Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không biết nam nhân kia nói gì với Bùi mẫu mà thái độ của bà không những mềm đi mà còn đồng ý để nam nhân kia tìm phòng ở giúp.
Nam nhân trung niên rất vui, ông cảm thấy đây là tín hiệu Bùi mẫu bắt đầu tiếp nhận mình, vui vẻ như muốn bay lên, ông sai quản gia cho người bán một tiểu viện của mình với giá rẻ cho Bùi mẫu.
Bùi mẫu không phải người ngốc, giá nhà ở kinh thành cao lại khó mua, sao có thể có chuyện ba người vừa vào kinh đã có người muốn bán một tiểu viện vị trí tốt mà giá cả phù hợp như vậy được.
Chỉ nghe quản gia nói, Bùi mẫu đã lập tức phản ứng lại, vừa tức giận, lại vừa có cảm giác khó nói thành lời, không thể không nói, cách làm của nam nhân trung niên thực sự là giải quyết vấn đề lửa xém lông mày của họ.
Nhưng dù là Bùi mẫu hay Bùi Chỉ Hành thì đều không muốn chiếm lợi trên mặt tiền bạc của nam nhân trung niên, dù sao ông đã đồng ý mang phòng ra bán là cũng đã nể mặt Bùi mẫu, cũng có ý lấy lòng bà rồi.
Thấy mối quan hệ giữa hai người như vậy, Bùi Chỉ Hành quyết định nói chuyện của phụ thân cho Bùi mẫu, nhưng y chưa kịp nói, Bùi mẫu đã thấy được trượng phu qua đời mười mấy năm của mình bước xuống từ một xe ngựa bên đường.
Người nọ đầu đội kim quan, người mặc cẩm y, ôn nhuận nho nhã.
Tuy tuổi đã gần 40 nhưng năm tháng lại cực kỳ thiên vị ông ta, nhiều năm qua đi, ông ta tựa như chẳng hề thay đổi so với lúc rời đi, chỉ là càng thêm thành thục nội liễm.
Giây khắc nhìn thấy ông ta, Bùi mẫu sợ ngây người.
Phu thê hai người dù có xa cách mười mấy năm nhưng chỉ liếc một cái, bà đã có thể chắc chắn được.
Bùi Huyền Từ cũng chẳng qua là một tiểu tử nghèo trong thôn, còn là được cha bà chăm sóc nên mới có tiền đi đọc sách, năm đó ông ta nói muốn ra ngoài lập nghiệp, còn nói về sau sẽ để bà và nhi tử sống ngày lành, kết quả chưa được mấy tháng thì nhận được tin ông ta đã chết.
Lúc mới biết trượng phu chết, Bùi mẫu lúc đầu còn nằm mơ là ông ta còn sống.
Đêm đêm bà mơ, sáng dậy thì nước mắt ướt đẫm gối, người gầy xuống không phanh, ngày nào cũng mơ màng hồ đồ.
Lúc đó Hành Ca Nhi còn nhỏ, hai người suýt thì không sống được, bà cắn răng mới có thể cố gắng chống đỡ được.
Có rất nhiều lúc bà không chịu được, đều sẽ mơ thấy trượng phu còn sống.
Nhưng Bùi mẫu mơ quá nhiều, nhưng lại không lần nào giống như lúc này!
Nam nhân này không khốn cùng thất vọng, cũng không thiếu tay gãy chân, mà mặc cẩm y đeo vàng bạc, sống tốt hơn bất kỳ ai!
Bắc mẫu đứng tại chỗ, cả người như bị sét đánh.
Lúc này, một bàn tay sơn móng đỏ thẫm được bảo dưỡng rất tốt vươn từ trong xe ngựa ra, đáp trên tay nam nhân kia.
Đó là một nữ tử rất xinh đẹp, búi tóc phụ nhân, nhìn quý khí bức người, váy màu xanh ngọc thêu chỉ vàng loé sáng dưới ánh mặt trời, ngay cả giày cũng nạm viên trân châu cực lớn.
Nam nhân kia còn ôn nhu tiến lên gọi phụ nhân là "Phu nhân", giúp bà ta sửa sang lại làn váy chạm đất.
Bùi mẫu đứng bên nhìn thấy, hận không thể lao lên chất vấn ông ta, nhưng nhìn xe ngựa rõ ràng không phải người thường có thể dùng, bà cưỡng chế xúc động trong lòng.
Chưởng quầy Ngọc Kim Lâu nghênh đón trước cửa, thấy hai người đến thì lập tức tươi cười lại gần, "Hai vị quý nhân đúng là khách ít đến.
Chẳng trách sáng sớm hôm nay ta mở cửa lại nghe thấy hỉ thước kêu không ngừng!"
Bùi Huyền Từ ôn hoà đỡ Phó Như, "Chưởng quầy khách khí, không cần hưng sư động chúng như vậy, ta......"
Lúc Bùi Huyền Từ nói chuyện, Phó Như bên người ông ta đột nhiên nhìn qua phía Bùi mẫu.
Bùi mẫu lập tức xoay người, có chút mất hồn mất vía về nơi họ đặt chân.
Bùi Chỉ Hành và Nguyễn Kiều đang dọn đồ, thấy cảm xúc của Bùi mẫu không đúng lắm, cả hai lập tức buông đồ đi qua.
Nguyễn Kiều được hệ thống thông báo nên biết Bùi mẫu đã nhìn thấy Bùi Huyền Từ, có chút lo lắng, "Nương, nương sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy, không sao chứ?"
Bùi Chỉ Hành không nói gì, nhưng rõ ràng cũng đang chờ Bùi mẫu trả lời.
Bùi mẫu như mất đi tất cả sức lực túm lấy Nguyễn Kiều, sau đó dựa trên người nàng, "Ta......"
Bùi mẫu chỉ nói một chữ rồi im bặt, bà nhìn Bùi Chỉ Hành, biểu cảm quái quái.
Bùi Chỉ Hành nhíu mày, "Sao vậy?"
"......! Hành Ca Nhi, ta...!Ta thấy cha con, vừa mới nãy thôi, hắn còn sống." Biểu cảm của Bùi mẫu không rõ là gì, bà nói xong, cẩn thận đánh giá sắc mặt Bùi Chỉ Hành, lại phát hiện sắc mặt y chẳng hề thay đổi, Bùi mẫu lập tức sửng sốt, sau đó phản ứng lại, hỏi, "Con biết rồi?"
Bùi Chỉ Hành chần chờ một lát rồi gật đầu, "Con vốn chỉ nghi ngờ, định xác nhận lại rồi tìm cơ hội nói cho nương."
"Vậy con cũng biết cha con...!Đã thú người khác?" Bùi mẫu hỏi.
Bùi Chỉ Hành không trả lời, nhưng Bùi mẫu đã hiểu ý y, tay bà như mất đi sức lựng, buông lỏng áo Bùi Chỉ Hành.
Đau dài không bằng đau ngắn, Bùi Chỉ Hành trực tiếp nói hết ra những chuyện mình biết.
Bùi mẫu nghe xong thì đờ đẫn, không đứng vững nổi mà dựa vào Nguyễn Kiều.
Bà nhắm hai mắt lại.
Nguyễn Kiều hơi khẩn trương ôm lấy bà, "Nương không sao chứ?"
Bùi mẫu lắc đầu, "Ta không sao.
Chẳng qua ta cần suy nghĩ lại, hai đứa để ta một mình lát."
Ra khỏi phòng, Nguyễn Kiều hơi lo lắng, túm tay Bùi Chỉ Hành mà lắc, "Nương sẽ không sao đúng không?"
Bùi Chỉ Hành cũng đang nhíu chặt mày.
.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
"Vậy phải làm sao bây giờ? Để nương một mình thì ta không yên tâm, nương sẽ không làm việc gì ngốc chứ?"
"Không đâu." Bùi Chỉ Hành trả lời rất dứt khoát, "Lúc khó khăn nhất nương còn không làm vậy, hiện giờ tất cả đã tốt thì càng sẽ không, huống chi......"
Bùi Chỉ Hành mới nói được một nửa thì thôi, Nguyễn Kiều không nhịn được hỏi, "Huống chi gì?"
"Không có gì." Bùi Chỉ Hành chần chờ một lát, không nói thêm.
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều: "Ta ghét nhất những người nói mỗi nửa.
Hoặc là không nói, hoặc thì nói hết cho ta.
Hơn nữa chàng đã sớm biết chuyện cha chàng chưa chết mà còn lừa gạt ta."
"!!! Ta không có!" Dục vọng cầu sinh của Bùi Chỉ Hành lúc này cực kỳ mãnh liệt, "Ta vốn chỉ suy đoán thôi, định vào kinh xác nhận lại rồi nói cho nàng và nương, nếu lỡ ta đoán nhầm thì phải làm sao?"
Không để Nguyễn Kiều có cơ hội phát huy, Bùi Chỉ Hành vội dời đề tài, "Nàng đừng lo cho nương, nương không phải người để tâm mấy chuyện vụn vặt.
Nói nương thương tâm, nhưng thực ra nương còn tức nhiều hơn.
Người đó đã chết, nương không còn cách nào chỉ có thể một mình chống đỡ gia đình, còn kiếm tiền để ta đọc sách, tất cả đều vì nguyên nhân là trượng phu đã chết.
Giờ lại đột nhiên phát hiện tất cả đều không phải vậy, nam nhân kia không những không chết mà còn sống đến tiêu dao tự tại, như vậy những ngày tháng nương chịu khổ đều phải thành trò cười rồi."
Nguyễn Kiều: "Chàng nói như vậy cứ như một tên bạch nhãn lang ấy, chẳng lo lắng tí nào, nương đối xử tốt với chàng như vậy...!Ta phải đi nấu bát cháo cho nương, rồi nói cho nương biết."
Bùi Chỉ Hành: "......"
Bùi mẫu ở trong phòng một ngày một đêm, đến bữa cũng không ra, Nguyễn Kiều và Bùi Chỉ Hành đều đi gõ cửa, Bùi mẫu có đáp nhưng lại không đi ra, đồ ăn ở cửa thì bà mang vào.
Mãi đến giữa trưa hôm sau, bà mới đi từ trong phòng ra.
Nhưng vừa ra, bà lại trực tiếp tuyên bố mình quyết định gả cho nam nhân trung niên, hỏi Bùi Chỉ Hành và Nguyễn Kiều có đồng ý có thêm một người cha không.
Nguyễn Kiều trợn mắt há mồm nhìn Bùi mẫu, "Nương, đây là chuyện cả đời, nương không thể vì giận dỗi mà làm vậy!".