Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Giang Lê Thanh, cậu nghe thấy tớ nói gì không đó?”
Phương Viên bưng cơm tới, ngồi xuống đối diện cô.
Giang Lê Thanh cất điện thoại đi: “Hả?”
“Bây giờ trường học đều đang đồn Hoắc Bạch đã chết, nhà họ Hoắc sợ chuyện này rùm beng lên, cho nên mới cố tình giấu diếm.”
Giang Lê Thanh sửng sốt.
Cái quái gì thế?
Hoắc Bạch chết rồi?
Cô còn chưa kịp kinh ngạc, hệ thống đã nhắc nhở cô: “Tin đồn thất thiệt.”
Chậc, cô biết ngay mà, người ta nói tai họa sống ngàn năm, Hoắc Bạch nào có dễ chết như vậy.
Phương Viên xích lại gần, đưa di động qua: “Cậu nhìn đi, có người biết chuyện đưa tin rồi này.”
Người đăng bài tên là “Nhân sĩ nội bộ”, viết một topic dài gần ngàn chữ.
Người đó tự xưng là nhân viên nội bộ của Hoa Thịnh, nói vì Hoắc Bạch bất ngờ qua đời nên mới nghỉ dài ngày như vậy, vì che giấu thông tin, nhà họ Hoắc mới lấy cớ để xin nghỉ phép.
Tóm lại là viết như thật.
“Trong diễn đàn vẫn đang lan truyền…” Phương Viên nhìn xung quanh, xác định không có ai tới gần, cô ấy mới hạ thấp giọng: “Nói rằng… bọn họ nhìn thấy hồn ma Hoắc Bạch ở khoa quốc tế, còn có nữ sinh bị hồn ma Hoắc Bạch nhập vào, hôm nay tớ đã qua khoa quốc tế nghe ngóng rồi, thật sự có mấy nữ sinh bị phạt…”
Hồn ma?
Giang Lê Thanh nghẹn họng không trả lời được.
Cô bối rối vùi đầu ăn cơm, không nói gì.
Tin đồn thất thiệt lan truyền rất nhanh.
Cộng thêm việc Hoắc Bạch đã rất lâu không xuất hiện, Anh Hoa cũng bán tín bán nghi, khoa quốc tế thì càng khoa trương hơn, thậm chí còn chuẩn bị tổ chức lễ tưởng niệm cho Hoắc Bạch.
Sự việc càng lúc càng lớn, cuối cùng truyền đến Hoa Thịnh.
Hoắc Nghiên đang bận bù đầu, nào có thời gian đính chính tin đồn này, chưa kể anh đã quá quen với mấy tin đồn vô cớ như vậy, năm ngoái anh còn bị đồn là qua đời mười mấy lần, không phải tai nạn giao thông thì cũng là chết bệnh…
Nếu lần nào cũng phải ra mặt giải thích thì thời gian đâu mà làm việc?
Tính ra Hoắc Bạch cũng đã ở nông trường gần nửa tháng, chịu đủ khổ rồi, cũng nên quay về tiếp tục đi học.
Thế là, Hoắc Nghiên gọi La quản gia thu xếp cuối tuần đi đón người.
Nhưng nghĩ lại, trong nhà còn đang nuôi heo của Giang Lê Thanh, sợ Hoắc Bạch nhìn thấy sẽ gây chuyện xấu cho heo, thế là Hoắc Nghiên thay đổi quyết định, để La quản gia sắp xếp Hoắc Bạch ở một chỗ gần trường học.
Giang Lê Thanh và Bồ Giai cũng ăn ý, không ai nói gì về chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh nữ đêm hôm đó, ba nữ sinh kia cũng vì quá sốc nên đã chuyển trường.
Cộng thêm tin đồn đang lan truyền, cả Anh Hoa chìm ngập trong bầu không khí quỷ dị.
Những tin đồn này rất chi tiết, Phương Viên nghe xong cũng sợ hãi, vừa nghĩ tới buổi tối đến phiên Giang Lê Thanh trực nhật, cô ấy không yên tâm lắm: “Hay là tớ đi cùng với cậu.”
“Không cần.” Giang Lê Thanh nhìn vào điện thoại: “Cậu về trước đi, đừng lo cho tớ.”
Phương Viên lo lắng nhìn cô vài lần, sau đó mới cầm balo rời đi.
Khi toàn bộ bạn học đi hết, Giang Lê Thanh mới trả lời tin nhắn của Tô Húc.
Fan cứng của thần tài: “Ngại quá, giờ mới tan học, hôm nay đến phiên tôi trực nhật, đi một mình hơi sợ…”
Tiện thể còn gửi thêm một icon run rẩy.
Sau khi gửi tin nhắn, cô cũng cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Tô Húc: “Anh nghe nói hình như trường Anh Hoa các em có ma? Em ở khoa nào? Anh qua giúp em.”
Giang Lê Thanh nhướn mày, gửi địa chỉ lớp học của cô qua, còn tri kỷ nói: “Không cần đâu, chắc anh cũng vừa tan học, cứ về nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi, một mình em làm được rồi.”
Tô Húc: “Chờ chút, anh sẽ tới ngay.”
Giang Lê Thanh hừ một tiếng.
Không được, nếu là trực nhật, phải bày thêm chút rác rưởi mới giống.
Giang Lê Thanh vẫn nhớ bạn học ngồi bàn bên hôm nay cầm theo một túi hạt dưa.
Cô mở ngăn kéo ra, quả thật tìm được vỏ hạt dưa chưa vứt, Giang Lê Thanh bèn đổ vỏ ra sàn, sau đó về chỗ ngồi, giả vờ làm bài tập.
Trường trung học số 1 cách Anh Hoa chỉ khoảng 5 phút.
Rất nhanh, Tô Húc thở hổn hển xuất hiện ở cửa.
Hẳn là nhận tin nhắn xong anh ta đã chạy ngay tới đây, trên trán toàn là mồ hôi.
Giang Lê Thanh ngẩng đầu cười với anh ta: “Anh đến thật à?”
Giang Lê Thanh ngồi gần cửa sổ, ráng chiều chiếu vào gương mặt cô.
Cô mặc váy đồng phục, khi cô cười lên, cặp mắt đào hoa cong cong, vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào.
Tô Húc vô thức nhớ tới bức ảnh cô đăng tối qua, anh ta cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịp tim đập nhanh hơn.
“Anh nói được thì làm được.” Tô Húc nhanh chân tiến đến: “Suýt nữa thì anh bị bảo vệ ngăn ngoài công, cũng may anh mượn được thẻ học sinh của bạn.”
Nói xong, anh ta khoe khoang thẻ học sinh trên cổ với cô.
Giang Lê Thanh chống cằm nhìn anh ta, khen ngợi: “Anh quan hệ rộng thật đấy.”
“Đương nhiên rồi.” Tô Húc nhướn mày: “Phòng vệ sinh của trường em ở đâu? Bây giờ anh sẽ quét giúp em.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");