Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Lê Thanh đứng không vững, lảo đảo đập vào cửa.
Cú đập này khiến xương bả vai cô đau nhức.
Giang Lê Thanh thầm hỏi hệ thống: “Đây được tính là bạo lực học đường không?”
Hệ thống: [Tạm tính…]
Giang Lê Thanh: “Ở nhà vệ sinh có kẻ bạo lực học đường, có phải giờ ở đây có ma cũng rất hợp lý không?”
Hệ thống: [?]
Như vậy… nếu cô giả vờ bị ma nhập, mọi chuyện mà “ma” làm đều không liên quan gì đến cô đâu nhỉ?
Nếu hệ thống cũng tồn tại, vậy thì có ma cũng là chuyện hết sức bình thường.
Nghĩ như vậy, cả người Giang Lê Thanh run lên, cô khẽ lẩm bẩm: “Tôi… tôi sẽ không xen vào việc của người khác… Đàn anh, anh đừng… đến đây…”
Nếu là nửa câu đầu, Tôn Tuyết Nhi còn cảm thấy bình thường.
Nhưng cô ta và Giang Lê Thanh đều là học sinh lớp 11, làm gì có đàn anh nào?
Tôn Tuyết Nhi không hài lòng nhíu mày, đẩy mạnh Giang Lê Thanh: “Giang Lê Thanh, tao cảnh cáo mày, mày đừng giả điên ở đây!”
“A a a!”
Tôn Tuyết Nhi còn chưa dứt lời, Giang Lê Thanh đã hét lớn lên.
Cô ta bị dọa sợ, chưa kịp lùi về sau thì đã bị Giang Lê Thanh kéo lại gần, sức lớn vô cùng, không cách nào tránh thoát, sau đó một cái tát giáng lên mặt cô ta.
Tôn Tuyết Nhi bị tát đến choáng váng.
“Giang Lê Thanh, mày dám đánh tao?”
Tôn Tuyết Nhi chưa kịp nổi giận thì thấy Giang Lê Thanh như đang nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ, nước mắt chảy ròng ròng, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Đừng… chuyện này không liên quan đến tôi…”
“Không thể… không thể hại người được, xin anh thả tôi ra đi, chuyện này không liên quan đến tôi thật mà…”
Giang Lê Thanh vừa khóc vừa cầu xin, sau đó tay cô túm chặt lấy tóc của Tôn Tuyết Nhi, kéo vào gian phòng bên cạnh, nhấn đầu cô ta xuống bồn cầu, sau đó bị “đàn chị” ép ấn nút xả nước.
Tôn Tuyết Nhi giãy giụa phía dưới, sắc mặt Giang Lê Thanh càng lúc càng lạnh lùng, nhưng giọng điệu vẫn nghẹn ngào: “Hu hu hu! Đàn anh, đừng ép tôi làm chuyện này nữa, tôi không muốn gi/ết người…”
“Xin lỗi, tôi không cố ý… tôi cũng không muốn…”
Tôn Tuyết Nhi vừa bực vừa sợ, không nói được lời nào.
Hai tay cô ta giữ chặt lấy thành bồn cầu, vô cùng buồn nôn, nhưng lúc há miệng hô hấp lại uống phải mấy ngụm nước bẩn.
Nghe lời Giang Lê Thanh nói, cô ta càng sợ hãi hơn.
Tôn Tuyết Nhi lạnh hết cả sống lưng, hối hận vì hôm nay đã đến tìm Bồ Giai.
Hai nữ sinh còn lại thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy đến kéo Giang Lê Thanh.
Đúng lúc này, Giang Lê Thanh đang đưa lưng về phía bọn họ bỗng quay đầu lại, sắc mặt cô dưới ánh đèn trở nên trắng bệch, hai mắt trắng dã trợn trừng, nhìn thẳng vào hai người bọn họ.
Hai người kia lập tức không còn dũng khí tiến đến gần nữa.
Ngược lại, còn lùi ra sau mấy bước.
Giang Lê Thanh khẽ cười.
Khóe miệng cô như bị người ta kéo lên trên, giọng điệu trở nên kỳ quái: “Bọn mày… cũng muốn… chết sao?”
“He he he, mau tới chơi với tao đi…”
“Lạnh quá…”
Giang Lê Thanh buông Tôn Tuyết Nhi ra, duỗi tay về phía hai người bọn họ.
Cô nhón chân bước đi, đầu nghiêng lệch trên cổ, giống như bị cắt lìa, nữ sinh kia sợ run người, lắp bắp nói với nữ sinh đi cùng: “Tao… từng đọc một quyển sách, nói rằng người bị ma nhập sẽ nhón chân đi đường, mày nhìn thấy không… Giang Lê Thanh đang nhón chân…”
“Có phải nó bị ma nhập rồi không?”
Nữ sinh còn lại nghe thấy thế thì bị dọa sợ, không đưa ra đáp án.
Lúc này, ánh đèn bỗng chớp tắt một cái, khi phòng vệ sinh sáng lên thì bóng Giang Lê Thanh đã biến mất trước mặt bọn họ.
Phòng vệ sinh vô cùng yên tĩnh.
Trên đầu chỉ có một ánh sáng le lói, liên tục chớp tắt.
Hai bọn họ nín thở tìm kiếm xung quanh, sau đó nhìn qua gương thấy Tôn Tuyết Nhi đang hoảng sợ nhìn về một hướng nào đó.
Hai nữ sinh nắm tay nhau, run rẩy quay đầu lại.
Cái nhìn này suýt nữa khiến cho bọn họ hồn bay phách lạc.
Bọn họ thấy Giang Lê Thanh dựng ngược ở sau cửa, khi ba người nhìn về phía cô, cô nở nụ cười quỷ quyệt, dùng cánh tay chống đỡ cả thân thể, duy trì tư thế lộn ngược mà “chạy” về phía bọn họ.
“A a a a a!”
“Có ma!”
“Cứu mạng!”
Tiếng gào thét quanh quẩn trong không gian kín, ba nữ sinh khóc lóc, đỡ Tôn Tuyết Nhi dậy, chạy thẳng ra cửa, không dám quay đầu lại.
Khi chạy qua ngã rẽ, bọn họ chợt nghe thấy “cạch” một tiếng, có thứ gì đó rơi ra.
Là một hình nộm giấy!
Là hình nộm giấy dùng để mai táng người chết!
Trên mặt hình nộm giấy dán một bức ảnh đen trắng đầy ma quái, bọn họ nhìn vào, nhận ra đó là Hoắc Bạch.
Ba người sửng sốt, dường như quên mất cảm giác sợ hãi, nhưng đúng lúc này, tấm ảnh bị bong ra, để lộ gương mặt thật của hình nộm giấy.
Tôn Tuyết Nhi thấy vậy thì trợn trắng mắt, trực tiếp té xỉu.
Hai nữ sinh kia sợ tới mức hét toáng lên, cũng không để ý được gì nữa, vội kéo Tôn Tuyết Nhi chạy ra ngoài.
Vừa chạy vừa khóc: “Là Hoắc Bạch!”
“Hoắc Bạch người chết sống lại!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");