không trúng cái bẫy ngây thơ kia nữa.
“Ừm, là do chị không tốt.” Giang Lê Thanh gật đầu, nét mặt vô cùng nghiêm túc: “So với sinh nhật của chị, thi đấu của em gái càng quan trọng hơn, dù sao hôm nay cũng là ngày mẹ gặp nạn, không chúc mừng cũng phải thôi. Chị đề nghị về sau nên hủy bỏ toàn bộ sinh nhật của chị và anh trai, chỉ cần tổ chức sinh nhật của một mình em gái là được rồi.”
Cô hơi mỉm cười, ánh mắt đầy ẩn ý: “Dù sao em cũng không giống như bọn chị.”
Giang Nặc Nặc đang định hỏi không giống chỗ nào, nhưng rất nhanh đã hiểu ra ẩn ý của Giang Lê Thanh.
Cô ta không biết cha mình là ai, mẹ cô ta lại qua đời trên bàn mổ, nhưng sinh nhật hàng năm của cô ta đều được tổ chức rất lớn, rõ ràng Giang Lê Thanh đang châm chọc cô ta không nhớ đến mẹ ruột của mình.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta tái nhợt, mẹ Giang đứng bên cạnh hình như cũng nghĩ đến chuyện này, bèn lặng lẽ rút cánh tay ra khỏi tay Giang Nặc Nặc.
Động tác nhỏ này khiến Giang Nặc Nặc vô cùng tủi thân.
Cha Giang từ trước đến giờ luôn bất công, còn đang tức giận, vì vậy bèn mắng: “Em gái mày nói có sai gì đâu? Quay về suốt hai năm, học hành chẳng ra gì, làm người cũng không xong! Sớm biết mày không có tiền đồ thế này thì tao không nên đón mày quay về! Thà tao nhận con heo ở đầu cái thôn kia làm con gái còn tốt hơn mày!”
Dù sao, cha Giang cũng là người được giáo dục cẩn thận, mặc dù uy nghiêm nhưng rất hiếm khi tức giận, hôm nay là lần đầu ông ta hung dữ như thế.
Giang Lê Thanh không phản bác, ngoan ngoãn lắng nghe.
Cô đứng nghiêm, ánh mắt hờ hững, đợi cha Giang dạy dỗ xong mới đáp: “Cha dạy rất phải.”
Cha Giang mơ hồ cảm thấy hôm nay Giang Lê Thanh có gì đó sai sai.
Giang Lê Thanh: “So với con thì con heo ở đầu thôn càng xứng đáng làm con gái của cha hơn.”
“...”
Sảnh lớn chìm vào im lặng, ai cũng suy nghĩ câu nói vừa rồi của cô.
Khoan đã…
Không đúng, sao nghe như đang mắng người thế nhỉ?
Giang Lê Thanh mặc kệ bọn họ, cô trực tiếp tiến ra bên ngoài.
Chưa tới cửa đã bị một giọng nói chặn lại: “Cô đi đâu thế?”
Giọng nói lạnh lùng hơi khàn khàn.
Giang Lê Thanh dừng bước, ngẩng đầu lên.
Người nói chuyện là Giang Ngạn Thanh, anh trai song sinh của cô.
Năm nay anh ta vừa tròn mười tám, cao hơn người đồng lứa, cũng phải cao hơn một mét tám.
Anh ta mặc âu phục màu trắng, rất xứng với lễ phục màu đen của Giang Nặc Nặc.
Khách quan mà nói, Giang Ngạn Thanh nhìn rất giống Giang Lê Thanh.
Đều là gương mặt với đường nét mềm mại, chỉ cần nhìn lướt qua cũng khiến cho người ta yêu thích.
Nhưng sự mềm mại này ở trên người Giang Ngạn Thanh lại không lộ ra vẻ nữ tính, ngược lại, dưới khí chất lạnh lùng của anh ta, gương mặt này lại có thêm vài phần xa cách, khó gần.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");