Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
《Chương 414》
MỸ THỰC TÌNH DUYÊN: CÔNG LƯỢC ẢNH ĐẾ THAM ĂN (9)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
“Hiện giờ cô ở đâu?”
Nàng nghe vậy thì ngẩn ra, theo bản năng nói: “Nhã Tuyền Danh Uyển ở Đông thành…” Đây là một chung cư cao cấp mới xây ở Đế Đô.
Không sai.
Vân Khuynh đã sớm dọn khỏi căn phòng nhỏ mà nguyên chủ thuê kia.
Tuy nói cô vốn định tạm chấp nhận một thời gian, nhưng bất đắc dĩ chỗ kia thật sự quá nhỏ, ngay cả phòng bếp cũng không có.
Vân Khuynh đã dùng mười ngàn tệ của nguyên chủ để lại đầu tư vào thị trường chứng khoán, dựa vào ánh mắt và phán đoán đã tích lũy qua nhiều kiếp, mua vào bán ra, ba tháng nay, đã kiếm được lợi nhuận kinh người, thoát khỏi nghèo khó.
Nàng thậm chí còn nghĩ tới, nếu không làm đầu bếp, phát triển sự nghiệp khác, sau khi thành công thì nghĩ cách đả kích Từ Dương cũng chưa chắc không thể.
Chỉ là căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, làm cùng ngành rồi đối chọi gay gắt với “Khí vận sủng nhi”, cuối cùng tỷ lệ hoàn thành báo thù sẽ càng cao hơn, Vân Khuynh mới từ bỏ phương án khác…
“Sao vậy?” Lúc này, đã mua nhà mới dựa vào nghề phụ nên nàng tự tin mười phần, câu môi nhìn người đàn ông trước mắt.
“Đình Quân đang muốn trao đổi thông tin với bạn tốt sao? Hay là cũng muốn đến nhà tôi làm khách?”
Lục Đình Quân nhướng mày, cũng phối hợp nói: “Đúng vậy, cô hoan nghênh không?”
Hắn nói xong, không đợi Vân Khuynh trả lời, lại cười nhẹ mở miệng.
“Lần sau có cơ hội nhất định sẽ đi. Hiện giờ thời gian không còn sớm, Đông Thành cách nơi này cũng không gần, hôm nay… Chi bằng cô ở lại đây một đêm?”
Vậy mà lại mời ở lại?
Nghe vậy, ánh mắt Vân Khuynh không khỏi chợt lóe.
Kỳ thật hiện giờ mới 7 giờ tối, khoảng cách có xa, nhiều nhất cũng chỉ có 2 tiếng, có thể muộn bao nhiêu chứ?
Nhưng thật ra ở lại đây, trai đơn gái chiếc, mới càng không tiện.
Loại ám chỉ này, thật ra đã rất rõ ràng…
Theo lý thuyết, nàng là nhà gái, đáng ra phải rụt rè một chút.
Nhưng, giây tiếp theo.
Vân Khuynh hơi cong môi lên, nói thẳng: “Được.”
Không có nửa phần do dự.
Chỉ là, ngữ khí quá mức bằng phẳng, căn bản không nghe ra được sự vui sướng hay ngượng ngùng nào.
Lục Đình Quân yên lặng nhìn nàng, môi mỏng hơi nhếch: “Yên tâm về nhân phẩm của tôi vậy sao?"
“Sao hả?” Vân Khuynh cười khẽ thanh: “Lục ảnh đế sẽ đánh lén ban đêm sao?”
Lục Đình Quân ngừng lại: “… Sẽ không.”
“Vậy là được rồi.” Vân Khuynh lại nói: “Yên tâm, tôi cũng sẽ không đánh lén ban đêm với anh. Nếu không lỡ như truyền ra ngoài, chỉ e sẽ bị fans của anh đánh chết.”
Lục Đình Quân: “…”
“Được rồi, nhanh ăn cơm trước đi.” Trong mắt nàng hiện lên ý cười, đứng dậy, gắp cho hắn mấy đũa thức ăn.
“Hôm nay trên video dạy nấu chính là một con gà năm món ăn, tôi nghĩ anh đã chịu đựng hai ngày rồi, cho nên trong canh gà còn cho thêm thạch hộc*. Ngoài ra còn có canh cải bó xôi và ốc khô nấu cùng với bí đao.”
* Thạch hộc (石斛): tên một vị thuốc.
Vân Khuynh giới thiệu một chút, lại nói: “Anh không kiêng gì chứ? Vừa rồi quên hỏi.”
Nàng hỏi, Lục Đình Quân lại nhất thời không trả lời.
Hắn nhìn trên bàn tràn đầy món ngon, hiếm khi không dùng thái độ đánh giá để cân nhắc chúng.
“Tôi không kiêng ăn gì cả.” Một lát sau, Lục Đình Quân mới đáp lại, nhìn Vân Khuynh, lại chậm rãi nói: “Sao lại làm nhiều như vậy?”
“Bồi bổ cho anh đó.” Nàng cười khẽ, hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của hắn: “Cũng may nguyên liệu nấu ăn là anh gọi người đưa tới, nếu không thì mệt lắm.”
Tính tình của Vân Khuynh cũng không phải là yên lặng bỏ sức, nếu người nào đó có điều xúc động, nàng tất nhiên là thuận thế tiếp câu, lại nói: “Cho nên, lát nữa ít xoi mói thôi, nghe không?”
“Được.” Lục Đình Quân nhướng mày, thế mà cũng thật sự đồng ý.
Nếu để mấy đầu bếp đã từng bị hắn châm chọc nghe thấy, e rằng sẽ tức chết.
Nhưng lúc này, người đàn ông lại đích xác tính toán nói được làm được, cho dù mấy món ăn trước mặt hơi có khiếm khuyết…
Lục Đình Quân nghĩ, nhận lấy chén canh trước.
Màu canh trong suốt, mang theo mùi dược liệu hỗn hợp nhàn nhạt xông vào mũi, hắn cong môi mỏng lên, âm thầm đánh giá.
Chỉ riêng màu sắc và hương vị, quả thật gần như hoàn hảo.
Trong lòng khẳng định, Lục Đình Quân nâng muỗng lên, đưa vào miệng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp kia lại không tự giác lập tức mở to vài phần.
Gà đất được hầm đã lâu, tất cả tinh hoa đều dung nhập trong một nồi nước, vốn đã thơm ngon.
Còn các loại dược liệu như đương quy, thạch hộc, đã tăng thêm vị ngọt khác biệt, lại dùng hương vị hơi đắng tiêu trừ đi vị ngán vốn có.
Quả thực… Có thể nói là hoàn mỹ.
Người đàn ông trầm mặc, tay lại nhanh chóng múc một muỗng.
Thấy thế, Vân Khuynh không khỏi cười: “Thế nào?”
“Rất hoàn mỹ.” Ánh mắt Lục Đình Quân kỳ dị, nghiêm túc chuyển hướng về phía nàng: “Khuynh Khuynh giỏi quá.”
Hắn hơi nghiêng đầu nói, vừa lúc che khuất ánh đèn, mặt nghiêng vừa sáng vừa tối khiến dung nhan càng thêm tuấn mỹ.
Chẳng qua chỉ mới nghỉ ngơi mấy giờ, người đàn ông lại như đã bổ sung đầy đủ tinh lực, nét mặt toả sáng.
Lúc này, vị này không hề keo kiệt mà khen nàng, trong giọng nói trầm thấp hình như còn có loại lưu luyến khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Trong lòng Vân Khuynh khẽ nhúc nhích, khóe môi liền cong lên: “Lại nếm thử món khác xem?”
Lục Đình Quân gật đầu, cũng gắp thức ăn cho nàng: “Cùng ăn đi.”
Tư thái thân sĩ, nhưng trong tầm mắt nàng hắn lại như một con mèo lớn đang vui sướng chia sẻ mỹ thực với tiểu đồng bọn.
“Được.” Vân Khuynh tươi sáng cười.
…Rất nhanh, hai người đã tiến vào giai đoạn “Ăn không nói”.
Chân gà mề gà kho vừa thơm lại dai vừa đủ.
Mì sợi co dãn ngon miệng, nước canh không đầy bụng.
Gà luộc trơn mềm thơm ngát, dùng kèm với nước chấm, càng ăn càng không dừng được.
Gà sợi đậu hủ càng ngon ngọt thơm ngon.
Còn canh cải bó xôi ốc khô nấu với bí đao, lại nổi bật lên mỹ vị rau dưa tươi mát.
…Quả thực là không thể ngừng được.
May mà những món Vân Khuynh làm đều là phần nhỏ, sau khi hai người quét sạch toàn thức ăn mới không tạo thành bi kịch bỏ thừa.
Nhưng, tuy là như thế.
Sau khi uống xong một ngụm canh cuối cùng, nàng vẫn không khỏi xụi lơ xuống: “Ăn nhiều quá…”
Lại nói tiếp, đây vẫn là lần đầu tiên sau khi tay Vân Khuynh lành lại dùng hết toàn lực nấu, không ngờ rằng, ngay cả chính mình cũng có hơi bị tay nghề này chinh phục.
Vậy thì, Từ Dương so với nguyên chủ còn cao hơn nửa bậc, rốt cuộc là cảnh giới gì?
Nghĩ đến đây, nàng nhíu mày lại, cảm giác thật rõ gánh nặng đường xa.
Vân Khuynh không biết chính là ——
Vì duyên cớ là người ngoài nghề lại từng tu luyện, lúc nàng nấu ăn cũng sẽ theo bản năng vận dụng linh khí, hơn nữa sẽ đem rất nhiều ý tưởng mới dung nhập vào đó.
Cho nên, so với nguyên chủ, tuy mức độ thuần thục của nàng vẫn không bằng, nhưng lại càng có linh tính.
Đương nhiên, Vân Khuynh không phát giác, nhưng người nào đó lại nếm đến rõ ràng.
“Khuynh Khuynh?” Thấy nàng không nói, Lục Đình Quân không khỏi nhướng mày: “Đang nghĩ gì vậy?”
Vân Khuynh thở dài: “Đang nghĩ làm thế nào để nâng cao kỹ năng nấu nướng…”
Nàng nói, ngước mắt nhìn hắn: “Lục Đại mỹ thực gia, cho tôi ý kiến gì đi? Vì để tôi càng tiến bộ, anh vẫn nên xoi mói nhiều vào.”
Lục Đình Quân cười nhẹ, cũng không chối từ: “Có thể. Tôi cảm thấy, khi luộc gà, độ lửa…”
Hắn chậm rãi nói, đưa ra ý kiến trọng tâm cực kỳ chính xác.
Vân Khuynh nghe, cũng đã thu hoạch rất nhiều.
Người nào đó mặc dù tay hơi tàn, nhưng không hổ là xuất thân từ trù nghệ thế gia.
Hơn nữa còn có đầu lưỡi và khứu giác vô cùng nhạy bén, quả thực là đồng bọn thử đồ ăn mà mỗi vị đầu bếp tha thiết ước mơ!
Nàng nghĩ, trong lòng lặng lẽ định ra cho Lục Đình Quân nhiệm vụ sau này…
Người đàn ông đúng lúc ngừng lại, phút chốc thấp giọng nói: “Khuynh Khuynh.”
“Ừm?” Vân Khuynh nghi hoặc nhìn hắn.
Bỗng thấy Lục Đình Quân cong môi mỏng lên, trịnh trọng nói: “Nhất định cô có thể trở thành đại sư chân chính.”
Hắn nói, cái loại ánh mắt kỳ vọng lại có chung vinh dự này, quả thực sâu lắng đến động lòng người.
“Tôi sẽ.” Vì thế, nàng cũng giương khóe miệng lên, cười sáng ngời với người đàn ông.
*
9 giờ tối, Lục Đình Quân dọn dẹp bếp, Vân Khuynh bận bịu cả ngày đã đến phòng dành cho khách, dự định rửa mặt rồi đi ngủ sớm.
10 giờ tối.
Khi hắn xử lý xong tất cả, đến trước cửa phòng dành cho khách, ánh đèn đã tắt.
Người đàn ông đứng yên một lúc lâu, nhớ tới lời hứa “Không tập kích ban đêm”, rốt cuộc vẫn… Vặn cửa ra.