Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giữa trưa, mặt trời hừng hực như muốn hâm nóng mọi thứ, không khí oi bức ngột ngạt, mái tóc đen nhánh của Trạch Dương cũng bị mồ hôi thấm ướt. Anh nhìn Nguyệt Thiền một cái rồi nhàn nhạt thu ánh mắt lại.
Như làm ảo thuật, Trạch Dương từ sau lưng lấy ra hai que kẹo đường, một cái đưa cho Quân Dao.
Vừa nhận được đồ ăn, con nhỏ mập mạp hiển nhiên liền đem lời nói của Trạch Dương quăng lên chín tầng mây, hai mắt híp lại thành một đường kẻ liên tục cảm ơn cậu ta.
“Cái này, bên trong là dâu tây mà cậu thích.” Trạch Dương hướng mắt về phía Nguyệt Thiền, anh giơ que kẹo còn lại ra trước mặt cô.
Vẫn là dáng vẻ lười biếng, dòm thấy nét mặt cô ngơ ngác.
Anh khẽ cong khóe môi.
Viên kẹo ngọt ngào, dưới ánh nắng như bao phủ một tầng hào quang mờ nhạt, vừa hay lại là vị dâu tây mà cô thích, vì vậy nếu cô cự tuyệt thì thật có lỗi với tổ quốc.
“Oa~ Cảm ơn nha!”
Vừa muốn đưa tay ra thì Trạch Dương bất ngờ thu tay, tay còn lại ấn lên đầu cô.
“Xấu xí, tôi đã nói là sẽ cho cậu sao?” Hắn nhìn cô, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nguyệt Thiền chỉ hận không thể một bạt tai tát chết người này, vừa muốn động thủ thì cả người liền cứng đờ lại.
“Kí chủ, là con gái phải dịu dàng có như vậy mới thu hút được nam thần, vì vậy mọi hành động muốn ra tay với những người chỉ định đều bị hệ thống trừng phạt, lần này chỉ đơn giản là cảnh cáo!”
Hệ thống vừa dứt lời, chân thon dài của cô liền ngừng lại, thật lâu sau vẫn không thể rút về, cô bực tức thầm mắng.
Chết tiệt! Hệ thống còn không mau ra đây! Đảm bảo trẫm sẽ chém ngươi thành hai mảnh a!!!
Nhưng hành động tiếp theo của tên lưu manh này lại càng khiến cô bốc hỏa…
Cậu ta…vậy mà dám sờ lên bắp đùi của cô, bàn tay cá mặn vậy mà không ngừng xoa bóp nơi mẫn cảm.
“Cậu! Cậu…chán sống rồi sao!” Nguyệt Thiền gò má hơi phiếm hồng, cô tức giận hét lớn.
Vừa nghe thấy tiếng hét của cô, Quân Dao vội vàng đứng ra, thân hình mập mạp che chắn thân hình nhỏ nhắn của cô.
“Sao cậu cứ bắt nạt Tiểu Thiền thế!”
Nguyệt Thiền cảm giác hít thở không thông, trong đầu ‘ong ong’ vang lên.
Hệ thống! Dường như trẫm sắp biết yêu rồi a!!!
Nhưng không để cô cảm động được lâu thì câu nói tiếp theo của Dao Dao kém chút liền khiến cô thổ huyết.
“Chính vì cậu toàn ấn đầu Tiểu Thiền nên cậu ấy mới lùn vậy”
“Haha” Trạch Dương nghe vậy anh không khỏi bật cười, nét cười trên môi càng càn rỡ.
Nguyệt Thiền nâng tầm mắt nhìn hắn, ánh nắng vàng vọt chiếu vào hàm răng trắng sáng, càng nhìn càng cảm thấy đáng ghét.
Cô thu lại ánh mắt, chu môi u oán về phía Quân Dao.
Vài giây trước còn là đồng đội khiến cô cảm động thật lâu đây nhưng ai ngờ chỉ vài giây sau Dao Dao lại lộ bản chất của mình như vậy.
“Đừng nhìn nữa, có nhìn thêm cậu cũng không cao lên được đâu”