Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vì để cập nhật bản giới hạn trước Thất Tịch, Hạ Tri Hứa và cả team vật lộn suốt hai tuần, mấy ngày cuối cùng gần như là thức trắng suốt đêm, cuối cùng hoàn tất quá trình phát hành chính thức vào đúng 0 giờ, hắn mệt đến độ nằm liệt cả người ra.
Gọi ship pizza khao nhân viên xong, hắn định chợp mắt nửa tiếng ở văn phòng rồi mới về nhà, không sợ lái xe không an toàn.
Lúc Hạ Tri Hứa đang nằm gục trên bàn làm việc trong phòng riêng và mười mấy người trong team đang tưng bừng ăn uống, bỗng có một cậu trai mảnh mai thanh tú xuất hiện ở quầy lễ tân.
“Cho hỏi Hạ Tri Hứa có còn ở đây không?”
Nhân viên điều hành đứng dậy, “Anh, anh tìm ai ạ? Sếp Hạ của chúng tôi ấy à?”
Đối phương gật đầu, “Tôi gọi điện cho cậu ấy nhưng cậu ấy không nghe.
” Trên tay người kia xách theo một bình giữ nhiệt, nói chuyện rất dịu dàng.
Nhân viên điều hành sửng sốt, không ngờ bị chị gái nhân viên khảo sát lâu năm vỗ cho một cái sau lưng, “Tránh ra, đây là bà chủ của chúng ta đấy!”
Nghe vậy, vành tai Hứa Kỳ Sâm lập tức đỏ bừng, “Không, không phải…”
Mọi người sửng sốt đồng thanh, “Bà chủ á!?”
Chị gái bên khảo sát cười, đi tới dẫn Hứa Kỳ Sâm hai tai đỏ bừng đến văn phòng của Hạ Tri Hứa, sau đó gõ gõ cửa.
Không có phản hồi.
Cô hắng giọng, gào to vào về phía cánh cửa: “Bạn học Hạ! Vợ cậu đến rồi này!” (Trong mấy công ty lớn hay thích gọi nhau là Bạn học X)
Hạ Tri Hứa lập tức bừng tỉnh như phản xạ có điều kiện, hắn bật dậy, mơ mơ màng màng đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Hứa Kỳ Sâm.
Hắn mệt đến mức ập thẳng lên người Hứa Kỳ Sâm, ôm cậu bằng hai tay như một con cún bự, “Sâm Sâm, anh mệt chết mất…”
Thấy sếp làm vậy, chị gái bên khảo sát không khỏi khiếp hãi.
“Vào trong trước đã…” Hứa Kỳ Sâm kéo hắn, “Em mang cho bạn canh ngó sen này.
”
Vào phòng, Hạ Tri Hứa bế Hứa Kỳ Sâm ngồi lên bàn làm việc bằng một tay còn mình thì đứng trước bàn, hai tay ôm lấy mặt cậu, vừa định hôn thì bị Hứa Kỳ Sâm chặn miệng trước.
Thấy cậu lắc đầu nguầy nguậy, Hạ Tri Hứa đành phải sửa thành hôn lên trán, sau đó ôm cậu, gác cằm lên vai.
Ấp nhau một lúc, bầu không khí cũng dần ấm áp trở lại – Cho đến khi hắn nghiêng mặt sang, nhìn thấy đám nhân viên của mình đang vừa ăn pizza vừa giơ điện thoại lên chụp hình với vẻ mặt phấn khích.
“Nhìn cái nhìn mà nhìn? Bị vợ tiết chế trông lạ lắm đấy à?” Hạ Tri Hứa đi tới kéo soạt rèm cửa lại, “Mà làm gì đã có vợ đâu!”
Đám nhân viên kêu than, “Tự nhiên pizza hết ngon ngang.
”
“Tôi cũng vậy, cũng muốn uống canh của vợ.
”
“Ai mà chẳng muốn có vợ?”
Ở trong phòng, Hạ Tri Hứa điên cuồng làm nũng: “Ngủ ở công ty đi mà.
”
“Không được, em thừa biết bạn định làm gì nhé.
”
“Anh có phòng riêng còn gì? Ngủ ở đây đi.
”
“Không được.
”
“Lát nữa bọn họ về hết mà, thật đấy, sô pha chỗ anh mềm cực! Thử một lần đi, một lần thôi mà, Sâm Sâm, xin bạn đó…”
“Không! Thể! Được!”