Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
《Chương 413》
MỸ THỰC TÌNH DUYÊN: CÔNG LƯỢC ẢNH ĐẾ THAM ĂN (8)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Giây tiếp theo.
Tiếng xe hơi ma sát đột nhiên vang lên bên tai.
Vân Khuynh hình như có cảm giác nên bước chân chậm lại.
“Chờ đã.” Giây lát sau, có tiếng mở cửa xe, một giọng nam trầm thấp theo đó vang lên sau lưng.
Nàng xoay người qua, đồng tử chợt co rụt lại: “Anh…”
Cho dù người đàn ông trước mắt mang kính râm, hơn nữa… Cả người là dáng vẻ mệt mỏi sa sút.
Liếc mắt nhìn một cái, căn bản thấy không rõ tướng mạo.
Nhưng Vân Khuynh vẫn nhận ra hắn, đồng thời, từ trên xương quai xanh truyền đến cảm ứng linh hồn, càng chói lọi nhắc nhở nàng.
Quả nhiên, Lục Đình Quân, chính là người nào đó ở kiếp này…
Xác định được thân phận của đối phương, Vân Khuynh nhịn không được cong môi lên.
Tuy nàng cũng hơi khó hiểu vì sao hắn lại gọi mình.
Có điều, nhân cơ hội đến gần một phen, mới là đạo lý đúng đắn… Khụ.
Mấy tháng nay, Vân Khuynh không phải không nghĩ tới chuyện đi tìm đối phương, chỉ là Lục Đình Quân đúng lúc đang quay phim trong đoàn phim khép kín, ngày thường nghỉ ngơi lại hành tung bí ẩn.
Nàng vốn đang cho rằng, chỉ có thể chờ hắn đóng xong bộ phim này mới có thể tìm cơ hội gặp mặt.
Lại không dự đoán được, hôm nay lại có niềm vui ngoài ý muốn.
“…Lục ảnh đế?”
Nghĩ như vậy, Vân Khuynh hoàn toàn đứng yên, chờ người đàn ông lên tiếng, lại tiếp tục gợi chuyện.
Nhưng qua một lúc lâu, trước sau không thấy Lục Đình Quân mở miệng, nàng liền chủ động hỏi, “Anh có chuyện gì sao?” Nói xong, lại theo bản năng cười tươi sáng với hắn.
Vân Khuynh không biết là ——
Nàng lúc này ở trong mắt Lục Đình Quân là dáng vẻ gì: Rốt cuộc cô gái chưa từng lộ mặt hoàn toàn trong video cũng đã hiện ra chân dung.
Kỳ thật, hắn đã từng tưởng tượng ra dáng vẻ của nàng trong đầu.
Song, dù ảo tưởng có đẹp, cũng không thể sánh bằng người thật trước mắt.
Mặt trời sau giữa trưa lên cao, ấm áp chiếu lên người cô gái, khiến nàng được bao phủ bởi một tầng sắc thái rực rỡ.
Nàng đứng dưới bóng cây, ngũ quan giữa quang ảnh càng hiện ra sự tinh xảo, mà ngay thời khắc này, nàng nở nụ cười với hắn…
Lục Đình Quân thậm chí cảm thấy, ánh sáng của mấy ngày liên tiếp cũng không thể so sánh với sự tươi đẹp của nàng.
Vì thế, ngay tại thời khắc sau giữa trưa này, trái tim đã vắng lặng nhiều năm đột nhiên bị kích thích một chút.
Sự để ý khó hiểu đã tích lỹ trên mạng càng sâu thêm một bước.
Lục Đình Quân đột nhiên giương môi mỏng lên, sau đó, hắn đón lấy ánh mắt khó hiểu của Vân Khuynh, rốt cuộc cũng mở miệng.
“Vân Đóa đại đại? Chào cô, tôi là Foodie.”
Giọng nam trầm thấp từ tính lại hơi khàn, mang theo một chút ý cười, thẳng tắp xuyên vào tai nàng.
Vân Khuynh ngơ ngẩn.
Ảnh đế bình thường hầu như không phát Weibo, thế nhưng lại âm thầm mở tài khoản phụ, còn ngay ngày đầu tiên đã theo dõi nàng?
Cho dù người này có là người yêu nhà mình, Vân Khuynh cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có loại trùng hợp này?
“Anh…” Hàng mi dài của nàng khẽ run, chìm đắm trong một loại cảm giác không chân thật, lại có chút không biết nói gì.
Hai chân dài của Lục Đình Quân tiến lên, bước mấy bước liền: “Vào nhà tôi rồi nói, nhé?”
Hắn vừa dứt lời, Vân Khuynh lập tức hồi thần lại.
Nàng nhìn người đàn ông trước mắt đã tới gần, nhớ tới thân phận người của công chúng ở thế giới này, nhanh chóng quyết định: “Được.”
Nói xong, thậm chí Vân Khuynh còn vô cùng chủ động đi về phía xe của hắn.
Lục Đình Quân vốn đang muốn kéo nàng một phen, thoáng chốc dừng lại.
Kịch bản này, hình như có chút không đúng?
“F đại?”
Vân Khuynh đã đến trước cửa xe lại nghi hoặc quay đầu lại, hơn nữa còn gọi xưng hô trên mạng, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Không đi sao?”
Lục Đình Quân: “… Đi.”
…
Vì thế.
3 giây sau, Vân Khuynh lên xe của Lục ảnh đế, được chở đi, một đường thông suốt vào tiểu khu.
Khoảng mười phút sau, đã tới Lục “Nơi ở thần bí” vẫn luôn không bị bên ngoài đào ra của Lục Đình Quân, nàng xuống xe, dưới sự dẫn dắt của chủ nhân, ngênh ngang vào nhà.
Chậc.
Nháy mắt khi vừa vào cửa, Vân Khuynh hơi thất thần nghĩ, chuyện này nếu như bị fans hoặc truyền thông biết được e rằng nàng sẽ lập tức được lên đầu đề.
Người đàn ông không biết ý nghĩ của Vân Khuynh, chỉ tháo kính râm xuống, bắt đầu thu dọn tiếp đón nàng.
Song, giây tiếp theo.
Vân Khuynh thấy trạng thái của hắn, đột nhiên ngừng lại: “F đại, anh…”
“Gọi tôi là Đình Quân được rồi.” Lục Đình Quân nghiêng đầu, môi mỏng hơi nhếch, trong giọng nói có vẻ tự nhiên xen lẫn thân mật, âm cuối như mang theo móc câu, như có như không trêu chọc.
“Đình Quân.” Vân Khuynh lại tựa như không hề có cảm giác, chỉ đơn giản trao đổi tên của mình: “Tên tôi là Kỷ Vân Khuynh, Vân trong Vân Đóa, Khuynh trong khuynh đảo.”
“Vân Khuynh… Khuynh Khuynh?” Lục Đình Quân lập tức nhẹ giọng gọi một tiếng, lại là xưng hô cực kỳ thân mật.
“Ừm.” Trong lòng Vân Khuynh khẽ động, nhưng nhìn đôi mắt đầy tơ máu và quầng thâm mắt xanh tím, lại nhăn mày: “Anh ngủ không ngon sao?”
Lục Đình Quân lại không trực tiếp đáp lại, chỉ nói: “Hai ngày nay vẫn luôn ở đoàn phim, tin nhắn của cô giữa trưa tôi mới xem được.”
Nói như nước chảy mây trôi, nhưng ý vị giải thích trong đó Vân Khuynh vẫn nhận ra được.
Nhưng…
“Giữa trưa mới xem được? Khoảng cách từ Thành Điện Ảnh tới đây…”
Cẩn thận phỏng đoán, ít nhất cũng phải 2 tiếng, chưa kể Đế Đô còn thường xuyên kẹt xe…
Không khó tưởng tượng Lục Đình Quân đã lái nhanh thế nào mới có thể đúng lúc trở về được.
“Anh…” Lúc này, hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, là xúc động, càng là đau lòng và lo lắng.
Bốn mắt nhìn nhau.
Nàng thẳng tắp nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, giây tiếp theo, lại nói: “Anh đi nghỉ ngơi đi.”
Lục ảnh đế không nghĩ tới sự phát triển này đột nhiên ngẩn ra.
“Nhanh đi đi.” Vân Khuynh lại mở miệng lần nữa, lại nhìn xung quanh phòng.
“Đã nói sẽ làm riêng thức ăn cho anh rồi mà, anh cứ nghỉ ngơi trước đi, tôi đi chuẩn bị, chờ chạng vạng anh dậy, chúng ta cùng nhau ăn cơm chiều nhé?”
Nghe vậy, ánh mắt Lục Đình Quân chợt động.
Nhưng, từ lễ nghi mà nói: “Không thể phiền cô được…”
“Chúng ta là bạn bè mà?” Nàng ngắt lời hắn: “Tình trạng này của anh hiện giờ, nói thêm hai câu nữa tôi sợ anh cũng ngủ luôn…”
Vân Khuynh tận lực chậm rãi nói, cố nén ý niệm muốn quở trách người đàn ông. Dù sao thì, hai người hiện tại vẫn chỉ là bạn bè trên mạng mới vừa gặp mặt mà thôi…
Nhưng mà, Lục Đình Quân vẫn luôn chú ý phản ứng của nàng lại bắt giữ được thần thái vi diệu kia rõ ràng.
Trên thực tế, từ trước đến nay hắn không thích người khác can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của chính mình.
Nhưng lúc này, nhìn mắt phượng trong trẻo của cô gái, Lục Đình Quân lại không hề cảm thấy không thoải mái, ngược lại… Trong lòng còn ấm áp.
“Được.”
Giây tiếp theo, hắn nghe được chính mình nói như vậy: “Vậy… Làm phiền Khuynh Khuynh.”
*
Mặt trời chiều ngã về tây.
Chạng vạng 7 giờ tối, Lục Đình Quân vừa ngủ bù một giấc bị tiếng đồng hồ báo thức làm tỉnh lại.
Nháy mắt khi mở mắt kia, trong lòng hắn thậm chí dâng lên một loại cảm giác hoang đường.
Lục Đình Quân chưa bao giờ nghĩ tới, vậy mà hắn sẽ đáp ứng để khách bên ngoài chuẩn bị cơm chiều, còn mình lại ngủ bù…
Người đàn ông mím môi, nhanh chóng xoay người, rửa mặt xong, mới từ phòng ngủ tầng hai xuống tầng một.
Nháy mắt khi vừa từ trên cầu thang xuống kia, Lục Đình Quân liếc mắt quét phòng bếp một cái: Liền thấy một thân ảnh mảnh khảnh đang bận rộn trong đó.
Ngay lúc đó, hắn hơi giật mình một cái, thế mà lại cảm thấy cảnh tượng này vô cùng quen thuộc, phảng phất như đã xuất hiện nhiều lần trong sinh mệnh…
Cùng thời khắc đó, Vân Khuynh nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu nhìn.
“Đình Quân, dậy rồi à?” Nàng hơi cong môi, trêu đùa: “Tôi mới vừa hoàn thành, anh rất biết chọn thời gian.”
“Ừm.” Đối diện với nụ cười này, Lục Đình Quân tạm thời đè nghi hoặc xuống, cũng giương môi mỏng lên: “Cảm ơn đã khích lệ.”
“Được rồi, ngồi đi.” Vân Khuynh cười khẽ: “Đại mỹ thực gia Lục ảnh đế, nhanh đến đánh giá đi nào.”
Ánh mắt Lục Đình Quân chợt lóe, tiến lên vài bước, giúp nàng lấy chén đũa, lại thấp giọng nói: “Tôi không chê đâu.”
Vân Khuynh: “…”
Đây quả thực là lời nói dối lớn nhất vị diện này.
Nàng nỗ lực kiềm chế khóe môi, ý bảo người đàn ông cứ nếm trước: “Thử đi rồi nói.”
Lại không ngờ rằng, Lục Đình Quân chưa ăn ngay lập tức, ngược lại đưa mắt lại đây, thần sắc khó lường.
“?” Vân Khuynh nghi hoặc nhướng mày.
Giây tiếp theo, người đàn ông lên tiếng, lại nói ——