Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giang Lê Thanh đứng đối mặt với một thanh niên cao lớn, nhìn rất đẹp đôi.
Hoắc Nghiên nheo mắt lại.
Đúng lúc này, anh nghe thấy La quản gia nói: “Hình như là nhị tiểu thư nhà họ Giang.”
Ông ấy lộ vẻ hứng thú: “Hình như là có bạn trai.”
Hoắc Nghiên không bày tỏ thái độ, nhưng lại không nhịn được mà liếc mắt nhìn sang.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Giang Lê Thanh, anh cũng ngồi trong xe, nhưng so với lần đầu tiên, thiếu nữ đã thay đổi hoàn toàn, không còn giang hồ như trước nữa, mà trông vô cùng duyên dáng, cho dù có người theo đuổi thì cũng không phải chuyện gì lạ.
Nhưng cũng không phải chuyện tốt.
Anh không tán thành yêu sớm, anh ấn mở Wechat của Giang Lê Thanh, muốn nói gì đó, lại cảm thấy bản thân không có tư cách.
Đây là lúc Hoắc Nghiên cảm thấy phiền muộn nhất, tuổi này của cô không thích bị người lớn dạy dỗ, chưa kể tình cảm thời thiếu niên rất ngây ngô, đó là một thứ tình cảm không thể khống chế được, anh chỉ là một người ngoài, không có tư cách để nhắc nhở hay khuyên bảo.
Tuy nói vậy, nhưng Hoắc Nghiên vẫn không yên lòng.
“Chú La, giảm tốc độ đi.”
“Hả?”
Hoắc Nghiên: “Chúng ta đi theo sau bọn họ.”
Dù sao chỗ này cũng xa nội thành, độ nguy hiểm rất cao, nếu như thật sự xảy ra vấn đề gì, anh cũng có thể hỗ trợ.
Thế là xe giảm tốc độ, duy trì khoảng cách cố định với xe đạp.
Thấy thiếu niên kia chở Giang Lê Thanh mà thở phì phò, xe đạp cũng lắc lư lảo đảo, Hoắc Nghiên khẽ lắc đầu: “Hồi tôi bằng tuổi này, tôi đeo bao gạo 5kg chạy khắp nơi cũng không thở dốc.”
Hoắc Nghiên không hề nói quá.
Từ tiểu học anh đã kiên trì tham gia hoạt động thể thao, luôn đứng trong top 3, đến tận bây giờ cũng chưa từng lười biếng.
Trẻ tuổi như kia mà mới chở một cô gái lên dốc đã thở phì phò, về sau có thể có thành tựu gì?
Hoắc Nghiên đưa mắt nhìn Tô Húc, hơi trầm ngâm: “Nhìn khá quen mắt.”
La quản gia nói: “Hình như là cháu trai của lão Tô.”
Anh có chút ấn tượng.
Hình như đã từng gặp thiếu niên này trong lễ mừng thọ 70 tuổi của lão Tô, lúc đó anh cảm thấy thiếu niên này rất lỗ mãng, cũng không có hảo cảm gì.
Hoắc Nghiên nheo mắt, lại nhìn về Giang Lê Thanh ngồi phía sau.
Thấy cô cố ý đặt balo lên lưng Tô Húc, anh khẽ cười một tiếng.
“Tiên sinh.”
Anh nở nụ cười khó hiểu, khiến La quản gia tò mò.
“Không có gì.” Hoắc Nghiên chống cằm, ý cười trên môi vẫn không biến mất.
Bạn học Giang này… 90% là đang trêu đùa tên nhóc kia.
Hoắc Nghiên vui vẻ hẳn lên.
Cũng sắp đi tới Cẩn Cung, anh không theo sau nữa, bèn bảo La quản gia tăng tốc.
Sau khi đưa Giang Lê Thanh về nhà, cả người Tô Húc đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt.
“Tô Húc, cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Giang Lê Thanh nhận lấy balo của mình, vẻ mặt bối rối: “Nhưng… không thể mời anh vào nhà làm khách được, cha mẹ tôi…”
“Không sao.” Tô Húc xua tay: “Anh sẽ đạp xe về, em mau vào nhà nghỉ ngơi đi.”
“Ừm, vậy thứ hai gặp lại sau.”
Giang Lê Thanh vẫy tay, quay đầu bước vào cửa.
Tô Húc vốn định gọi xe, nhưng Cẩn Cung ở rất xa, xung quanh khu này rất khó gọi xe.
Anh ta hết cách, chỉ có thể cố đạp xe vào nội thành, đợi gọi được xe, anh ta như sắp mất nửa cái mạng vậy.
Lúc này, Hoắc Bạch đã thành công thoát khỏi nông trường, trở về thành phố.
Mấy ngày nay anh ta đã sống cuộc sống không bằng heo chó.
Ăn không ngon bằng heo, dậy sớm hơn cả gà, không có mạng internet, không liên lạc được với ai, đã sắp phát điên rồi.
Hoắc Nghiên không cho anh ta về Cẩn Cung ở, anh ta cũng cảm thấy vui vẻ.
Việc đầu tiên anh ta làm là liên lạc với đám bạn xấu trước kia, nhưng Triệu Minh ra nước ngoài, Cố Tây đi thành phố khác, Vương Cường Cường vào tù, anh ta không biết liên lạc với ai.
Đột nhiên thấy một tên đàn em đăng thiệp mời trên status, anh ta cũng không thấy rõ đó là bữa tiệc gì, bèn đổi một bộ quần áo, đón xe đi đến địa điểm trong bài đăng.
Ngoài sảnh không có ai nghênh đón anh ta.
Hoắc Bạch vừa đẩy cửa vào trong, anh ta đã nghe thấy tiếng nhạc buồn bã vang lên, ở đây chỉ có tổng cộng mười người, tất cả đều mặc đồ tối màu, đứng thành hai hàng, khóc lóc rên rỉ.
Hoắc Bạch ngơ ngác, không nhịn được mà lên tiếng: “Mọi người làm gì thế?”
Câu hỏi đã phá vỡ bầu không khí trong sảnh.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn lại, khi vừa nhìn thấy anh ta, bọn họ đồng thanh hét lên.
“Ma!”
“Xác chết sống lại!”
Mọi người hốt hoảng tránh đi, cũng khiến cho Hoắc Bạch nhìn rõ linh đài trước mặt, trên đó còn có di ảnh của anh ta.
Hoắc Bạch nghẹn họng.
Kinh ngạc tột độ.
Mẹ kiếp!
Có chuyện gì xảy ra vậy?
Anh ta mới đi vắng có mấy ngày… sao lại thành người chết rồi?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");