Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Min
Hôm nay là ngày đầu tiên Cảnh Dương và Kerika đi học ở học viện, Firth ở trên xe không ngừng dặn dò Kerika lúc nào cũng phải mang theo thuốc trên người, có chuyện gì thì phải alo cho anh ta, hay là đi tìm Buddy bạn của anh ta cũng được.
Cảnh Dương chống cằm nhìn ngoài cửa sổ, nếu trong một năm tới mà hắn vẫn phải ngồi chung xe với hai người này, hắn tình nguyện đi thi bằng lái rồi bỏ tiền mua một chiếc xe tự lái đi học còn hơn.
Kerika vẫn luôn mỉm cười nghe Firth dặn dò, thường thường đáp lại anh ta. Mắt cậu ta lặng lẽ nhìn Cảnh Dương, trong lòng cảm thấy kỳ quái, trước kia khi Firth cùng mình có hành vi thân mật, Ivey đều sẽ rất khổ sở rất tức giận, bây giờ lại giống như một chút cũng không để bụng. Chẳng lẽ, Ivey đã từ bỏ Firth?
Nếu Ivey không muốn tranh Firth với cậu ta đương nhiên đây là chuyện tốt, nhưng cậu ta không thể để Ivey hạ thấp như vậy được. Rốt cuộc Ivey có một khối tài sản khổng lồ làm hậu thuẫn, Mooney gia không có khả năng dễ dàng từ bỏ khối tài sản lớn như vậy, trừ phi giá trị của mình vượt qua khối tài sản kia.
Cảnh Dương đi trước học hai khoá văn hoá và lịch sử âm nhạc, soạn sách vở đầy đủ chuẩn bị đi tới nơi giảng dạy của Hewaxi.
“Ivey.” Kerika cầm theo cặp sách đi tới, nhìn Cảnh Dương nói “Cậu muốn đi tới nơi giảng dạy sao?”
“Ừ.” Cảnh Dương không nhìn cậu ta trực tiếp rời đi.
“Chờ một chút, Ivey.” Kerika lại đuổi theo “Khoá giảng của tôi bị xếp ba tiếng sau lận, tôi có thể đi theo cậu nghe giảng không?”
Cảnh Dương dừng lại bước chân nhìn cậu ta “Cậu nói gì? Muốn cùng tôi đi nghe giảng?”
Kerika vội vàng nói “Tôi sẽ không quấy rầy đến cậu, sẽ an tĩnh ngồi ở một bên, sẽ không làm cậu cảm nhận được sự tồn tại của tôi đâu.”
Cảnh Dương châm chọc cười cười “Ở trước mặt tôi mà cậu còn giả bộ? Diễn nhiều năm như vậy cậu không biết mệt hả? Cậu là dạng người gì, ngoại trừ bản thân cậu thì người hiểu rõ nhất chính là tôi, ngẫu nhiên cũng nên lột tấm mặt nạ dối trá đó xuống hít thở không khí một tí đi, nếu không sẽ sống rất mệt đó.”
“Cậu nói gì vậy chứ, Ivey.” Kerika vô tội nhìn Cảnh Dương.
“Chậc.” Cảnh Dương không kiên nhẫn nghiêng đầu “Xem ra mặt nạ lớn lên ở trên mặt cậu cả đời này e rằng cũng không tháo xuống được, muốn tháo chắc cũng xé theo một lớp da thịt thôi.”
Cảnh Dương tiến lên hai bước “Cậu muốn cái gì thì quang minh chính đại mà giành lấy, trước mặt này sau lưng lại là dạng khác, rất làm người khác cảm thấy ghê tởm có biết hay không? Xin cậu về sau đừng ở trước mặt tôi chơi trò hư tình giả ý, tôi thật sự rất lười lãng phí thời gian với cậu.”
Kerika lùi về sau hai bước, trong ánh mắt nhìn Cảnh Dương tràn đầy ủy khuất.
Cảnh Dương xoay người rời đi, Kerika nhìn bóng dáng của hắn dần dần đi, biểu cảm và ánh mắt mới vừa rồi toàn bộ đều biến mất, gương mặt lạnh lùng giống như một người khác.
Hewaxi ở trong rừng cây phía sau công viên của học viện, nơi đó là khu biệt thự, mỗi căn đều cách nhau khá xa. Cây cối bên trong đều được cắt tỉa rất tốt, cảnh sắc rất đẹp, không khí trong lành lại yên tĩnh, là một nơi khó có được. Nơi đây là khu vực cấm của học sinh bình thường, cho dù là giáo viên cũng không được tùy ý đi vào, học sinh đặc quyền cũng chỉ có giờ lên lớp mới được vào, trừ phi có sự cho phép của chủ nhà mới có thể thoải mãi ra vào.
Cảnh Dương chờ ở cửa vào, quản gia của Hewaxi lái xe đến chở hắn vào.
Sau khi tới biệt thự, quản gia nói với hắn “Tiên sinh còn chưa rời giường, nhưng ngài ấy đã dặn nếu cậu tới thì có thể đến phòng luyện đàn trước.”
“Còn chưa rời giường?” Cảnh Dương ngẩng đầu nhìn trời, giữa trưa rồi mà?
“Về sau cậu sẽ quen thôi, tiên sinh đều ngủ rất trễ, bởi vì buổi tối tương đối có linh cảm.” Quản gia cười nói xong, sau đó dẫn hắn vào nhà đi lên lầu.
“Nơi này là phòng luyện đàn.” Quản gia giới thiệu cho hắn nói “Cây đàn piano màu đen là của tiên sinh thường ngày chơi, cây màu trắng là vài trước đặc biệt chủana bị cho cậu, nếu cậu có yêu cầu gì cứ nhấn nút trên tường, sẽ có người hầu tới đây ngay.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn ông.” Cảnh Dương nhìn đại khái căn phòng luyện đàn một chút, diện tích còn khá rộng, nhìn qua giống thư phòng hoặc phòng giảng dạy, chẳng thiếu thứ gì cả. Mặt tường hướng ra ngoài là kính trong suốt, tầm nhìn rất thoáng đãng, cảnh vật còn rất tốt.
Cảnh Dương ngồi xuống ở cây đàn màu trắng, quản gia nói hắn tự luyện đàn trước, vậy đàn một bản chuyên môn dùng để tập luyện thôi.
《 Bản Kleyadi tập luyện piano 》 chương 4, chuyên dùng để luyện tập ngón tay, có thể huấn luyện trình độ linh hoạt của ngón tay.
Cảnh Dương tự mình chơi đàn piano, dù không sử dụng hệ thống hắn cũng có thể chơi rất khá, nhưng sở trường của hắn chỉ có một số bản trữ tình lãng mạn. Những bản nhạc như nặng nề bi thương, hoặc là ủng hộ khích lệ hắn đều không quá am hiểu. Nếu thi đấu cần phải dùng đến bản nhạc mà hắn không am hiểu, hắn vẫn sẽ sử dụng trợ giúp của hệ thống, như vậy mới có thể bảo đảm toàn thắng không thua.
Nhưng khi tập luyện hắn vẫn sẽ tự mình làm, bởi vì chơi đàn piano cũng là thứ mà hắn thích nhất, mặc kệ chơi bao nhiêu lần hắn đều không cảm thấy chán.
“Quá đơn giản.”
Cảnh Dương nghe được phía sau có người nói chuyện, lập tức dừng chơi đàn, quay đầu lại nhìn. Hewaxi khoanh tay dựa vào khung cửa, khiến Cảnh Dương cảm thấy kinh ngạc chính là bức tranh kia cư nhiên là một cánh cửa, vừa rồi mộ chút hắn cũng không phát hiện. Nói cách khác, phòng luyện đàn và phòng ngủ của Hewaxi là thông nhau.
“Thầy.” Cảnh Dương lập tức đứng lên, nghe nói tính tình người này không tốt lắm, hắn vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, có thể không bị hủy bỏ tư cách học sinh đặc quyền thì tận lực không bị.
“Em không nên tập luyện bản nhạc đơn giản như vậy.” Hewaxi nhìn hắn nói.
Cảnh Dương nghĩ thầm cái này mà đơn giản hả? Đây là bản nhạc có độ khó rất cao, học sinh năm ba còn luyện chưa được nữa là.
Hewaxi đi đến trước kệ sách, rút ra ba quyển nhạc phổ piano đặt lên cây đàn màu trắng “Đàn cho tôi nghe một lần.”
Cảnh Dương cầm lấy ba quyển nhạc phổ piano lật xem,《 múa ngón tay》,《 bản Kada luyện tập 》,《 kêu khẽ 》,đây không phải là ba bản tập luyện khó đến biếи ŧɦái hay sao? Người thường chẳng ai dám lấy ba bản này ra luyện cả, luyện không tốt ngón tay sẽ phế bỏ.
Cảnh Dương suy nghĩ có nên dùng hệ thống hay không, đây là lần đầu tiên hắn chơi mấy bản này, thể hiện tốt quá dễ bị hoài nghi, thể hiện không tốt lại dễ bị ghét bỏ. Nhanh chóng suy nghĩ, hắn quyết định dùng một nửa là được, nửa còn lại dựa vào chính năng lực của mình, như vậy ít nhất có thể bảo trì trình độ ở bảy tám phần.
Hewaxi dựa vào đàn piano, y không xem ngón tay Cảnh Dương chơi đàn mà là nhìn gương mặt của hắn. Trong lòng y luôn cảm thấy giống như hai người đã gặp nhau rất lâu trước đây, cảm giác rất quen thuộc, đặc biệt là đôi mắt trân châu màu đen kia.
Cảnh Dương còn chưa đàn xong, Hewaxi đã đưa tay về phía hắn.
Cảnh Dương khó hiểu nhìn bàn tay trước mặt, đốt ngón tay thon dài thẳng tắp, nhìn qua hẳn là rất có khí lực, ừm, cũng rất đẹp, vừa nhìn liền biết là tay của nghệ sĩ piano.
“Đưa tay cho tôi.” Hewaxi nói với Cảnh Dương còn đang sửng sốt.
Cảnh Dương ngẩng đầu nghi hoặc nhìn y một cái, đặt tay của mình lên tay y.
Tay hắn nhỏ hơn tay của Hewaxi, vừa vặn có thể bị tay y bao trùm. Hắn nhìn Hewaxi bóp từng ngón tay mình, còn nắm tay hắn vuốt vuốt, trong lòng bỗng nhiên co rút.
Cảnh Dương lập tức ngẩng đầu nhìn đôi mắt y, chẳng lẽ người này chính là người yêu của hắn?
“Nhìn cái gì?” Hải Uy Tu nhéo nhéo cằm hắn.
“Đôi mắt của thầy rất đẹp.” Cảnh Dương nhìn đôi mắt y nói.
Hewaxi câu lên khóe miệng, đột nhiên cong lưng kéo gần khoảng cách của hai người, gần như có thể nghe thấy nhịp tim của nhau“Đôi mắt của em cũng thật xinh đẹp.”
Cảnh Dương chớp đôi mắt vài cái, có ảo giác như y đang muốn hôn mình, nghĩ thầm nếu y thật sự hôn xuống mình nên cự tuyệt hay là không nên cự tuyệt? Nếu cự tuyệt thì tạm thời không thể xác định y có phải người yêu của mình hay không. Không cự tuyệt thì tiến triển lại quá nhanh, cứ như mình là người rất tùy tiện vậy.
Cảnh Dương còn chưa nghĩ ra đáp án, Hewaxi đã đứng thẳng lên, ở bên cạnh hắn ngồi xuống.
Y nắm bàn tay còn lại của Cảnh Dương xoa bóp ngón tay nói “Đôi tay này không tệ nhưng lại thiếu tập luyện. Cố gắng rèn luyện ba bản này cho tốt, mười lăm ngày sau tham gia cuộc thi kỹ năng chơi đàn piano Dawat.”
“Mười lăm ngày?” Cảnh Dương trừng lớn đôi mắt nói “Tôi nói thẳng, thầy à, đây là lần đầu tiên tôi luyện ba bản này đó.”
“Đối với em mà nói, mười lăm ngày đủ rồi, bây giờ em có thể chơi tới trình độ nào, tôi nghe ra được. Ngày mai mang hành lý lại đây ở, tôi giúp em tập luyện.” Một cánh tay của Hewaxi chống lên đàn piano, một cánh tay khác nhéo cằm hắn nói “Em làm học trò của tôi đi dự thi, nhất định phải lấy được hạng nhất.”
“Nếu tôi làm không được?” Cảnh Dương nhìn y nói.
“Tôi biết sẽ em làm được.” Hewaxi nói ở bên tai hắn“Chúng ta còn có thời gian mười lăm ngày, em hy vọng mười ngày này dài ra hay là ngắn lại?”
Thanh âm của Hewaxi trầm thấp mà gợi cảm, còn mang theo dụ hoặc lòng người cảm giác rất thần bí, làm Cảnh Dương nhịn không được run lên một chút, lập tức bảo đảm nói “Tôi sẽ cố gắng!”
“Rất tốt, vậy bây giờ liền bắt đầu tập luyện.” Hewaxi rất hài lòng với thái độ của hắn, khẽ vuốt lại vỗ vỗ mặt hắn.
Hewaxi dựa vào rất gần, Cảnh Dương chỉ cần nghiêng đầu qua một chút là có thể từ cổ áo đang mở rộng nhìn thấy cơ ngực của y. Người này thân hình cao lớn cường tráng, sẽ không làm người khác cảm thấy vạm vỡ, nhưng trên thực tế lại rất rắn chắc.
“Nghĩ gì đó?” Hải Uy Tu nhéo nhẹ mặt Cảnh Dương nhìn hắn nói.
“Không có nghĩ gì hết.” Cảnh Dương phủ nhận nói.
“Muốn xem không?” Hải Uy Tu kéo vạt áo ngủ của mình ra. ( Ôi anh ơi 🤤)
“Không có!” Cảnh Dương lập tức quay đầu thẳng lại.
“Vậy chuyên tâm một chút, nếu lần này thi được hạng nhất, tôi sẽ cho em xem đủ.” Hewaxi ôm Cảnh Dương lật nhạc phổ, cơ thể của hai người gần như dán lên nhau.
Cảnh Dương tận lực xem nhẹ sự tiếp xúc gần gũi của hai người, cố gắng tập trung luyện đàn.
Sai khi ăn bữa tối, Hewaxi mới cho tài xế đưa Cảnh Dương về nhà.
Trở lại nhà Mooney, Cảnh Dương lên lầu muốn về phòng nghỉ ngơi, vừa đi lên liền thấy Firth đang đứng ở hành lang trừng mắt nhìn hắn. Cảnh Dương không để ý đến anh ta, trực tiếp đi thẳng qua người anh ta.
“Đứng lại!” Firth gầm nhẹ nói.
“Làm gì?” Cảnh Dương xoay người, biểu tình không kiên nhẫn nhìn anh ta.
“Ivey, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu lại nói những lời quá đáng như vậy với Kerika, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.” Firth tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Dưowng nói.
“Tôi quá đáng?” Cảnh Dương cười như không cười nhìn Frith “Quả nhiên Kerika lại đi cáo trạng với anh đúng không? Firth, với chỉ số thông minh này của anh, có thể sống đến lớn như vậy đúng là không dễ dàng.”
“Kerika không có nói xấu cậu cái gì cả, đừng cho rằng tâm tư của mình đen tối liền cho rằng ai cũng giống như cậu.”
“Nếu cậu ta không nói xấu tôi với anh, tại sao anh lại tới đây chỉ trích tôi? Chỉ là anh không có năng lực phân biệt thôi. Nếu không thì anh nói thử xem, cậu ta đã nói cái gì mà khiến anh cảm thấy tôi đã quá đáng với cậu ta.”
“Nếu cậu không muốn cho Kerika đi nghe giảng chung, cứ trực tiếp từ chối là được, cần gì phải nói những lời tổn thương người khác như vậy, đây không phải là quá đáng thì là cái gì?”
Kerika vừa trở về liền nhốt mình ở trong phòng, Firth thật vất vả gõ cửa mới chịu mở, nhìn thấy khoé mắt cậu ta hồng hồng, rõ ràng là đã khóc. Frith cố gắng truy hỏi, Kerika mới chịu nói việc xảy ra học viện hôm nay, cậu ta chẳng qua chỉ là muốn đi nghe giảng chung mà thôi, cũng không phải yêu cầu quá đáng gì, Cảnh Dương không chịu thì thôi còn nói những lời nhục mạ cậu ta nặng nề như vậy.
Kerika chảy nước mắt nói Cảnh Dương khẳng định là bởi vì hai người bọn họ quá thân mật, trong lòng không vui mới có thể nói ra những lời đó. Tuy rằng cậu ta trong lòng rất khổ sở, nhưng đây điều là cậu ta đáng được nhận, cậu ta muốn trở thành bạn thân với Ivey lại muốn Frith yêu mình, cậu ta không nên có nhiều lòng tham như vậy. Cậu ta cũng rất áy náy và khổ sở, nhưng tình yêu đâu thể nào khống chế được.
Cảnh Dương lạnh mặt nói “Tôi nói những lời đó, đương nhiên không tính là quá đáng, bởi vì lời tôi nói một câu một chữ đều đúng cả, và cũng là sự thật.”
Cửa phòng Kerika đột nhiên mở ra, cậu ta từ bên trong chạy ra, lôi kéo tay Firth nói “Hai người đừng cãi nhau nữa, cầu xin hai người về sau cũng đừng cãi nữa, mọi chuyện đều là tôi sai, đều tại tôi hết……”
“Đừng có diễn nữa!” Cảnh Dương quát cậu ta “Kỹ năng diễn của cậu rất giả tạo, giả tới mức làm người ta phản cảm. Cậu cho rằng tôi không biết cậu đang nghĩ cái gì trong đầu sao? Đầu tiên là đưa ra yêu cầu muốn cùng tôi đi nghe giảng, cậu chẳng lẽ không biết Hewaxi ở nơi nào sao, học sinh bình thường như cậu có thể đi vào sao? Cậu khẳng định là nghĩ nếu tôi từ chối cậu, cậu sẽ có cơ hội quay về tìm Firth khóc lóc kể lể. Nếu tôi muốn khoe khoang với cậu, không từ chối cậu, tôi là học sinh mới lần đầu đi học còn không biết tự lượng sức mình mang theo một người, khẳng định sẽ làm ấn tượng của tôi với Hewaxi xấu đi, nói không chừng tôi cũng không thể đi học nữa. Tâm tư này của cậu còn tốt hơn diễn xuất của cậu nhiều đó.”
Tâm tư Kerika bị vạch trần, ánh mắt né tránh một chút, nhưng lập tức liền khôi phục vẻ mặt vô tội cùng ủy khuất “Sao cậu luôn muốn nghĩ tôi là một người xấu xa như thế chứ? Tôi biết, tôi biết từ nhỏ cậu đã rất ghét tôi, nhưng tôi không có giống như cậu nghĩ đâu.”
“Đừng để ý tới cậu ta.” Firth ôm Kerika nói “Loại người như cậu ta, ngoại trừ chỉ biết chửi bới người khác thì không còn bản lãnh nào cả.”
Cảnh Dương cảm thấy hai người này thật đúng là buồn cười “Hai người các người một kẻ xảo trá, một kẻ ngu xuẩn, đúng là một cặp trời sinh. Các người muốn thế nào thì chính là thế đấy, nhưng xin các người về sau đừng có đến làm tôi ghê tởm.”
“Nếu cậu đã chán ghét chúng tôi như vậy, sao cậu không rời đi đi.” Firth trừng mắt nhìn Cảnh Dương nói “Cậu cho rằng chúng tôi muốn nhìn thấy cậu lắm sao? Là chúng tôi chướng mắt cậu mới đúng!”
“Anh nghĩ tôi muốn ở lại đây lắm hả? Tôi chẳng lẽ không có nhà của mình để về sao? Nếu các người đã chướng mắt tôi như vậy, có bản lĩnh thì đi thuyết phục cha anh đi, kêu ông ta từ bỏ giám hộ quyền tôi, rồi đuổi tôi ra khỏi đây, vậy mọi người ai cũng vui vẻ. Đúng rồi……” Cảnh Dương nhìn Frith nghiêm túc nói “Đừng quên kêu cha anh đem tài sản đều trả lại cho tôi, để tôi nhìn xem đến lúc đó ai mới là người không có nhà để về.”
“Cậu…….” Firth tức giận không biết nên phản bác hắn như thế nào.
“Sao cậu có thể nói như vậy.” Kerika không đồng ý nhìn hắn “Mooney gia chăm sóc cậu nhiều năm như vậy……”
“Cậu có tư cách gì mà lên mặt dạy đời tôi, hả?” Cảnh Dương đánh gãy lời cậu ta nói “Cậu nghĩ tôi với cậu giống nhau à? Tôi ở Mooney gia mấy năm nay không tốn một đồng một cắt nào của Mooney gia cả, Mooney gia nếu không có tài sản của Dil gia tôi chống đỡ, đã sớm không biết nghèo túng thành bộ dáng gì. Mooney gia giữ tôi lại là vì muốn chăm sóc tôi hay là vì số tiền kia, trong lòng mọi người ai cũng rõ cả.”
Cảnh Dương xoay người muốn về phòng, đi đến một nửa lại quay đầu nhìn Kerika nói “Nếu nói tôi là bởi vì tài sản bị giữ lại Mooney gia, còn cậu chỉ vì có thiên phú chơi đàn piano mới có giá trị được giữ lại, cậu hiểu rất rõ điều này. Lần thi tuyển này bị tôi hạ thấp, trong lòng khẳng định rất sốt ruột đúng không? Chẳng qua đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, chúng ta cứ tiếp tục chờ xem.”