Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong mắt Hứa Kỳ Sâm, vị chua là vị có sức tấn công mạnh mẽ nhất trên thế giới này.
Đầu lưỡi như có quả bom bị kích nổ, tuyến nước bọt bị kích thích trào ra không ngừng, cả khoang miệng chớp mắt trở nên ướt át mẫn cảm hẳn lên.
Nụ hôn này ngập tràn khát vọng hơn xa so với bất kì nụ hôn nào trước đây.
Không gian chật hẹp đã khóa chặt tất thảy lí trí của hai người bên ngoài cánh cửa, chỉ để lại thứ thuộc về bản tính, ném chìa khóa đi, chưa đến khoảnh khắc cháy rụi không còn tàn tro, đừng một ai hòng trốn thoát.
Đầu lưỡi Mục Diêu khéo léo di chuyển, vừa liếm nhẹ vừa quấn quýt hàm trên của Hứa Kỳ Sâm, tựa như một loại pháp thuật kì lạ nào đó khiến cho xương cốt toàn thân của Hứa Kỳ Sâm biến mất sạch sẽ, ngay cả sức lực vươn tay ra cũng bị rút tới cạn kiệt chứ đừng nói gì tới việc chống cự.
Cuối cùng đầu lưỡi cũng rời đi, khoảnh khắc nó rời ra khỏi hàm răng, Hứa Kỳ Sâm nghĩ đơn thuần rằng như vậy là kết thúc, vậy mà không ngờ đây chẳng qua chỉ là khởi đầu.
Đầu lưỡi hung hăng tiến sâu vào lần nữa, đi thẳng vào trong như muốn đâm xuống cổ họng, sau đó lại rời đi lần nữa, cứ lặp lại như vậy, Mục Diêu nắm lấy cằm cậu, không thể nào nhúc nhích hay trốn tránh.
Người chậm tiêu như Hứa Kỳ Sâm cuối cùng cũng hiểu rõ được ý định của trò lặp xấu xa này.
Không khí loãng khiến lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, thậm chí còn phát ra tiếng hít thở run rẩy – đối với với cậu mà nói, thanh âm này chỉ là phản ứng căng thẳng khi thiếu oxy mà thôi, nhưng đối với Mục Diêu lại chẳng khác nào sự cám dỗ trí mạng.
Cuối cùng, hắn cũng chịu buông tha cho đôi môi của Hứa Kỳ Sâm, màu son đỏ in hằn trên khóe môi, kết hợp cùng gương mặt cậu làm hiện lên vẻ diễm lệ thuần khiết tới cùng cực.
Hứa Kỳ Sâm dựa lên vách tường, cúi đầu thở dốc.
“Em thấy ngọt lắm mà.”
Cậu càng như vậy, Mục Diêu càng muốn bắt nạt.
Hứa Kỳ Sâm cau mày nhìn Mục Diêu, khuôn mặt chầm chậm ửng lên sắc hồng rất nhạt, trong đầu Mục Diêu bỗng xuất hiện một phép so sánh vừa kì lạ vừa chính xác: Hứa Kỳ Sâm lúc này trông không khác gì quả đào mật chín mọng, bị người ta xoa bóp đã quá lâu.
Lớp vỏ mỏng màu hồng nhạt bên ngoài ôm kín lấy toàn bộ nước ép trong thịt quả.
Chọc nhẹ một cái là chảy hết ra.
Hứa Kỳ Sâm thấy đầu óc mình choáng váng khủng khiếp, thầm ngờ vực kẻ tình nghi là khí độc rò rỉ từ trang thiết bị, chống tường gắng đứng dậy, “Chúng ta ra ngoài đi…”
Mục Diêu nhốt cậu trong vòng tay mình.
“Nếu em không ra thì sao?” Lớp son môi nhòe đi vì nụ hôn, khiến trong lòng Hứa Kỳ Sâm nảy sinh một loại cảm xúc rất đỗi lạ lùng.
“Chủ nhân.”
Cách xưng hô này khiến trái tim cậu ngừng đập.
“Em không muốn ra ngoài.”
Mục Diêu ghé sát lại gần Hứa Kỳ Sâm, liếm liếm vành tai cậu.
“Em, muốn, vào, trong.”
Không cho cậu cơ hội cự tuyệt, Mục Diêu dùng một tay khác nhét kẹo que vào trong miệng Hứa Kỳ Sâm, hôn lên cái má phồng lên của cậu, sau đó chậm rãi xuống dưới, dùng răng nanh nhẹ nhàng cọ xương quai xanh gồ lên của Hứa Kỳ Sâm, bàn tay luồn vào từ dưới áo, tấn công mà không hề có sự chuẩn bị trước.
Ngón tay cách một lớp vải lụa lưu lại dấu vết vô hình trên làn da nhẵn nhụi lành lạnh, động tác của Mục Diêu không năng không nhẹ, lực độ vi diệu khiến Hứa Kỳ Sâm vốn sợ ngứa né tránh như phản xạ có điều kiện, nhưng lại vẫn ngứa ngáy ở nơi sâu nhất trong trái tim.
Mãi đến khi ngón tay chạm tới ngục, hàm răng cắn chặt que kẹo cuối cùng cũng nhả ra, phát ra một tiếng động, âm thanh hít thở không khí kịch liệt khiến Mục Diêu như nhận được một sự khen thưởng lớn lao, một tay cởi áo trên của cậu ra, vắt lên móc treo trên cửa phòng.
Sau đó cúi người, đầu lưỡi liếm quanh nơi đó, đôi mắt quan sát vẻ mặt cậu.
“Chủ nhân, có hài lòng với sự phục vụ của em không?”
Nỗi sợ hãi và kiên trì làm loạn đáy lòng Hứa Kỳ Sâm, bàn tay không thể dồn quá nhiều sức lực vẫn cố đẩy bả vai Mục Diêu.
Mục Diêu ngước lên, dùng răng hắn một chiếc găng tay thật dài ra, vòng hai tay Hứa Kỳ Sâm ra sau rồi trói lại.
“Ưm!”
“Suỵt.” Mục Diêu cười, vẻ mặt vô hại, “Chủ nhân, tốt nhất là anh ngoan ngoãn ăn kẹo đi.
Em vẫn còn một cái găng tay nữa, có thể nhét vào trong miệng anh đấy.”
“Anh muốn ăn kẹo hay là găng tay đây?”
Đúng là cuồng S không hơn không kém.
Không cho phép Hứa Kỳ Sâm lựa chọn, Mục Diêu lại vùi đầu tiếp tục “công việc” của mình, Hứa Kỳ Sâm cảm tưởng hai chân mình sắp không đứng vững được nữa.
Người “hầu gái” nhận ra điều này, ấn cậu ngồi lên nắp bồn cầu, nhân tiện tách hai chân cậu ra, để đầu gối của mình ngăn ở giữa, nhìn xuống Hứa Kỳ Sâm trần nửa người trên từ góc nhìn trên cao.
Nước bọt trong suốt óng ánh chảy xuống theo khóe môi, Mục Diêu cúi người liếm, rút que kẹo ra ném vào thùng ra bên cạnh.
Lại là một nụ hôn nữa, thô bạo và nồng nhiệt hơn cả lần trước.
Từng đợt sóng nhiệt liên tiếp nhau khiến Hứa Kỳ Sâm gần như ngất xỉu, đáng tiếc đây chỉ là thủ thuật che mắt của Mục Diêu, Hứa Kỳ Sâm đã mất đi một nửa tri giác không hề phát hiện ra khóa kéo quần jean của mình đã bị mở bung.
Đợi đến khi bàn tay tràn ngập tính xâm lược kia nắm lấy dương vật, cậu mới hoàn toàn bừng tỉnh.
“Chủ nhân cứng rồi.”
Cảm giác thẹn thùng vì bị hắn đùa bỡn lập đầy đại não vốn trống rỗng.
Vuốt ve mấy lần, Mục Diêu lấy ra một chiếc bình nho nhỏ từ trong túi viền ren trắng trước váy.
Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn chậm rãi mở nắp, thở hồng hộc hỏi: “Đây là gì thế…”
Mục Diêu mở bình đưa lại gần chóp mũi Hứa Kỳ Sâm, một mùi hương ngọt ngào xộc thẳng vào.
“Nước tẩy trang Tề Manh cho em đó.” Mục Diêu đổ ra một chút, xoa miết bằng ngón tay.
Cơ thể vừa cọ một chút đã nóng rực, “Em… Đừng làm ở đây…”
“Có gì mà không được.” Mục Diêu nâng Hứa Kỳ Sâm lên, xoay người cậu áp vào vách tường, “Không phải anh đã nói đó sao, đã lâu rồi không có ai tới đây, cơ hội khó mà có được.”
Vừa hôn sau gáy Hứa Kỳ Sâm vừa cởi quần cậu xuống, “Thả lỏng ra… Nếu không sẽ không thoải mái đâu.”
Đây đã không phải lần đầu tiên hắn lừa gạt kiểu này, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Hứa Kỳ Sâm đã sắp bị phá vỡ.
Đầu óc choáng váng để mặc ngón tay hắn làm rộng từng chút một, Hứa Kỳ Sâm không ngừng hít thở, bầu không khí xung quanh ngày càng nóng ẩm.
Mục Diêu đứng thẳng người, nhẹ nhàng liếm láp vành tai Hứa Kỳ Sâm.
“Em vào trong nhé.”
Dù đã có sự chuẩn bị, nhưng bộ phận nào đó của cậu y như bản thân cậu vậy, hoàn toàn khác với những người bình thường.
Không ngoài dự đoán, Hứa Kỳ Sâm rên thành tiếng, nhận lại được nụ cười của đối phương.
“Em mới vào hơn một nửa thôi.”
Hứa Kỳ Sâm không còn chút sức lực nào để phản kháng nữa, đẫm mồ hôi dính lấy Mục Diêu, giọng nói tràn ngập bầu không khí nóng rực ướt át.
“Chậm thôi…”
“Ừm.”
Những tưởng rằng ma sát dịu dàng đến cực điểm sẽ giảm bớt triệu chứng khác thường này, nào ngờ lại làm dấy lên một cảm giác khác nữa.
Phía dưới bị mút lấy ngày càng chặt hơn, mồ hôi chảy xuống từ thái dương Mục Diêu theo đường cong của cằm, nhỏ giọt lên tấm lưng nhẵn mịn của Hứa Kỳ Sâm, cứ tiếp tục cho đến khi gần như nổ tung, cuối cùng hắn vẫn vi phạm lời hứa chấp thuận, cắn răng đẩy cả vào.
“A… Lớn quá…”
Bị đánh úp không hề báo trước, cậu rên lên theo bản năng, ý thức vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ có thể cắn răng hòng yên lặng thừa nhận sự công kích càng lúc càng thêm mãnh liệt từ hắn.
Mục Diêu nghe cậu rên, càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng êm ái, mỗi lần vào đều sâu hơn một đoạn.
Cổ họng phát ra những tiếng khóc nức nở.
Lúc Mục Diêu chuẩn bị tiếp tục tấn công, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động.
Lập tức dừng động tác, che kín miệng Hứa Kỳ Sâm.
“Sao quảng trường nhỏ lại đông vậy nhỉ, chen chúc mà ngay cả WC còn hết chỗ cơ.”
“Ai mà biết được, chắc là có hoạt động gì đó.”
“À phải rồi, lát nữa đi ăn gì đi, nghe nói ngoài cổng trường mới mở một quán lẩu, giảm tới 40% lận, bọn mình đi ăn lẩu đi…”
Nghe đoạn đối thoại của hai người, trái tim Hứa Kỳ Sâm sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Không ngờ thứ đang chôn trong cơ thể cậu không hề có chút nhận thức mối nguy nào, vẫn còn thong thả chuyển động bên trong.
Hứa Kỳ Sâm đột nhiên lắc đầu, song đối phương không hề có ý định thu tay về chút nào, cậu quay lại nhìn Mục Diêu, thấy hắn cười cười dùng khẩu hình miệng yên lặng nói với cậu.
Không, được, phát, ra, tiếng, động.
Sau đó trắng trợn bắt đầu một lượt đâm rút mới.
“Lẩu cũng được, nhưng hôm nay lão Trương nói muốn mới bọn mình tới uống rượu đấy, không đi à?”
“Không muốn đi, đám người chúng nó đều có đối tượng, hai bọn mình đâu có đâu, tới chung vui làm gì.”
Miệng bị bàn tay hắn che rịt lại, cơ thể gặp phải kích thích mãnh liệt mà không thể phát ra bất kì thanh âm nào, đau đớn đan xen cùng cái sướng cực độ, khiến cậu suýt thì ngất đi.
“Cũng đúng, này, xong chưa đấy?”
“Rồi rồi, đang kéo khóa.”
“Tao ra ngoài chờ nhé.”
Tiếng cửa đóng lặp đi lặp lại trong phòng vệ sinh trống không.
Đợi tiếng của hai nam sinh kia xa dần cho đến cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa, Mục Diêu mới buông tay lỏng tay ra, trên tay ướt đẫm thứ chất lỏng trong suốt.
“Anh rên được rồi.”
Tiếng làm tình vang khắp phòng vệ sinh, đánh đổ chút kiên trì cuối cùng của Hứa Kỳ Sâm.
“Anh… anh muốn xoay qua.”
Mục Diêu ngẩn người, cuối cùng vẫn làm theo lời cậu, hai tay bị trói chặt của Hứa Kỳ Sâm vòng qua đầu Mục Diêu, ôm lấy hắn, sau đó sờ sờ vành tai hắn.
Bật cười.
“Anh đúng là…” Không biết em nhịn khó khăn biết bao nhiêu đâu.
Cuối cùng Mục Diêu không chịu nổi nữa, mạnh bạo đưa đẩy tới vị trí mẫn cảm nhất của người trước mắt, khiến cậu cuối cùng cũng không khống chế được cảm xúc của bản thân nữa, hoàn toàn đắm chìm vào trong khoái cảm.
“Anh không được…” Hứa Kỳ Sâm giữ chặt sau lưng Mục Diêu, giọng nói run rẩy kịch liệt, “Nhanh lên, nhanh lên…”
“Xin em đi.”
Đôi mắt Hứa Kỳ Sâm ướt dầm dề, luống cuống hôn lên mặt Mục Diêu.
“Xin em, xin em.”
Mục Diêu đạt được thành công nhanh chóng đưa đẩy eo mình, khoái cảm tràn trề khiến Hứa Kỳ Sâm xụi lơ trên người khắc, dương vật chưa kịp đụng vào lập tức giải phóng những thứ bên trong, dính lên ren hoa, điểm xuyết viền váy.
“Em cũng sắp…”
Khi Mục Diêu chuẩn bị rút ra, Hứa Kỳ Sâm gần như đã mất hồn bỗng nhiên mở miệng.
“Đừng rút…”
Mục Diêu kinh ngạc nhìn cậu, “Không được, sẽ không thoải mái.”
Hứa Kỳ Sâm nhũn người dựa lên vai hắn, “Về rửa sạch là được.”
Lý trí sụp đổ trong nháy mắt, trút xuống toàn bộ trong lối đi chật hẹp.
Phòng vệ sinh nóng rực ẩm ướt, mùi hương vi diệu.
Cơ thể ướt đẫm mồ hôi của hai người dán sát vào với nhau.
Phản ứng hóa học sền sệt.
“Anh chưa ăn gì, không đứng nổi nữa…”
“Lát nữa em cõng anh về.”
“Mặc đồ hầu gái về à?”
“Anh im đi.”
Nghỉ ngơi một lát, hai người bước ra khỏi buồng vệ sinh, phát hiện ra ngoài trời đã xẩm tối.
Hứa Kỳ Sâm đứng trước gương, trên mặt rải kín vết son môi, thở dài vặn vòi nước.
“…Sao rửa mãi không trôi thế này.”
“Phải dùng nước tẩy trang mới sạch được.” Mục Diêu đưa chai nước tẩy trang qua, “Nè.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn thoáng qua chiếc bình nhỏ trong tay Mục Diêu, trừng mắt nhìn hắn.
“Anh không muốn nhìn thấy nó nữa, em cất đi đi…”
Mục Diêu thấy vậy cười không đứng thẳng người được, nhưng vẫn hào phóng đổ số nước tẩy trang còn sót lại vào lòng bàn tay, rửa sạch lớp trang điểm trên mặt.
Điện thoại Hứa Kỳ Sâm rung lên.
Là tin nhắn của Tề Manh.
[Đàn anh, bên bọn em tan cuộc rồi, quần áo của Con Chó vẫn đang ở chỗ em cả đó.]
Hứa Kỳ Sâm liếc nhìn Mục Diêu đang gỡ mái tóc giả xuống, cúi đầu gõ chữ.
[Bọn anh đang ở phòng vệ sinh bên trái tầng ba trong tòa dạy học đang tu sửa đằng sau quảng trường nhỏ.
Nếu em chưa đi xa thì mang quần áo của em ấy đến đây giúp anh với, em ấy mà mặc vậy rồi xuống luôn thể nào cũng lại kéo mọi người vây tới xem mất.]
Nhanh chóng nhận được trả lời.
[Vâng ạ!]
Cậu vừa cất điện thoại đi đã bị Mục Diêu không nói không rằng kéo tới bên cạnh, nhẹ nhàng bế lên trên bồn rửa tay trong phòng vệ sinh.
Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn, “Em làm gì đấy?”
Mục Diêu cong khóe môi, “Tiêu, hủy, chứng, cứ.”
Dứt lời, Mục Diêu rút giấy ướt trong túi ra, đổ nước tẩy trang lên, sau đó nhẹ nhàng lau mặt Hứa Kỳ Sâm.
Hứa Kỳ Sâm cũng không chống cự, cúi đầu ngắm nhìn gương mặt nghiêm túc của Mục Diêu.
Trên mi mắt Mục Diêu còn đọng lại vài giọt nước li ti sau khi rửa mặt.
Khẽ chớp chớp.
“Đẹp trai quá.”
Mục Diêu ngước mắt, “Ai cơ?”
“Em.”
Mục Diêu hừ một tiếng, cúi đầu lau cổ và xương quai xanh cho cậu.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, ngay sau đó lại như vừa nhớ ra cái gì, “À có.”
Mục Diêu luống cuống, “Ở đâu? Sao thế anh?”
Hứa Kỳ Sâm hé miệng, rướn đầu lưỡi ra.
“Ở đây, bị cắn đau quá à.”
Nghe cậu nói vậy, Mục Diêu ngẩn người.
Một lúc lâu sau mới thốt nên được một câu, “Em xin lỗi, do em không biết nặng nhẹ.”
Khóe môi Hứa Kỳ Sâm không ngăn nổi ý cười, chống tay lên thành bồn rửa mặt, “Em không định nhìn kĩ xem bị cắn như thế nào à?”
Bị nhắc nhở như vậy, Mục Diêu mới ghé đầu lại gần hơn một chút, đỡ lấy cằm Hứa Kỳ Sâm, vừa xem vừa nói, “Răng của em nhọn quá, chắc là đau lắm, đợi lát nữa xuống hiệu thuốc dưới tầng mua…”
Còn chưa dứt lời, người gây họa đương áy náy sâu sắc bỗng nhiên bị người bị hại hôn chụt một cái.
Sau đó ngơ ngác nhìn đối phương không tim không phổi cười đến dựa hẳn người vào gương.
Mục Diêu không khỏi hoài nghi, liệu người trước mắt có còn là Hứa Kỳ Sâm dịu dàng yên tĩnh ngày thường hay không.
“Anh lại trêu em.” Mục Diêu thò tay chọc lét, Hứa Kỳ Sâm không trốn đi đâu được, liên tục gào “Anh sai rồi, đừng làm thế nữa”, cơ thể nhích tới nhích lui, tuyệt vọng quơ chân hòng đạp Mục Diêu ra.
“Đàn anh! Em tới…”
Tề Manh vừa đẩy cửa ra đã chứng kiến được khung cảnh này.
Đàn anh giãy dụa không ngừng, Mục Diêu còn đang mặc váy ghìm tay chân đàn anh lại, góc nhìn mang lại một tư thế thân mật.
Lập tức lấy tay che hai mắt lại.
“Em chưa nhìn thấy cái gì đâu!”
Hứa Kỳ Sâm nhìn về phía Tề Manh.
Kẽ hở giữa các ngón tay lớn thế, vừa đủ để lộ đôi mắt to.
Mục Diêu húng hắng ho, lúc này mới chịu thu tay lại, đi tới đoạt lấy cái túi trong tay Tề Manh, nhướng mày, “Cậu vốn dĩ có nhìn thấy gì đâu.”
Nói rồi bước vào buồng gần đó thay quần áo.
“Đàn anh đàn anh!” Tề Manh phấn khích nhào tới bên cạnh Hứa Kỳ Sâm, “Hai người…”
“Bọn anh trốn ở trong này rõ lâu, tí thì xỉu.” Hứa Kỳ Sâm xuống khỏi bồn rửa tay, nói dối không cần nháp trước đã sắp trở thành kĩ năng lận lưng của cậu.
Thấy Tề Manh vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu lập tức thay đổi đề tài, “Tiểu Thương đâu rồi?”
“Còn nói à, hai người vừa chạy đi không lâu, Tiểu Thương đã bị chú cảnh sát bắt mất rồi.”
Chú cảnh sát?
Não quay một vòng mới hiểu ra.
“Bắt đi đâu thế?”
“Sao mà em biết được.” Tề Manh đột nhiên cười rộ lên, “Mà nói, hai CP ngay bên cạnh em đều đáng yêu quá đi à, thiết lập này thật là he he he.”
Đứa nhỏ này…
Mục Diêu thay xong quần áo bước ra, nói mấy câu với Tề Manh rồi đưa Hứa Kỳ Sâm về nhà.
“Nước được rồi, đi tắm thôi.” Mục Diêu đứng trước cửa phòng tắm gọi, không nghe tiếng đối phương đáp lại bèn đi ra, thấy Hứa Kỳ Sâm nằm oặt trên ghế sô pha phòng khách.
“Anh không muốn động đậy, em cứ tắm trước đi.”
“Không được.” Mục Diêu dựng Hứa Kỳ Sâm dậy, “Em tắm cho anh.”
Vừa nghe đến đây, hai tai Hứa Kỳ Sâm nóng bừng, tự mình bò dậy biến thẳng vào phòng vệ sinh không phàn nàn một tiếng, “Em cũng mau tắm trong phòng ngủ chính đi.” Rồi khóa chặt cửa lại.
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, Mục Diêu đã lau khô tóc, mặc một bộ quần áo rộng rãi ngồi trên ghế sô pha, nhìn Hứa Kỳ Sâm ướt sũng cả người, “Lúc nào cũng để người ướt chạy ra ngoài, anh không thể đợi khô ráo rồi hẵng thay quần áo sao? Sẽ bị cảm mất.”
“Lát nữa khô ngay ấy mà.” Hứa Kỳ Sâm bước tới ghế sô pha, thấy trên mặt bàn đặt một cái máy sấy, cậu tiện tay cầm lấy điều khiển mở TV, đặt mông lên tấm thảm bên cạnh bàn, “Hình như hôm nay có một trận bóng phát sóng trực tiếp…”
Mục Diêu vươn tay kéo Hứa Kỳ Sâm đến trước người mình không tốn chút sức lực nào, lấy khăn tắm trên ghế sô pha bao quanh đầu cậu, nhẹ nhàng lau tóc.
Đến khi không còn nước đọng nữa, Mục Diêu mới mở máy sấy, mấy ngón tay thon dài chậm rãi luồn qua từng sợi tóc, gió nóng phả vào chân tóc xuống tới mặt, ấm nóng và ngứa ngáy, khiến Hứa Kỳ Sâm mệt rã rời chỉ muốn ngủ thiếp đi, vì vậy cậu quyết định kéo đùi Mục Diêu lại gần, ngả đầu gối lên.
“Mệt à anh?”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, mắt nhìn chằm chằm màn hình TV.
Chà, trúng được một quả ba điểm.
Hứa Kỳ Sâm phấn khích hơi ngước đầu lên, nhìn chằm chằm màn hình một lúc, sau đó lại nằm xuống đùi Mục Diêu.
“Này thì có gì hay mà xem, có đẹp được như em đâu?” Mục Diêu vừa sấy tóc cho cậu, vừa không vui lảm nhảm, “Còn chẳng bằng xem em chơi.”
Tiếng còi và tiếng hoan hô trong trận bóng hòa lẫn cùng tiếng ồn ào của máy sấy tóc.
Hứa Kỳ Sâm trả lời, “Xem em chơi bóng chả nghe thấy gì cả, toàn tiếng mấy bạn nữ gào tên em.”
Nói rồi còn bắt chước theo mấy tiếng, nghe như tiếng mèo con ầm ĩ chờ được cho ăn.
Mục Diêu bật cười, đỡ đầu cậu dậy, để cậu gối lên đùi bên kia của mình, tiếp tục sấy khô phần tóc còn lại, “Có phải em bảo mấy bạn ấy gào đâu, là người ta tự nguyện cả đấy chứ.” Rồi như nghĩ đến điều gì đó, hắn chợt thấy có phần vui vẻ, “Sao thế, anh ghen à?”
Đôi mắt Hứa Kỳ Sâm vẫn đăm đăm nhìn màn hình, xem hết sức chăm chú, không trả lời.
Mục Diêu dừng động tác tay, hỏi lại lần nữa, lúc này Hứa Kỳ Sâm mới trả lời: “Đâu có, không ghen mà.”
Nghe thấy lời phủ nhận bình thản như nước lặng, trong lòng Mục Diêu như bị thứ gì đâm vào, vô cùng khó chịu.
Cực kì, cực kì không cam lòng.
“Thì anh ghen đi.”
Không dưng nói một câu khó hiểu như vậy, Hứa Kỳ Sâm không rõ ý hắn, ngẩng đầu quay lại hỏi, “Hả? Em vừa nói gì cơ?”
Mục Diêu lập tức tắt bụp máy sấy, vẻ mặt không vui chút nào, “Em bảo là, thỉnh thoảng anh cũng ghen vì em một chút đi.”
Hứa Kỳ Sâm cười, bò dậy từ trên sàn, dựa người nằm trên ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Sao thế, không ghen không tốt sao?”
Sao lại thiếu nhạy bén vậy chứ…
Mục Diêu bất đắc dĩ thở dài, ném khăn tắm lên mặt bàn, dợm đứng dậy đi cất máy sấy vào phòng vệ sinh, “Thôi, cứ coi như em chưa nói gì đi.”
Nhưng Hứa Kỳ Sâm không chịu buông tha, gác chân mình lên đùi Mục Diêu để cản cậu lại, quơ qua quơ lại, vẻ mặt anh-thật-sự-không-biết-có-gì-sai-ở-đây, “Em nói đi, anh không hiểu mà.”
Thà không đề cập đến vấn đề này còn hơn.
“Anh ăn cơm nhiều hơn em mấy năm, chuyện này mà còn không hiểu à?”
Mặc dù nói thì nói thế.
Hứa Kỳ Sâm tắm rửa xong trắng trẻo sạch sẽ, mặc một chiếc áo cotton màu trắng và quần lửng xám lộ ra một nửa bắp chân, đung đưa trên đầu gối Mục Diêu, trông không khác gì một đứa trẻ con.
Thấy Hứa Kỳ Sâm gật đầu thành khẩn, tỏ vẻ khiêm tốn nghe chỉ bảo, Mục Diêu cười cười, bất ngờ nắm lấy mắt cá chân của Hứa Kỳ Sâm, nghiêng mặt về phía cậu, “Được thôi.”
Răng nanh ranh mãnh lộ ra ngoài.
Đôi mắt cười cong cong như vầng trăng non.
“Gọi anh đi.”
Hứa Kỳ Sâm sửng sốt, tưởng rằng Mục Diêu muốn đổi cách xưng hô mới, vô thức đáp, “…Thì em cứ gọi đi.”
Bàn tay Mục Diêu nắm lấy mắt cá chân hơi rút về, kéo Hứa Kỳ Sâm lại gần hơn một chút.
Giọng nói trầm thấp, không cho bác bỏ.
“Em muốn anh gọi em là anh cơ.”
Gì cơ?
Hứa Kỳ Sâm cuối cùng cũng hiểu được tình hình, nhíu mày lại, “Anh lớn hơn em bốn tuổi cơ mà.”
Mục Diêu nhướng mày, “Chúng ta không thuộc cùng một giống loài, sao có thể sử dụng chung một cách tính tuổi được chứ?”
Ngụy biện rõ gian xảo.
“Có gọi không?”
Hứa Kỳ Sâm mím môi, nhìn chằm chằm vào mắt Mục Diêu với vẻ mặt chết cũng không chịu.
“Nhanh lên, gọi anh đi.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, dùng sức đạp mạnh chân nhưng không thoát được khỏi bàn tay đối phương, trái lại còn khiến bản thân bật cười.
“Anh còn cười nữa, gọi đi.”
“Không gọi.”
Thấy cứng rắn không có tác dụng, Mục Diêu lại bật chế độ làm nũng trước đây lúc nào cũng hiệu nghiệm, nhéo nhéo bàn chân Hứa Kỳ Sâm, “Gọi đi mà, một lần thôi.”
Hứa Kỳ Sâm vẫn lắc đầu.
“Em mát xa cho anh nhé.”
Lắc đầu.
“Em mua kem cho anh, vị sô cô la luôn.”
Lắc đầu.
“Muốn bao nhiêu kẹo em cũng mua cho anh.”
Lắc đầu.
“Sau này em không nằm ườn trên giường nữa, sẽ dậy sớm đi học.”
Vẫn lắc đầu như cũ.
Nhìn Hứa Kỳ Sâm như nước đổ lá khoai, Mục Diêu trầm mặc một lát, sau nhiều lần tự đấu tranh, cuối cuộc cũng đưa ra điều kiện cuối cùng.
“Em cho anh sờ đuôi.”
Gật đầu điên cuồng.
“Em biến đuôi ra trước đi đã.”
Hứa Kỳ Sâm dè chừng.
Mục Diêu bất đắc dĩ biến đuôi ra, Hứa Kỳ Sâm phấn khích bò dậy, tóm lấy cái đuôi xù lông đen nhánh như bắt một con chuột.
Dễ chịu quá đi.
Mục Diêu vươn tay ôm lấy mặt Hứa Kỳ Sâm, “Vừa nãy anh đồng ý với em cái gì?”
Hứa Kỳ Sâm được nghịch đuôi sướng đến nỗi trái tim bay ra khỏi lồng ngực, cảm giác thỏa mãn tột độ khiến cậu quên béng đi mất sự kiên quyết mà một người lớn tuổi hơn phải có, cười hì hì gọi, “Anh.”
“Qua loa quá đi.” Mục Diêu lập tức ngoắc đuôi ra sau lưng, “Nghiêm túc hơn cơ, không thì không cho sờ nữa.”
Hứa Kỳ Sâm nghiêng đầu, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà cậu am hiểu nhất, chăm chú nhìn Mục Diêu.
“Anh à.”
Từng chữ, từng chữ một.
“Anh A Diêu ơi.”
Vành tai Mục Diêu bắt đầu nóng bừng lên vô cớ, y như ngoài trời đổ mưa như trút chẳng vì lí do gì.
Hứa Kỳ Sâm một lòng thương nhớ cái đuôi, nhưng vờn trái vờn phải mà không với tới, cuối cùng quyết định nhào thẳng lên người Mục Diêu, vươn tay ra hòng tóm lấy cái đuôi phía sau người kia, để rồi lại phát hiện cái đuôi đen xù lông đó đang khẽ khàng vẫy vẫy.
Đây là phản ứng hạnh phúc sao?
“Thích được người khác gọi là anh vậy cơ à?”
Mục Diêu ôm lấy Hứa Kỳ Sâm vì để túm được cái đuôi mà vô thức dụi qua dụi lại trên người mình, “Không phải.”
Chỉ có anh thôi.
Vờn nhau trên sô pha cả buổi trời, Hứa Kỳ Sâm đá đá Mục Diêu, “Về phòng ngủ đi.”
Mục Diêu ấn điều khiển, “Mai là cuối tuần mà, lo gì.”
Nói cũng đúng.
“Hơn nữa hôm nay em muốn ngủ với anh.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn hắn, thầm nghĩ đêm nay mình có mà khỏi ngủ.
“Không được, em cao quá nằm chen anh mất.”
“Vậy thì vào phòng ngủ chính, giường to mà.” Mục Diêu theo phái hành động, lập tức tắt TV đứng dậy, tiện thể kéo Hứa Kỳ Sâm như lớn lên cùng cái sô pha dậy, tung ra đòn sát thủ, “Anh phải chịu hợp tác em mới không rút lại đuôi về.”
Hứa Kỳ Sâm lập tức vui vẻ hẳn lên, “Vậy anh được ôm đuôi ngủ sao?”
“Ừm.” Mặc dù Mục Diêu không muốn trả lời như vậy, nhưng đây là miếng mồi dụ ngon nhất rồi, không thể để nó vô ích được.
Hứa Kỳ Sâm nghĩ đến chuyện được ôm đuôi ngủ cũng không chống cự nữa, theo Mục Diêu vào phòng ngủ chính.
Bên ngoài cửa sổ, mưa rơi nặng hạt, cơn gió ẩm ướt luồn vào qua khe cửa sổ, Hứa Kỳ Sâm rúc mình trong chăn, hít hà hương thơm dễ chịu như mùi sữa tắm trên người Mục Diêu.
Hai người nằm đối mặt nhau, cái đuôi Mục Diêu thỉnh thoảng lại nhẹ nhàng lướt qua tay Hứa Kỳ Sâm, trò chuyện câu được câu mất.
Đa số là Mục Diêu nói, Hứa Kỳ Sâm buồn ngủ rũ mắt, trả lời nhát gừng, ngón tay víu víu mấy sợi lông sắp lướt qua.
“Sáng mai em muốn ăn mì trứng cà chua, muốn nước dùng đậm thật đậm.”
Hứa Kỳ Sâm nhẹ nhàng ừm một tiếng.
“Với cả bánh bao thái lát chiên nữa, lần trước không bọc trứng gà, lần này thử bọc xem sao.”
Người trước mặt hơi nâng mí mắt, mơ màng ừm hửm, xem như trả lời.
Mục Diêu vươn tay nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa trước mắt đối phương, tiếp tục nói.
“Anh có tin trên thế giới này thực sự có tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?”
Tất cả những gì đáp lại chỉ còn là tiếng hít thở ngày một sâu hơn trong màn mưa rơi tí tách, và bờ vai khẽ phập phồng dưới ánh trăng.
Mục Diêu ghé sát lại gần, cánh tay ôm trọn lấy cơ thể Hứa Kỳ Sâm, duỗi chân trong chăn lần tới bàn chân lạnh queo của cậu, rồi dùng chân mình kẹp đan xen, hoàn thành quá trình trao đổi nhiệt độ cơ thể.
Câu hỏi này.
Mười năm trước có người từng hỏi anh như vậy đấy, và anh, với sự tự cao rằng mình đủ thấu hiểu bản thân, đã phủ định một cách kiên quyết như thể sẽ không chấp nhận bất cứ nghi ngờ nào khác.
[Tớ tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không thể nào yêu được một ai từ cái nhìn đầu tiên.
Sao có thể tự dưng đùng một cái có tình cảm với một người ngay được chứ, nghe chẳng đáng tin chút nào.]
Vậy nên mới bảo, tốt nhất là đừng bao giờ tự lập flag(*).
(*) Lập flag: Tự cắm cờ mục tiêu cho một việc gì đó nhưng kết quả lại trái ngược, nói trước bước không qua.
Nói không chừng một ngày nào đó lời sẽ linh ứng ngược lại.
Đêm ấy ngủ rất say.
Bảy giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên hai lần đều bị Hứa Kỳ Sâm tắt mất.
Thói quen ngủ nướng có thể lây lan như mầm bệnh, nếu ở cùng với một người thích ngủ nướng, tỉ lệ nằm ỳ trên giường sẽ trở nên cao hơn.
Mơ mơ màng màng sắp sửa chìm sâu trong giấc mộng đẹp một lần nữa.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa cộc cộc.
“…Sớm thế này ai đến được nhỉ?” Hứa Kỳ Sâm lẩm bẩm.
Vốn ngỡ rằng ai đó nhầm nhà, nào ngờ vị khách không nhận được hồi âm càng gõ cửa mạnh hơn.
Cộc cộc cộc!
Cộc cộc cộc!
Cộc! Cộc! Cộc!
Cuối cùng không thể chịu nổi nữa, Hứa Kỳ Sâm bò dậy, ngái ngủ đi chân trần chậm rì rì ra tới huyền quan, nhìn qua mắt mèo.
Không có ai cả??
Sao có thể chứ.
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên, nhưng trong mắt mèo căn bản không nhìn thấy một bóng người.
Hứa Kỳ Sâm lập tức tỉnh táo lại, không những tỉnh táo mà còn rùng cả mình.
Mới sáng sớm đã gặp ma à…
Tiếng gõ cửa vẫn liên tục không ngừng.
Chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, Hứa Kỳ Sâm mở phắt cửa ra.
Trong phạm vi tầm nhìn, không có bất cứ sinh vật với gương mặt đáng sợ nào cả.
Cũng không phải “không một bóng người.”
Mà là một đứa bé chỉ cao đến đầu gối Hứa Kỳ Sâm.
Đầu óc Hứa Kỳ Sâm rối bời, “Em, em tìm ai thế?”
Đứa trẻ xinh xắn ngó nghiêng bên trong xem xét, sau đó cười với Hứa Kỳ Sâm, “Mục Diêu có ở đây không ạ?”
Nhắc mới nhớ, đứa trẻ này trông…
Y hệt bản sao thu nhỏ của Mục Diêu.
Chẳng có nhẽ?
“Mục Diêu, em có con rồi à!?”
“Mục Diêu nhí” vô tư bước vào trong, cởi giày, sau đó vui vẻ cười với Hứa Kỳ Sâm vẫn còn đang đần mặt ra.
“Không phải đâu ạ.” Thằng nhóc lập tức ôm lấy chân Hứa Kỳ Sâm, “Anh ấy là anh trai em.”