Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bước chân vào thế giới mới này, Hứa Kỳ Sâm cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Khác với thế giới giới giải trí cậu vốn hoàn toàn không hiểu gì, cuộc sống đại học đã từng tồn tại rất chân thực trong quỹ đạo sinh mệnh của cậu, khoảng thời gian bốn năm, hồi tưởng lại vẫn ngỡ như mới chỉ là hôm qua.
Giờ đây lại được quay trở lại những năm tháng ấy, cứ như một giấc mơ vậy.
Ngày ngày lên lớp cùng đám bạn cùng phòng, nghe Dương Hiểu Thành kể về những tin đồn thú vị xuất hiện trong trường học gần đây.
Những lúc gặp mặt những bạn học cùng lớp, cậu sẽ yên lặng thầm đối chiếu họ tên từng người một với tên trên sách vở cho đến khi quen biết hết tất cả mọi người.
Những ngày thường như vậy khiến cậu cảm thấy, thế giới mới này cũng tốt biết bao.
Không phải trong lòng chưa từng hoài niệm, mà bởi Hứa Kỳ Sâm hiểu rõ ràng rằng, dẫu có khắc ghi đến nhường nào đi nữa, thế giới trước, đối với cậu mà nói, đã đi đến hồi kết rồi.
Hy vọng rằng bản sao ý thức mà mình chưa từng gặp mặt nào đó, có thể thay thế mình sống thật hạnh phúc ở nơi ấy.
Chương trình học năm tư không nhiều, có rất nhiều thời gian rỗi rãi, những lúc ấy Hứa Kỳ Sâm đều dùng để bù đắp vào con đường học hành của cậu.
Mặc dù cậu không bước ra từ ngành kĩ thuật, nhưng ít nhiều gì lúc học đại học cậu vẫn luôn là sinh viên giỏi, đúng là chưa bao giờ trải qua cái cảm giác ngày nào cũng bị giảng viên đuổi theo mắng nhiếc như vậy.
Có điều tuy rằng thiết lập của Diệp Hàm không phải kiểu sinh viên chăm học hay được điểm cao, nhưng nguyên nhân khiến thành tích kém căn bản không phải ở trí thông minh mà là thái độ, còn kiến thức căn bản và kĩ năng lập trình không hề tệ, tất những điều ấy đều đã tạo điều kiện cho Hứa Kỳ Sâm.
Sau này viết tiểu thuyết, nhất định phải viết một nhân vật chính thông minh xuất sắc, Hứa Kỳ Sâm nghĩ thầm.
“Diệp Hàm, tớ để báo cáo thí nghiệm về kiểm tra phần mềm trên bàn cậu đấy nhé.”
Nghe tiếng Dương Hiểu Thành, Hứa Kỳ Sâm bước ra khỏi phòng vệ sinh, đầu tóc vừa mới gội còn chưa kịp sấy, trên đầu chỉ phủ một chiếc khăn lông khô, “Gì cơ?”
Dương Hiểu Thành vừa thu dọn ba lô vừa trả lời: “Bài tập kiểm tra phần mềm trên lớp hôm trước ấy, chắc cậu quên rồi, tớ làm xong rồi để trên chỗ bàn cậu ý, cậu sửa lại một ít số liệu rồi cứ đem nộp luôn là được.”
Hứa Kỳ Sâm lau tóc, đi tới cạnh bàn, cấm lấy tờ giấy kia, sau đó quay đầu nói với Dương Hiểu Thành, “Cái này à… Tớ viết rồi.”
Dương Hiểu Thành ngẩng đầu lên, vẻ mặt hơi kinh ngạc, “Thật hay giả đấy? Cậu đùa tớ à?”
Hứa Kỳ Sâm nghiêm túc lắc đầu, trả lại báo cáo cho Dương Hiểu Thành, cười nói cảm ơn.
Khóe mắt rũ xuống khiến dáng vẻ cười rộ lên của Hứa Kỳ Sâm ở thế giới này trông cực kì ngọt ngào.
Dương Hiểu Thành còn chưa lấy lại tinh thần từ cú sốc, “…Vậy, vậy cậu làm bài tập tiếng anh chuyên ngành chưa?”
“Bài phiên dịch á?” Hứa Kỳ Sâm bật máy sấy tóc, trả lời trong tạp âm vù vù vô cùng ồn ào, “Tớ viết rồi! Ở trên bàn ý!”
Dương Hiểu Thành đi tới trước bàn Hứa Kỳ Sâm, mặt bàn dọn dẹp gọn gàng, trên máy tính đóng gập đặt một xấp giấy, cầm lên xem thoáng qua, tờ đầu tiên chính là bài tập phiên dịch luận văn tự chọn của môn tiếng Anh chuyên ngành.
“Làm thật này…” Dương Hiểu Thành chuyên chú đọc bài tập phiên dịch từ ngôn ngữ Anh sang Trung, càng đọc càng thấy không thể tin nổi vào mắt mình.
Cái tên này, rõ ràng thi CET-4 ba lần mới vớt vát qua.
(*) CET (College English Test): Bài kiểm tra trình độ tiếng Anh của sinh viên đại học và sau đại học ở Trung Quốc.
Thế nhưng bài tập trước mắt này lại được chuyển ngữ vô cùng chuẩn xác, điều khiến cậu ta cảm thấy lạ lùng nhất chính là, từ ngữ và văn phong vững chắc đến độ quá mức thỏa đáng và phù hợp này hoàn toàn không phải trình độ chọn lọc mà một sinh viên ngành kĩ thuật có thể sở hữu.
Hứa Kỳ Sâm sấy xong tóc, bước ra khỏi phòng vệ sinh, “Cậu vẫn chưa đi à? Không phải nói là định đến phòng thí nghiệm sao?”
Dương Hiểu Thành quơ tờ bài tập Tiếng Anh trong tay, “Cái này cậu tự viết à?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, “Ừ.”
Dương Hiểu Thành vẫn ngờ vực không thôi, “Không thể nào, đã lâu lắm rồi cậu không tự làm bài tập, hơn nữa tớ mà còn không hiểu trình độ của cậu thế nào sao?” Dương Hiểu Thành đặt bài tập lại trên bàn, bỗng nhiên như nghĩ ra điều gì, “Có phải người tình bé bỏng của cậu làm hộ cho không?!”
Hứa Kỳ Sâm bật cười, “Người tình bé bỏng gì hả, đã bảo tớ không hẹn hò mà, thật sự không lừa cậu thật.”
“Thật không? Từ cái hôm hơn nửa đêm mới trở về kí túc xá, cậu trở nên tích cực hẳn lên đấy.” Dương Hiểu Thành quan sát cậu, “Nếu không phải hẹn hò thì là bị cái gì kích thích?”
Hứa Kỳ Sâm cũng hiểu rõ việc mình đột nhiên bắt đầu học giỏi chắc chắn sẽ khiến người khác hoài nghi, những lúc như thế này buộc phải nói dối cho qua, trả lời Dương Hiểu Thành bằng giọng điệu trêu đùa: “Không cần bị kích thích, vốn dĩ tớ đã rất đỉnh rồi, chỉ là trước đây không muốn học tập chăm chỉ thôi, cái này người ta gọi là giấu tài.”
Dương Hiểu Thành cũng bật cười theo, bảo cậu yêu đương thật ra cũng chỉ là đùa thôi, đúng là mấy buổi tối này cậu ta đã tận mắt nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm làm bài tập thâu đêm, chẳng qua sự thay đổi này quá mức đột ngột, nhất thời khó lòng tiếp thu ngay được.
“Giấu tài cái gì, quá lắm là cậu đột nhiên thông suốt ra rồi chứ gì.
Tốt rồi, tớ đỡ phải ngày nào cũng lo lắng cho cậu.” Dương Hiểu Thành cất báo cáo thí nghiệm của mình vào ngăn kéo, “Không nói linh tinh với cậu nữa, tớ phải đi đây.”
Trước đi rời đi còn huých qua vai Hứa Kỳ Sâm.
“Thêm dầu!(*)”
Hứa Kỳ Sâm cảm thấy rất vui vẻ.
(*) Thêm dầu [加油]: Nghĩa đen là đổ xăng xe, khi xe hết xăng thì cần đổ thêm vào mới đi tiếp được, từ đó dẫn đến nghĩa bóng là “Cố gắng lên.” Một cách hiểu khác là châm dầu vào để giữ cho ngọn lửa cháy mạnh và sáng hơn.
Cậu vẫn luôn thấy rất tò mò không biết rốt cuộc ai đã sáng tạo nên từ “thêm dầu”, cụ thể hóa được hình ảnh một cách rất triệt để.
Giờ đây cậu rất giống như được đổ đầy xăng xe, chỉ muốn đạp chân ga đến cùng.
Hứa Kỳ Sâm ngồi đọc sách một mình trong kí túc xá cả buổi sáng, cũng may hệ thống có thể khôi phục hoàn toàn thiết lập của Diệp Hàm, bao gồm kiến thức nền tảng chuyên ngành STEM(*), bằng không chỉ dựa vào bộ não học văn của cậu, còn lâu mới có thể xử lí được các nhiệm vụ học tập ở thế giới này.
(*) Ngành STEM: Thuật ngữ dùng để chỉ các ngành học về Science (Khoa học), Technology (Công nghệ), Engineering (Kỹ thuật) và Mathematics (Toán học).
Gần trưa, cậu nhận được WeChat của Dương Hiểu Thành.
Dương Hiểu Thành: [Đi ăn trưa chung không? Tớ đang ở dưới tầng kí túc xá này.]
Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng nhắn trả lời đồng ý, sau đó thay giày xuống tầng.
Thời tiết tốt lạ lùng, khiến cậu nhớ tới một câu nói nổi tiếng rất chí lí trên mạng, cứ tháng chín hằng năm đều sẽ bị mọi người đào lên lại —— Nếu bạn tập huấn luyện quân sự, đó là ngày trời nắng.
Chầm chậm thả bộ trên con đường rợp bóng cây tới căn tin, Hứa Kỳ Sâm mỉm cười nghe Dương Hiểu Thành kể chuyện.
“Hôm nay áp suất trong phòng thí nghiệm thấp khủng khiếp, hết đứa này đến đứa kia bị phê bình, không sót một ai, sớm biết vậy thì đã không chọn đề tài của ông Trương rồi, ổng xét nét kinh, y như người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế ý.”
Hứa Kỳ Sâm cười nhìn cậu ta, không nói gì.
“Cậu nhìn bản thân mình dạo này xem.” Dương Hiểu Thành lắc đầu, “Bình thường còn nói nhảm nhiều hơn tớ nữa, giờ thì hay rồi, ngày nào cũng chỉ biết cười, chẳng khác gì mấy đứa nhóc con.”
Cười không tốt sao? Hứa Kỳ Sâm lại cảm thấy mỉm cười chính là nét mặt dịu dàng nhất.
Dương Hiểu Thành tiếp tục đề tài khi nãy, nói liên miên không ngừng.
Hứa Kỳ Sâm là người rất dễ bị phân tâm, đầu óc bị cuốn đi theo tiếng nói chuyện của Dương Hiểu Thành, trôi dạt giữa bầu trời xanh thẳm, mây trắng như được rót đầy hơi ấm của nắng trời, trở nên vô cùng bồng bềnh.
Ơ? Có một đám mây nhìn trông rất giống trái tim.
Nhìn chằm chằm đám mây ấy, ánh mắt cũng chậm rãi trôi theo đó, cuối cùng dạt đến sân tập cách không xa.
Đám mây kia cũng bị gió thổi thay hình đổi dạng, không còn gì đáng xem nữa.
Ánh mắt buông xuống thoáng qua một chút thất vọng, bắt gặp đám tân sinh viên mặc đồng phục rằn ri đang quan sát huấn luyện viên tập huấn, ai nấy đều đứng thẳng tắp.
Trong đám đông, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy hắn.
Đây là cái năng lực gì thế này.
Thân hình cao gầy rắn rỏi, đường nét góc nghiêng cực kì ưa nhìn, thực sự là người sinh ra để mặc loại quần áo như thế này.
Cách đó khoảng vài chục mét, cách một tấm lưới sắt màu xanh sẫm, yên lặng chăm chú quan sát góc nghiêng của người kia.
Cũng không biết vì sao, hình như đối phương đã phát hiện ra, đứng cuối đội ngũ hơi chếch đầu sang, nhìn về phía bên này.
Hốt hoảng rụt tầm mắt về.
“Đi nhanh nào.
Lát nữa đám tân sinh viên kia giải tán là không giành được chỗ ngồi nữa đâu.”
“Ừm!” Hứa Kỳ Sâm đuổi theo sát bước chân của Dương Hiểu Thành.
Xế chiều có một bài kiểm tra thể chất, Hứa Kỳ Sâm phiền não nên ăn cũng không ngon miệng.
Sức khỏe của cậu không tốt, lúc lên cấp ba đã bắt đầu không tham gia vào các loại hoạt động thể thao nhiều nữa, mấy năm sau chỉ toàn vùi mình trong nhà viết truyện cả ngày, số lần xuống tầng đếm được trên đầu ngón tay, sức khỏe ngày càng yếu dần.
Mặc dù trình độ thể chất của Diệp Hàm xếp ở mức bình thường, nhưng nghĩ đến việc phải chạy cự li dài, Hứa Kỳ Sâm vẫn cảm thấy rất buồn phiền.
“Gì thế, có sợi mì thôi mà nửa ngày trời chưa ăn xong nữa, cậu đang băn khoăn chuyện gì à?”
Hứa Kỳ Sâm hút sụt sợi mì, lúng búng mở miệng, “Cậu nói xem, tại sao đã năm tư đại học rồi mà vẫn còn phải kiểm tra thể chất nữa?”
“Thì trường học cũng hết cách rồi, hai ngày trước vừa mới đưa tin sinh viên đại học XX đột tử đấy, chắc là vì hiện tại tần suất vận động của sinh viên quá ít, nên mong rằng chúng ta có thể rèn luyện nhiều hơn thông qua bài kiểm tra thể chất này.” Dương Hiểu Thành ăn hết thịt trong bát, buông đũa xuống, “Đặc biệt là chuyên ngành bọn mình, từ sáng đến tối chỉ có ngồi dán mắt vào máy tính, nguy hiểm cực kì cao luôn đấy.”
Nói cũng đúng.
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, nhưng cậu vẫn không chấp nhận được sự thật này, “Trong bài kiểm tra thể chất có chạy cự li dài đúng không, bao nhiêu mét thế?”
“Không dài lắm đầu, chỉ 1000 met thôi.”
Chỉ? Cõi lòng Hứa Kỳ Sâm nguội ngắt.
“Cậu còn không ăn nhiều lên là chiều nay không có sức thi đầu, đến lúc đó tạch rồi đừng hòng lấy được bằng tốt nghiệp.”
Dương Hiểu Thành nói không sai, Hứa Kỳ Sâm vùi mặt ăn hết suất, sau đó chạy ra trước cửa mua thêm một gói cơm nắm nhỏ, tăng cường lượng carbohydrate, chiều nay chắc sẽ không có vấn đề gì.
Để tránh chiếm dụng quá nhiều tài nguyên sân bãi phục vụ tập huấn của tân sinh viên, bài kiểm tra thể chất được sắp xếp vào tiết cuối cùng của buổi chiều, lúc đó đã gần năm giờ, tân sinh viên cũng đã tập huấn xong và rời khỏi sân tập gần hết.
Hứa Kỳ Sâm lo lắng bất an trong lòng, đặc biệt là khi nhìn thấy ba sinh viên nữ duy nhất trong lớp chạy xong 800 met ôm bụng ngay muốn ngồi cũng không ngồi được.
“Được rồi, bên nam chia thành hai tổ để kiểm tra đi.” Giáo viên thể dục và lớp trưởng chia các sinh viên nam ra hai nhóm dựa theo mã số.
Hứa Kỳ Sâm được chia đến tổ hai, vậy nên cậu không khỏi thấy may mắn.
Dương Hiểu Thành theo tổ 1 chạy xong 1000 met, Hứa Kỳ Sâm canh ở vạch đích, lúc cậu ta băng vọt qua vạch thì đỡ lấy.
Dương Hiểu Thành chạy xong giữ nguyên tư thế khom ngường, há to miệng thở phì phò, nghỉ ngơi một chút rồi chạy tót đi hỏi thăm kết quả.
“Bao nhiêu?” Hứa Kỳ Sâm quan tâm hỏi.
Dương Hiểu Thành kéo áo quạt bớt hơi nóng, “4 phút 12 giây, không tốt cũng không tệ.
Chỉ cần cậu chạy nhanh hơn bốn phút rưỡi là qua rồi, đừng lo lắng.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, duỗi chân ra giãn cơ.
“Đừng giãn nữa, tính cả lúc ở kí túc xá, cậu đã giãn cơ mười mấy lần rồi, cơ gân có cứng đến đâu cũng sắp bị giãn lỏng cả ra rồi.”
Hứa Kỳ Sâm co chân lại, cười cười, “Tớ sợ lắm.”
Hết cách rồi, có sợ hơn nữa thì cũng phải kiên trì thôi.
Hứa Kỳ Sâm cùng các sinh viên nam trong lớp tiến tới đường chạy, Dương hiểu Thành ở bên cạnh liên tục nhắc nhở cậu phải chạy đúng bên trong đường chạy, đầu óc Hứa Kỳ Sâm ong ong cả lên, như radio bị lỗi không thu được tín hiệu.
“Chuẩn bị… Bắt đầu!”
Cậu chạy sát mọi người như một phản xạ có điều kiện, nhưng chưa được bao lâu, từng người một bên cạnh đều vượt qua cậu.
Mặc dù vậy, Hứa Kỳ Sâm cũng không dám tăng tốc, cậu sợ bản thân đột ngột phát sinh phản ứng bất lợi gì đó, tiết kiệm sức lực cũng là kĩ năng cần thiết khi chạy cự li dài.
Hứa Kỳ Sâm không ngó nghiêng đi đâu cả, tập trung nhìn chằm chằm bóng lưng cậu nam sinh đằng trước, giống như khi thôi miên yêu cầu phải có một thứ gì đó xuất hiện lặp đi lặp lại trong tầm nhìn, Hứa Kỳ Sâm cố gắng thả lỏng để đầu óc mình trống rỗng.
Phương pháp này tạm coi như áp dụng được, thuận lợi hoàn thành một vòng, nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp của mình đang càng lúc càng gấp gáp, khoang mũi khô khốc do trao đổi khí quá dữ dội, cơ thể cũng bắt đầu trở nên càng lúc càng nặng nề hơn.
Còn một vòng rưỡi nữa.
Âm thanh xung quanh bỗng nhiên ồn ào hơn rất nhiều, trong giới hạn tầm nhìn xuất hiện rất nhiều bóng dáng mặc trang phục rằn ri, khiến tâm trí Hứa Kỳ Sâm trở nên choáng váng.
Huấn luyện quân sự kết thúc rồi sao?
Ánh hoàng hôn nơi chân trời tựa như quả anh đào ngâm đến nỗi nở phình cả lên trong lon nước đường, lề đường chạy khi nãy còn rõ ràng giờ đây đã lẫn lộn mờ nhòa.
Cố lên.
Cố lên.
Hứa Kỳ Sâm lặng lẽ động viên bản thân trong lòng, còn hơn nửa vòng nữa, khoảng cách giữa bóng lưng nam sinh phía đằng trước và cậu đã càng lúc càng xa.
Vật tham chiếu của cậu sắp bứt lên về đích rồi.
Trong cổ họng bắt đầu tràn ngập vị máu tanh lúc thoáng lúc hiện, Hứa Kỳ Sâm gắng dằn lại nỗi thôi thúc bật ho khan, cắn răng tiếp tục chạy về phía trước.
Nhanh thêm chút nữa là được.
Không còn bị người khác liên tục vượt mặt như lúc mới bắt đầu nữa, mấy trăm mét cuối cùng, những bóng người trước mắt cậu đã bắt đầu giảm tốc.
Nhanh thêm chút nữa đi.
Bóng dáng bọn họ đang lùi dần.
Nhanh hơn nữa.
Nhìn thấy giáo viên thể dục và bạn cùng phòng ở vạch đích rồi.
Đôi mắt Hứa Kỳ Sâm bắt đầu không còn nhạy nữa, lúc thì tối sầm lúc thì sáng rõ, thanh âm ù ù bên tai không ngừng bị khuếch đại, trái tim trong lồng ngực nặng như một khối chì, từng bước chạy xóc nảy khiến nó va chạm mạng với khoang ngực yếu mỏng.
Đương lúc hoảng hốt, cậu nhìn thấy có một người đứng lẫn trong đám đông ở vạch đích, mặc quần áo khác hoàn toàn với tất cả mọi người.
Hẳn là ảo giác.
“Cố lên! Còn vài mét cuối cùng thôi! Mau chạy nước rút đi!”
Sải bước lao về phía trước.
Ba mét cuối cùng..
Chỉ còn nghe được tiếng hít thở của bản thân.
Hai mét.
Gắng lên.
Một mét.
Lúc chạm vạch đích, cái tên Diệp Hàm được lớp trưởng báo lên.
Không cần chạy nữa, lò xo trong lòng cuối cùng cũng bung ra, nhưng đã chẳng thể kiểm soát được hai chân.
Khi dừng lại, hai chân như bị chôn trong bùn lầy, dù xê dịch ra sao cũng vẫn cứ bất động.
Phía sau lưng đã ướt sũng mồ hôi.
Rõ ràng đã kết thúc rồi, vậy mà tim đập càng lúc càng nhanh.
Hứa Kỳ Sâm ôm ngực, muốn gập eo xuống, nhưng khoảnh khắc vừa cúi xuống, cơ thể gần như ngã lăn ra đất, rõ ràng ý thức vẫn còn tồn tại.
May mắn thay, được người ta đỡ lấy.
Có lẽ do tác động tiêu cực của bệnh hạ đường huyết sau khi vận động quá mạnh, Hứa Kỳ Sâm có thể nghe được thanh âm xung quanh đó, cũng cảm nhận được cánh tay vững chãi và ấm áp đỡ trọn lấy mình, thế nhưng trước mắt tối đen như mực, không thấy rõ bất kì thứ gì, toàn thân hoàn toàn xụi lơ chẳng thể động đậy.
Người đỡ lấy cậu thay đổi tư thế, kéo hai cánh tay mất sức của Hứa Kỳ Sâm vòng qua cổ, cõng cậu lên.
Tấm lưng người này rất rộng rãi, sống lưng hơi nhô lên, cộm vào lồng ngực Hứa Kỳ Sâm ngưa ngứa.
Cậu hoàn toàn kiệt quệ, gục đầu lên bả vai người kia, hai mắt vẫn không nhìn thấy gì, như con thú thân mềm đáng thương.
Là ai vậy nhỉ?
“Người cứu hộ” từng bước đi về phía trước, tiếng giày ma sát với thảm cỏ nhân tạo nghe rõ mồn một.
Hứa Kỳ Sâm nghĩ tới một cái tên, xong lại bác bỏ rất nhanh chóng.
Lựa chọn ứng cử viên thứ hai.
“Hiểu Thành?”
Đối phương trầm mặc không nói.
Yên tĩnh thật.
Ngoại trừ tiếng ve kêu râm ran không ngừng, cùng nhịp tim đập nghe như tiếng trống.
Không còn thanh âm nào khác nữa.
Yếu ớt úp sấp người, đợi chờ lời hồi đáp.
Để rồi nghe được một câu trả lời bắt chước có chủ ý, mang theo hứng thú đùa dai rất rõ ràng.
“Gâu.”