Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Đau, đau quá.
Tựa hồ có bàn tay to bóp lấy trái tim nàng, hung hăng nắm chặt.
Vân Khuynh không thể ức chế run rẩy, gian nan nhấc tay, kéo ngăn kéo ra.
Lọ thuốc màu trắng bị mở ra, nàng bất chấp nhìn, cầm lấy dốc vào trong miệng.
Tư vị chua xót tràn khắp đầu lưỡi, Vân Khuynh vô lực nằm liệt trên bàn, hô hấp dồn dập.
Nàng nắm chặt góc áo, gắt gao cắn môi, yên lặng chờ.
Chờ đau đớn tận xương kia, chậm rãi biến mất.
Rốt cuộc.
Hết thảy đều đã qua.
Vân Khuynh vẫn nằm trên bàn không nhúc nhích.
Rốt cuộc nhịn không được, nước mắt trào ra.
Trán nàng đè lên bàn phím, đôi gò má thanh lệ tú mĩ, từng giọt từng giọt nước mắt theo đó chảy xuống, rơi trên mặt đất.
Kêu gọi ở trong đầu, nhưng lại không có trả lời.
Cho đến thời khắc này, Vân Khuynh mới biết được, thì ra mình, vẫn vô lực như cũ.
Cũng chỉ là quân cờ của hệ thống mà thôi.
Thế giới này, nàng còn bao nhiêu ngày?
Vân Khuynh nhắm mắt, lần đầu tiên cầu xin – việc mà nàng luôn khinh thường.
Cầu ngươi, cho ta thêm chút thời gian nữa….
Ngoài cửa.
Thân ảnh thon dài dựa vào vách tường, trầm mặc như bóng ma.
Trong phòng, truyền đến tiếng khóc đầy áp lực, Bùi Quân Mịch nhắm mắt, đột nhiên nắm chặt tay.
Trên tuấn nhan, lần đầu tiên, hiện ra thần sắc chua xót.
*
Đêm.
Khi Diệp Âm Âm trở lại chung cư, phát hiện trong phòng không bật đèn.
Chưa về sao?
Cô ta kỳ quái đẩy cửa, ấn công tắc đèn điện.
Trong phòng sáng lên.
Diệp Âm Âm kinh ngạc phát hiện, hai người đàn ông đang trầm mặc ngồi trên sô pha phòng khách, thần sắc mờ mịt.
“Anh hai, anh Thừa, làm sao vậy?”
Cô ta cười xinh đẹp, chào hỏi.
Diệp Bỉnh Hiên cùng Giang Diệc Thừa, thấy tiểu mỹ nhân đang đi tới, thần sắc càng thêm phức tạp.
Mười mấy ngày nay, bọn họ không hề phát hiện, Diệp Âm Âm vốn dĩ sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Diệp, mặt mày lúc nào cũng xám xịt, không biết từ khi nào, lại xinh đẹp như cũ.
Trên người toàn hàng hiệu, trang điểm tinh xảo, nước hoa thanh nhã. Bộ dáng trang điểm nhẹ nhàng nhu nhược động lòng người, đúng là bộ dáng họ yêu nhất.
Nhưng, phần “đơn thuần tốt đẹp”, chỉ hiện ra trước mặt mình đâu rồi?
Nghĩ đến đây, Giang Diệc Thừa dẫn đầu nhịn không được.
Gã đột ngột đứng dậy, ném một đống đồ vào mặt Diệp Âm Âm, gào lên.
“Tiện nhân!”
Diệp Bỉnh Hiên vẫn ngồi trên sô pha như cũ, thần sắc lạnh lẽo: “Âm Âm, em không có gì để giải thích sao?”
Ý cười bên môi Diệp Âm Âm cứng đờ.
Cúi đầu, trông thấy ảnh chụp rơi đầy đất.
Mà người đang cùng đủ loại đàn ông thân mật trêu đùa trong ảnh, không phải mình thì là ai?
“Em…” Cô ta rũ mắt, hàm răng cắn môi, chỉ trong chớp mắt lại muốn rơi nước mắt.
Nhưng, lần này, Giang Diệc Thừa không hề mềm lòng.
Chỉ thấy gã tiến lên vài bước, bắt lấy bả vai Diệp Âm Âm, hét lớn: “Sao em dám phản bội anh! Nói!?”
“Vì em, anh cái gì cũng không có!”
Gã bi phẫn thét lên, hốc mắt đỏ bừng, trên trán nổi đầy gân xanh.
Diệp Âm Âm nhíu mày, liếc người đàn ông không biết từ khi nào sắc mặt tối sầm, đột nhiên cũng thấy tức giận.
“Buông em ra!”
Chỉ thấy cô ta nhấc tay, đẩy Giang Diệc Thừa ra.
Tiếp theo, cô ta quét mắt nhìn Diệp Bỉnh Hiên ngồi trên sô pha, mới mềm mại mở miệng.
“Anh hai, anh Thừa. Âm Âm từ nhỏ, ở trong sủng ái mà lớn lên. Hiện tại hai anh mất thế, nhưng, cũng không thể để em theo hai anh chịu khổ.”
Diệp Âm Âm nháy con mắt nhu nhược động lòng người, trong giọng nói, vẫn là yêu kiều bọn họ yêu nhất.
“Cho nên, để người đàn ông khác thay hai anh chiếu cố em, không phải rất tốt sao?”
“Hơn nữa, hai anh không phải cũng đi tìm khách hàng nữ sao? Nếu không, em nhờ anh Vương giới thiệu một ít chị gái đang cô đơn –“
“A!”
Nhưng mà, không đợi Diệp Âm Âm nói xong, Giang Diệc Thừa giận đến đỏ mắt, tùy tay cầm con dao gọt hoa quả trên bàn đâm về phía cô ta.
“Không!”
Máu tươi bắn tung tóe, Diệp Âm Âm bị đau kêu thành tiếng, cong người, khó khăn thoát khỏi nhát dao thứ hai.
Tiếp theo, cô ta liền nghiêng ngả chạy trốn.
Giang Diệc Thừa gào rống, đuổi theo.
Diệp Âm Âm một bên run rẩy chạy ra cửa, một bên lớn tiếng cầu xin giúp đỡ từ Diệp Bỉnh Hiên.
“Anh, anh, cứu em! Âm Âm yêu anh nhất… A!”
Không đợi cô ta đến được cửa, Giang Diệc Thừa đã bắt được cô ta, đang muốn đâm xuống dao thứ hai–
Diệp Bỉnh Hiên bỗng nhiên đẩy gã ra.
Gã rốt cuộc đi đến, muốn ngăn cản tình huống không thể khống chế.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Lại thấy Diệp Âm Âm đột nhiên vươn tay, đẩy gã lên trước người —
Giang Diệc Thừa vừa bò dậy đang điên cuồng cầm con dao sắc bén đầy máu đâm lại đây!
“Phốc –“
Âm thanh làm người ta kinh hãi vang lên, Diệp Bỉnh Hiên trừng lớn mắt, không thể tin ngã xuống cạnh cửa.
Con dao gọt hoa quả kia, ở giữa ngực gã.
Diệp Âm Âm thừa dịp này chạy nhanh mở cửa, lao ra ngoài.
Chạy được rồi!
Cô ta may mắn thở phào, đang muốn xuống lầu.
Một bàn tay to, đột nhiên bò ra từ phía sau, bịt lại cái miệng đang muốn hét to sợ hãi.
Giang Diệc Thừa thở dốc, đột nhiên cảm thấy hưng phấn.
Gã cười quái dị, kéo Diệp Âm Âm vào phòng…..
“Phanh –“
Cánh cửa đóng lại, dấu không được dòng máu tươi, uốn lượn chảy ra.
*
Giáo đường Ức Lai Đức.
Ngày hôm nay, tiếng chuông điểm 12 giờ trưa vang lên, liền có dàn nhạc du dương tấu vang, pháo hoa đầy trời.
Một đôi bích nhân, bước theo thảm đỏ đi đến, đi vào trong lễ đường.
Khách quý đứng ở hai bên đều là các nhân vật nổi tiếng, sôi nổi vỗ tay. Vẻ mặt, đều là chúc phúc rõ ràng.
Phải biết rằng, đây là hôn lễ của người chấp chưởng đương nhiệm của nhà họ Diệp và gia chủ nhà họ Bùi, ai dám không cổ vũ!
Càng không nói, đôi nam nữ hôm nay, đúng là xứng đôi tới cực điểm.
Chú rể tuấn mĩ tuyệt luân, mặc bộ lễ phục màu trắng, dáng người cao lớn vững chãi. Mặt mày tà mị lại tùy ý, khí tràng cường đại nhiếp người mười phần, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cô dâu, mặc áo cưới cổ ren, đuôi váy dài kéo sau lưng, thiết kế thanh nhã, phác họa ra đường cong duyên dáng của cô. Trên đầu che một tấm lụa trắng, che khuất đi dung nhan.
Loáng thoáng, chỉ mơ hồ nhìn thấy dung nhan xinh đẹp đến cực điểm, làm nhân tâm kinh diễm.
Lúc này, hai người thân mật dắt tay nhau, thật là đôi bích nhân cảnh đẹp ý vui.
Rất nhanh, bọn họ đã tới đài tuyên thệ.
Cha xứ đọc lời thề nguyền.
“Cậu có đồng ý để cô gái này trở thành vợ của mình? Vô luận bệnh tật hay khỏe mạnh, hay dù bất kỳ lý do nào khác, đều yêu cô ấy, chăm sóc cô ấy, tôn trọng cô ấy, tiếp nhận cô ấy, vĩnh viễn trung trinh với cô ấy cho tới phút cuối cùng của sinh mệnh?”
Bùi Quân Mịch quay đầu, yên lặng nhìn Vân Khuynh: “Tôi đồng ý.”
Vì thế, giọng nói của cha xứ lại vang lên lần nữa: “Cô có đồng ý để người đàn ông này trở thành chồng của mình hay không……..?”
Vân Khuynh nhìn vào đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, mở miệng cười nhạt. “Tôi…”
Nhưng mà, không đợi nàng nói ra lời hứa hẹn kia.
Hiện trường một mảnh xôn xao!
Bỗng nhiên có một người đàn ông trong đám khách khứa lao ra, cầm một thanh đao ánh sáng lạnh chói sáng, thẳng tắp vọt về phía hai người!
“Đi tìm chết đi!”
Trong tiếng rống to ác độc, Vân Khuynh còn chưa kịp phản ứng.
Giây tiếp theo —