Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương Chi Hạo hừ lạnh tiến tới chỗ cậu đang định ngồi xuống thì bị câu nói của Lạc Dư làm cho cứng đờ:
- Chỗ này là của Hàn Dật, cậu không thể ngồi được.
Lạc Dư trừng mắt, hai tai che lấy chỗ ngồi bên cạnh mình, đây là chỗ của Dật ca ca, cậu không thể cho người khác chạm vào nó được, nỡ Dật ca ca trở về tức giận thì sao.
Mí mắt Vương Chi Hạo giật giật mấy cái, Hàn Dật? Đây là thằng chó nào. Đột nhiên cậu ta lại nhớ đến người lúc trước đưa Lạc Dư đi cắt tóc, là hắn sao?
Vương Chi Hạo có chút tức giận, cậu ta cầm lấy hai tay Lạc Dư nhẹ nhàng nhấc lên. Vương Chi Hạo cười lạnh, cậu ta cứ muốn ngồi đây đấy, làm sao?
Cậu ta ung dung ngồi xuống, nhưng cánh tay đang nắm lấy hai tay cậu lại không chịu buông ra, Vương Chi Hạo cảm thán " Chậc, thật mềm a, còn hơn cả bàn tay suốt ngày cắt tỉa, dưỡng ẩm các kiểu của bọn con gái nữa "
Lạc Dư tức đến mặt đỏ bừng, cậu vùng vẫy, nói:
Bỏ tay cậu ra mau cho tôi.
Thật ghê tởm, cậu không chịu nổi có người khác chạm vào mình ngoài Hàn Dật. Cậu cố gắng kéo tay mình ra, Vương Chi Hạo thấy cậu phản cảm như vậy liền tức giận, thằng khác có thể chạm vào cậu, còn tôi thì không sao.
Tay cậu ta càng siết chặt lại, hừ, không thích tôi như vậy? ha, được thôi, tôi không tin mình không khiến cậu ngoan ngoãn khuất phục dưới thân tôi, Vương Chi Hạo cười lạnh tiếp tục nắm chặt lấy tay cậu, quay mặt sang chỗ khác không nhìn Lạc Dư nữa.
Tay Lạc Dư bị siết đến đỏ bừng, cậu đau đến không chịu được, nhưng như vậy cậu vẫn không chịu kêu lên xin tha, cậu mới không thèm khóc lóc xin tên Vương Chi Hạo chết tiệt này đâu.
Lạc Dư quay mặt nhìn ra bên ngoài không để mọi người hay Vương Chi Hạo nhìn thấy mặt mình.
Trán cậu bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, khuôn mặt cũng càng ngày càng trắng. Lạc Dư cắn chặt môi không phát ra bất cứ âm thanh gì, cậu phải nhịn không để cho tên này đắc ý được.
Đến khi tiếng trống vang lên, thầy giáo cũng bước vào lớp học, Vương Chi Hạo vẫn không chịu buông tay Lạc Dư ra.
Thầy giáo kinh ngạc nhìn Vương Chi Hạo, ông đang muốn hỏi tại sao tiểu tổ tông này lại ở đây thì bị cậu ta trợn mắt nhìn nên đành phải ngậm ngùi nói:
Chúng ta bắt đầu bài mới thôi.
Môi Lạc Dư đã bị cậu cắn đến bật máu rồi, cậu chỉ mong nhanh chóng vào học để Vương Chi Hạo bị đuổi về lớp cậu ta, nhưng kết quả lại khiến cậu thất vọng vô cùng.
Lạc Dư cúi đầu khẽ hừ một tiếng không nói, bên kia Vương Chi Hạo âm thầm nhếch môi " Để tôi xem cậu chịu được đến bao giờ"
Mấy tiết học trôi qua, cậu và Vương Chi Hạo vẫn giữ nguyên tư thế không ai chịu nhường ai. Lạc Dư đã bị nắm đến mất cảm giác, cậu nhìn Vương Chi Hạo thấy cậu ta vẫn thản nhiên nhìn ra chỗ khác không để ý đến cậu cũng không có ý định buông tay thì tức đến nghiến răng ken két.
Không phải Vương Chi Hạo không muốn nhìn cậu mà là do cậu ta sợ nhìn cậu thì bản thân sẽ mềm lòng bỏ qua, không chấp nhặt với cậu nữa.
Cũng chính vì cậu ta không chú ý cũng không nhìn cậu nên cũng không biết mặt Lạc Dư đã trắng bệch không còn giọt máu. Hai tay bị cậu ta siết chặt, Lạc Dư vùng vẫy khiến sợi dây đeo trên tay cọ đi cọ lại làm tay cậu bị trầy da, máu cũng bắt đầu từ vết thương chảy ra.
Ai bảo da Lạc Dư chẳng khác gì da trẻ con chứ, người song tính luôn có những thứ mà những người bình thường khác luôn muốn có được.
Ngay cả diện mạo của song tính nhân cũng xinh đẹp hơn những người con gái bình thường dù họ có trang điểm vô cùng tinh xảo hoàn mĩ đi nữa. Chứ đừng nói đến làn da, không mềm mại hơn gấp mấy lần mới là lạ.
Hơn nữa, Vương Chi Hạo lại là người thường xuyên luyện võ, tay cậu ta toàn vết trai sạn, siết Lạc Dư như vậy mấy tiếng đồng hồ đương nhiên khiến da cậu ấy trầy xước chảy máu rồi, chẳng qua cậu ta không để ý thấy thôi.
Cổ họng Lạc Dư nghèn nghẹn, trong miệng toàn là mùi máu khiến cậu có chút không chịu được muốn bật khóc, Dật ca ca, bao giờ anh mới trở về a, A Dư lại bị bắt nạt rồi, Dật ca ca mau trở về bảo vệ A Dư, được không.
Bên Vương Chi Hạo đang đắc ý, đột nhiên cậu ta lại thấy ngờ ngợ, sao trong tay cậu ta lại có nước chứ, hơn nữa lại có chút.... Vương Chi Hạo lập tức cúi đầu nhìn xuống, máu?
Cậu ta hốt hoảng buông Lạc Dư ra, nói:
Lạc Dư, sao tay cậu lại chảy máu a.
Lạc Dư giật mình, thấy Vương Chi Hạo rốt cuộc buông tay ra thì vui mừng, cậu giấu hai tay ra đằng sau, nói:
Chuyện... chuyện này không liên quan đến cậu, cậu..
Lạc Dư chưa kịp nói xong thì bị Vương Chi Hạo cưỡng ép lôi tay cậu ra,quát:
Im miệng.
Cậu ta cầm lấy tay cậu xem xét rồi thở phào một hơi, cũng may chỉ bị trầy một chút. Vương Chi Hạo ngẩng đầu lên nhìn nói:
Tôi đưa cậu đến phòng y tế.
Lạc Dư mím môi:
Không cần.