Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Diễn kịch phải diễn tròn vai.
Sau khi cả đám rời đi, Giang Lê Thanh không lập tức khôi phục bình thường, đầu tiên cô giả vờ khựng lại mấy giây, như thể “hồn ma” kia đang thoát khỏi xác, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, đi tới vòi nước rửa tay.
Chờ rửa sạch tay, cô mới đi tới trước mặt Bồ Giai đang ngơ ngác: “Cậu không sao chứ?”
Bồ Giai vẫn đang duy trì tư thế co rúm người lại, ánh mắt không hề che giấu sự sợ hãi và thăm dò.
Đối mặt với câu hỏi của Giang Lê Thanh, một lúc sau Bồ Giai mới lắc đầu, nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó lên tiếng: “Cậu không sao chứ?”
Hệ thống không réo chuông cảnh báo, vậy hẳn là cô không sao.
Giang Lê Thanh cụp mắt nhìn vạt áo bị xé rách trước ngực cô ta, cô cởi áo khoác của mình ném qua: “Bọn họ bắt nạt cậu như vậy mà cậu không định báo giáo viên và phụ huynh à?”
Bồ Giai nghe vậy thì cười khổ: “Vậy sao trước kia cậu không báo?”
Giang Lê Thanh im lặng.
Bồ Giai kéo áo khoác lại, vừa nãy cô ta luôn không khóc, bây giờ lại đột nhiên rất muốn rơi lệ.
Có lẽ là kìm nén quá lâu, Bồ Giai cũng không quan tâm việc Giang Lê Thanh từng là người đối đầu với cô ta nữa, cô ta trút hết tâm sự ra ngoài: “Vừa nãy cậu cũng nghe thấy rồi đó, mẹ tớ và cha dượng tớ là cưới lần hai, vì mẹ tớ muốn gả vào nhà giàu, tớ cũng được trở thành tiểu thư nhà giàu, nhưng… không ai quan tâm tới tớ cả.”
Bồ Giai vừa nói vừa lau nước mắt: “Mẹ tớ luôn nhịn nhục, nịnh nọt, lấy lòng người nhà đó.”
“Hầu hạ cả nhà cha dượng, tớ cũng thấy mệt mỏi thay mẹ tớ, nhưng tớ cũng có tư cách gì để quản việc đó đâu? Thực ra tớ cũng biết Giang Nặc Nặc không coi tớ là bạn bè, nhưng chỉ cần tớ đi theo bên cạnh cô ta, ít nhất tớ cũng không bị người ta soi mói nhiều như trước…”
Sống mũi cô ta cay xè, nước mắt không nhịn được mà trào ra.
Nhìn Bồ Giai có vẻ rất phách lối, không ai bì nổi, nhưng thực ra chỉ có bản thân cô ta hiểu rõ, mọi chuyện cô ta làm đều là để cho người khác nhìn, cảm thấy có như vậy thì bọn họ mới không dám bắt nạt, xem thường cô ta.
Nhưng kết quả vẫn giống nhau, người xem thường thì tiếp tục xem thường, người bắt nạt thì vẫn bắt nạt cô ta.
Giang Lê Thanh bình tĩnh nhìn Bồ Giai khóc, cô không hề an ủi.
Một lúc lâu sau, tâm trạng cô ta ổn định lại, Giang Lê Thanh mới đưa tay ra: “Đi thôi, tớ mời cậu ăn cơm.”
Trên tay cô ta có vài vết thương nhẹ, có lẽ là do bị đám người Tôn Tuyết Nhi bạo hành.
Bồ Giai ngẩn người, cô ta nhìn Giang Lê Thanh, khẽ mím chặt môi, ánh mắt trở nên phức tạp: “Trước kia tớ không ít lần nhắm vào cậu…”
Giang Lê Thanh khẽ gật đầu: “Nói cũng phải.”
Một giây sau, cô duỗi tay tát vào mặt Bồ Giai một cái: “Tát một cái coi như hòa.”
Bồ Giai có thể cảm nhận được, cái tát này còn đau hơn mấy cái tái mà đám người Tôn Tuyết Nhi vừa đánh cô ta.
Cô ta đưa tay sờ gò má đang nóng lên của mình, nghẹn họng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Giang Lê Thanh, cảm xúc rối bời.
“Đừng ngẩn ra đó nữa, đi ăn thôi.” Giang Lê Thanh làm như không có chuyện gì, kéo Bồ Giai vừa ăn tát dậy, sau đó kéo cô ta ra khỏi nhà vệ sinh.
Khi đi xuống lầu, thông báo nhiệm vụ hoàn thành vang lên, Giang Lê Thanh mới chợt nhớ ra cô để quên hình nộm Hoắc Bạch ở lối rẽ.
Nửa đêm canh ba, e là thứ đáng sợ như vậy sẽ dọa sợ bảo vệ tuần tra ban đêm.
Thế là cô bảo Bồ Giai đợi một lát, sau đó chạy lên tìm người giấy, tiện thể vò nát, ném vào thùng rác bên cạnh.
Giang Lê Thanh không biết rằng, hai người bọn họ vừa rời đi thì đám người Tôn Tuyết Nhi đã kéo bảo vệ đuổi tới.
“Thật, cháu không lừa chú đâu! Ở đây có hình nộm giấy của Hoắc Bạch!”
“Lâu như vậy Hoắc Bạch không xuất hiện, nhất định là đã chết rồi.”
“Đúng vậy, sau khi chết, anh ta quay về nhập vào người Giang Lê Thanh…”
Ba nữ sinh càng nói càng sợ hãi, ôm nhau run lẩy bẩy.
Bảo vệ giơ đèn pin kiểm tra bốn phía, nhưng cũng không tìm thấy gì khác thường, chỉ thấy đám người Tôn Tuyết Nhi lộ vẻ hoang mang, luôn miệng nói Hoắc Bạch chết rồi, đột nhiên cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Trường học có quy định, sau khi tan học không cho phép học sinh ở lại trường, vì sao các cháu lại ở trong này?” Bảo vệ lộ vẻ nghiêm túc: “Bây giờ đi tìm cũng không thấy hình nộm giấy, cũng không có học sinh nào ở đây, chú sẽ báo chuyện này cho nhà trường, các cháu đi về trước đi.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");