Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bàn tay sơn móng của cô ta đang ra sức gõ trên màn hình, sự phẫn nộ như sắp trào cả ra ngoài.
“Hệ thống, tao còn bốn lần mắt xuyên thấu đúng không?”
Hệ thống: [Đúng vậy.]
Giang Lê Thanh nói: “Bây giờ mở mắt xuyên thấu ra, tao muốn nhìn khung chat của cô ta.”
Hệ thống: [Được. Mắt xuyên thấu đã mở ra, thời gian sử dụng là 10 phút.]
Khi mắt xuyên thấu mở ra, mọi thứ xung quanh đều không thể che giấu, bao gồm cả giao diện nói chuyện của Bồ Giai.
Không ngoài dự đoán, quả nhiên cô ta đang gửi tin nhắn cho Giang Nặc Nặc.
Nhóm chat của bọn họ có sáu người, tên nhóm là “hoa tỷ muội”, Giang Lê Thanh vừa liếc mắt đã nhận ra ảnh avatar Wechat của Giang Nặc Nặc.
Bồ Giai: “Xui thật đấy! Sao Giang Lê Thanh lại trọ ở trường? Còn cùng một ký túc xá với tớ nữa! Phiền chết mất thôi.”
Từ Chu Chu: “Hả? Giang Lê Thanh trọ ở trường á? Nặc Nặc, có chuyện gì vậy? Có phải cô ta không ở nổi nhà nữa rồi không?”
Vương Khả Nhi: “Vậy thì thật tốt, cậu mau để ý cô ta hộ Nặc Nặc đi, sau này có chuyện gì chúng ta cũng có thể nắm bắt được thông tin.”
Giang Nặc Nặc không nói chuyện trong nhóm, điều này khiến Giang Lê Thanh cảm thấy kỳ lạ.
Nếu như là ngày bình thường, Giang Nặc Nặc đã sớm nhảy ra, giả vờ thánh mẫu, bảo đám chị em kia đừng như vậy, sau lưng lại âm thầm tăng độ khó cho game sinh tồn này.
Chuyện này không phù hợp!
Có vấn đề!
Đầu óc Giang Lê Thanh khẽ động, cô hỏi hệ thống: “Có phải Giang Nặc Nặc đang ở bên cạnh Hoắc Bạch không?”
Hệ thống vội vàng tra xét: [Đúng vậy.]
Chẳng trách…
Cô cụp mắt suy nghĩ, để cô đoán xem Giang Nặc Nặc đang làm gì nào? 90% là đang tố cáo cô với Hoắc Bạch, dựa theo tính cách của cô ta, có lẽ sẽ mượn tay người khác để mưu hại heo Tiểu Giang.
Đù!
Càng nghĩ càng thấy khả năng này rất cao!
“Mắt xuyên thấu có thể nhìn thấy tình huống bên chỗ Hoắc Bạch không?”
Hệ thống khó xử: [Kí chủ, khoảng cách quá xa.]
Giang Lê Thanh hùng hồn nói: “Lúc đó mày chỉ nói thời gian và số lần hạn chế, cũng không nói hạn chế về khoảng cách! Tao không biết, mày không nói thì tức là không hạn chế, mau lên, tao muốn xem tình huống bên Hoắc Bạch.”
Việc liên quan đến tính mạng của heo, không thể xảy ra sai lầm được!
Hệ thống bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn mở cho cô.
Mắt xuyên thấu này giống như tia X vậy, chỉ có thể nhìn, không thể nghe thấy âm thanh, quét phải người thì còn nhìn thấy cả xương cốt, nói là bật hack, thực ra cũng chẳng có tác dụng gì.
Sau khi phạm vi mắt xuyên thấu mở rộng, Giang Lê Thanh lập tức nhận ra bộ xương của Hoắc Bạch trong đống xương di động kia.
Trước đây cô từng nhìn thấy xương anh ta một lần, cho nên tương đối quen thuộc, nhìn kĩ một chút là có thể nhận ra.
Giang Lê Thanh đoán không sai, đúng là Giang Nặc Nặc đang ở chung với đám bạn xấu của Hoắc Bạch, bởi vì giữa một dàn xương đàn ông lại lòi ra một xương phụ nữ, quả thực nhìn rất rõ ràng.
Ngày nhập học cũng không có chuyện gì quan trọng, mấy anh em cùng Hoắc Bạch tụ tập ở sân bóng rổ chơi bóng.
Giang Nặc Nặc cầm khăn mặt và bình nước ngoan ngoãn chờ ở một góc.
So với Giang Lê Thanh, Giang Nặc Nặc càng giống nữ chính ngây thơ vô tội hơn.
Sau khi trận bóng kết thúc, đám con trai đã mồ hôi đầm đìa, Hoắc Bạch kéo vạt áo lên lau mồ hôi, thấy Giang Nặc Nặc ngồi ngẩn người ở ghế, anh ta do dự mấy giây mới tiến lên.
“Không vui à?”
Giang Nặc Nặc phản ứng lại, khẽ lắc đầu.
Hoắc Bạch cầm nước khoáng trong ngực cô ta, vặn nắp bình ra uống mấy ngụm: “Vương Cường Cường nói buổi tối muốn chơi ở nhà, em có đi không?”
Giang Nặc Nặc lắc đầu lần nữa, vẻ mặt ủ rũ: “Em không đi được rồi…”
“Hả?”
Giang Nặc Nặc lộ vẻ khó xử: “Em… có chút việc bận.”
Không chỉ là Hoắc Bạch, ngay cả những người khác cũng nhìn ra sự khác thường.
“Nặc Nặc, có phải Giang Lê Thanh bắt nạt em không?”
“Đúng vậy, hôm nay cứ thấy em ủ rũ mãi, lúc nãy gọi em ra đây chơi em cũng nói có việc. Chắc chắn là cô ta bắt nạt em!”
Mọi người suy đoán lung tung, trực tiếp định tội cho Giang Lê Thanh.
Giang Nặc Nặc cũng không phủ nhận, đối diện với ánh mắt lo lắng của Hoắc Bạch, cô ta ngượng ngùng nói: “Em… em phải về nhà chăn heo.”
“?”
“???”
Gì cơ?
Chăn gì cơ?
“Mẹ kiếp, cha mẹ em không phải người à? Không cho em đi học mà lại bắt em ở nhà chăn heo?”
Đám đàn em của Hoắc Bạch trợn tròn mắt.
Gương mặt nhỏ của Giang Nặc Nặc đỏ lên, tủi thân nhìn Hoắc Bạch: “Không phải, là con heo chị em nuôi, bây giờ chị ấy trọ ở trường, em chỉ có thể giúp chị ấy chăm sóc con heo đó.”
“Hả?” Đám người càng kinh ngạc hơn: “Người chị này của em đúng là không quên gốc gác thôn quê nha, ở biệt thự mà còn không quên sự nghiệp chăn heo nữa.”
“Chăn heo cái gì? Rõ ràng là cô ta đang làm nhục em!”
“Đúng vậy, đừng nghe lời cô ta, nếu là anh thì anh đã trực tiếp gi/ết con heo kia rồi.”
Một đám người xì xào tranh luận, bất bình vì Giang Nặc Nặc, nhưng cô ta chỉ cúi đầu thở dài.
Nghĩ đến con heo kia, tâm trạng của Hoắc Bạch rất không tốt.
Anh ta duỗi tay vuốt tóc Giang Nặc Nặc, không để ý tới động tác muốn tránh né của cô, anh ta trầm giọng nói: “Buổi tối, em nhớ mở cửa phụ ra.”
Hoắc Bạch không quên an ủi: “Mọi chuyện đều có anh, đừng lo lắng.”
Nói đến đây, mắt xuyên thấu cũng hết hiệu lực.
Thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc, hệ thống cũng lo lắng theo, chẳng lẽ kí chủ này thật sự có thể dùng mắt xuyên thấu để nghe được mấy bộ xương kia nói chuyện?
[Kí chủ, cô nhìn ra gì rồi?] Hệ thống thăm dò.
“Tao chẳng nhìn ra gì cả, nhưng tao đọc hiểu câu cuối cùng của Hoắc Bạch.” Giang Lê Thanh lộ vẻ suy tư, cô học theo khẩu hình của Hoắc Bạch, gằn từng chữ: “Buổi tối nhớ mở cửa, có anh trộm heo, đừng lo lắng.”
Hừ
Lòng Giang Lê Thanh đau như cắt, cô đã sớm biết tên Hoắc Bạch này không có lòng tốt rồi, không ngờ anh ta lại định ra tay trộm heo của cô?
Hệ thống: [?]
Hay là bình tĩnh lại chút được không?
Dựa theo sự kiểm tra của nó, lời Hoắc Bạch nói và khẩu hình mà cô hiểu không thống nhất lắm…
Hệ thống im lặng.
Rốt cuộc nó đang chờ mong gì đây?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");