Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghĩ đến việc ngày mai là học kỳ mới, mẹ Giang chuẩn bị dẫn ba đứa nhỏ ra ngoài dạo phố, mua sắm ít quần áo mới và đồ dùng cần dùng khi nhập học.
Trong ấn tượng của Giang Lê Thanh, đúng là có chuyện như vậy.
Có người xuyên không tính cách cao ngạo, lười dây dưa với hai mẹ con nhà này, cho nên sẽ trực tiếp từ chối, cũng có người muốn xây dựng quan hệ tốt với bọn họ, lựa chọn cùng nhau đi mua sắm.
Tóm lại, cho dù là người trước hay người sau, quá trình đều không hề vui vẻ, cuối cùng đều sẽ xảy ra xung đột.
Vì mất 5 vạn đồng khiến Giang Lê Thanh đau lòng suốt một đêm, dẫn đến việc ngày hôm sau cô dậy trễ.
Trên bàn ăn, mẹ Giang và Giang Nặc Nặc chờ cô, Giang Ngạn Thanh vẫn yên tĩnh như trước kia, cha Giang có công việc nên đã rời đi từ một giờ trước.
Thấy cô tới muộn, mẹ Giang lộ vẻ mặt không hài lòng.
Mấy ngày nay, Giang Nặc Nặc chật vật mãi mới hòa hoãn được quan hệ với mẹ Giang, không dễ gì mới được mẹ Giang yêu thích như trước, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội đóng vai con gái ngoan của mẹ như thế này.
Cô ta ngồi rất ngoan, giọng nói lanh lảnh: “Chị gái dậy muộn ghê, cả bàn đều đang chờ chị đó, ngay cả đũa mẹ cũng chưa động vào kia kìa.”
Nghe thấy vậy, đôi mắt đang díu lại của Giang Lê Thanh bỗng trừng lớn.
Giang Ngạn Thanh ở bên cạnh hình như có cảm ứng, anh ta bưng bát lên, nhanh chóng lùi về vị trí an toàn để dùng cơm.
Đầu tiên, Giang Lê Thanh liếc mắt nhìn chiếc bàn dài ngồi được 11 người, sau đó lại nhìn Giang Nặc Nặc đang cười híp mắt, cô nhanh chóng xoay người, lấy một cây lau nhà ướt sũng từ trong phòng chứa dụng cụ vệ sinh của người hầu ra, trong tiếng hét chói tai của mẹ Giang, cô quét ngang chiếc bàn: “Không cần biết các người là ai! Mau cút khỏi nhà tôi ngay!”
Cây lau nhà dính đầy nước bẩn, nước bẩn văng tung tóe, Giang Nặc Nặc ngồi gần nhất không thể né được, bộ váy mới mua bị bẩn thì thôi, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ cũng bị dính mùi khó ngửi.
Mẹ con hai người hốt hoảng né tránh, mẹ Giang không nhịn được mà quát lên: “Giang Lê Thanh! Mới sáng sớm con đã nổi điên gì vậy?”
Giang Nặc Nặc cũng hùa theo: “Giang Lê Thanh, chị đang làm gì thế?”
Giang Lê Thanh cầm cây lau nhà, tủi thân nói: “Mẹ, rõ ràng Nặc Nặc nói cả bàn đều đang chờ con, nhưng bàn này chỉ có ba người là mẹ, anh trai và Nặc Nặc thôi, con chỉ định… trừ tà cho nhà mình.”
“Con…”
Mẹ Giang che ngực, giận đến hoa mắt chóng mặt.
Giang Nặc Nặc cũng không ngờ Giang Lê Thanh lại điên đến mức độ này, một lúc lâu sau mới tỉnh táo lại, đi lên trước an ủi mẹ Giang: “Mẹ, bình tĩnh một chút, đừng tức giận.”
Mẹ Giang nhắm mắt lại, được Giang Nặc Nặc dìu lên ghế salon.
Bà ta thật sự không biết đứa con gái này cố tình đối đầu với bà tay, hay thật sự đầu óc nó không được tỉnh táo cho lắm.
Cứ lúc nào bà ta nghĩ rằng cô đã hiểu chuyện hơn một chút thì cô lại lập tức làm ra mấy hành động khiến người ta tăng xông.
Mẹ Giang không ngừng than thở, Giang Lê Thanh cũng không quản mẹ con bọn họ nghĩ gì, sau khi nhân tố khiến cô chán ăn được giải trừ, cô lập tức ca hát, tìm chiếc khăn lau sạch cái bàn, vẫy tay gọi vú Lưu: “Vú Lưu, có thể mang cơm của tôi lên rồi.”
“Đến đây, đến đây!”
Vú Lưu không quan tâm đến mấy chuyện phiền phức, nghe thấy Giang Lê Thanh gọi thì vội vàng mang mẻ bánh mới nướng xong và món sủi cảo rán đêm qua cô cố ý dặn dò lên bàn ăn.
“Vẫn còn nóng đó, mau nếm thử đi.”
Sủi cảo rán vàng hai mặt, nóng hôi hổi, nhìn rất ngon mắt.
Cô vui vẻ cắn một miếng, đây là sủi cảo tam tiên, nhân bánh có tôm nõn, ăn ngon vô cùng.
Giang Lê Thanh ăn rất vui sướng, Giang Nặc Nặc lại nhìn ra điểm khác lạ: “Vú Lưu, sao bữa sáng của chị không giống mọi người?”
Vú Lưu không ngờ Giang Nặc Nặc lại chú ý tới chuyện nhỏ nhặt này, vừa lúng túng vừa sợ hãi, cố gắng bình tĩnh nói: “Là dựa theo khẩu vị của tiểu thư để làm.”
Giang Nặc Nặc nghe xong thì nhíu mày.
Giang Lê Thanh không ngờ cô ta lại muốn so đo từng miếng ăn với mình, thế là cô vừa ăn vừa nói với phòng bếp: “Người của phòng bếp biết mẹ và em gái muốn giữ dáng, ăn rất ít, cho nên đã cố tình làm đồ ăn thanh đạm, chị thì không giống, trước đây chị sống rất khổ cực, chưa ăn được mấy bữa no, cho nên mới bảo vú Lưu dặn phòng bếp làm cho chị mấy món mặn. Hơn nữa, trong nhà cũng không ai chặn miệng của em, nếu em muốn ăn, em cứ nói một tiếng là được, sao phải cạnh khóe chị?”
Giang Lê Thanh nói lời này là nói thật.
Người trong nhà này đều rất kén chọn, đầu bếp cũng không phát huy được năng lực của mình, dù cầm được tiền lương cũng không có cảm giác thành tựu gì.
Giang Lê Thanh vì muốn tăng cân nên ngày ăn hẳn bốn, năm bữa.
Thứ nhất, cô làm vậy cũng quen thuộc với phòng bếp hơn, có quan hệ tốt hơn với Vú Lưu.
Bởi vì người trong nhà đều không quan tâm đến cô, đương nhiên sẽ không ai chú ý đến chút chuyện nhỏ nhặt này.
Khi nghe thấy mấy chữ “sống rất khổ cực”, mẹ Giang đang tức giận cũng hơi tái mặt.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");