Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một người đàn ông mặc quân trang thẳng tắp, diện mạo tuấn mỹ xuất chúng, dáng người cân xứng tôn lên vẻ kiên nghị khí chất, tuổi tác nhìn sơ qua nhiều nhất cũng chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi. Ánh mắt không chớp động, nhìn chằm chằm vào hình dáng thiếu niên đang nằm trong lòng, như suy nghĩ gì đó bèn đặt người ấy nằm xuống khoanh điều trị dưỡng thương, quét ánh mắt sắc bén về phía thiếu úy đứng bên cạnh.
Thiếu úy ban đầu bị nhìn thì ngạc nhiên đến mức cứng đờ toàn thân không dám nhúc nhích hay thở mạnh. Sau đó lập tức nhận ra ánh mắt ấy liền ưỡn ngực, thẳng lưng giơ tay chào theo kiểu quân đoàn đem những hiểu biết của gã tỉ mỉ kể sơ lượt về cậu.
- Bẩm thượng tướng, đó là thiếu gia họ Thẩm năm nay 20 tuổi, tên đầy đủ Thẩm Thanh Kỳ, một chiến sĩ binh nhất đã gia nhập gần hai năm trong quân đoàn. Mọi người nhập lính cùng lúc với hắn đều thăng lên thành nhì binh hoặc hạ sĩ, có người xuất sắc hơn đã là trung sĩ hiện nay. Chỉ duy nhất hắn vẫn dậm chân tại chỗ, cho nên có tên gọi khác là phế vật trong phế vật ở tinh cầu The Promised Land.
Người được xưng hô thượng tướng trẻ tuổi ấy là Viêm Tử Dạ. Năm nay hắn vừa đúng hai mươi tám tuổi, một Alpha đầy chuyển vọng kiêu ngạo của đế quốc Vias, đồng thời là một nam Alpha đứng top 1 khiến bao nhiêu Omega trân quý nguyện vì hắn mà ghép gen sinh con đẻ cái.
Tuy nhiên, vị thượng tướng trẻ tuổi ấy đến nay chỉ có mục đích duy nhất, chính là cống hiến công lao vì đế quốc, vì con dân hắn nguyện góp sức của mình diệt sạch các chủng loại gây đe dọa tinh cầu. Ngoài ra chẳng còn gì trong mắt hắn.
- Với trình độ của cậu ta vẫn chưa được thăng chức hay sao?
Thiếu úy nghe vậy liền nhíu mày, chưa rõ hàm ý ở lời nói ấy, Viêm Tử Dạ dùng tay lướt nhẹ vài cái, đem toàn bộ quá trình luyện tập của Hạ Kỳ Mặc cho gã xem. Lâm Đặc Phi lúng túng tiếp nhận mở ra coi, càng xem gã càng há mồm không thể ngậm, chỉ vào màn hình lắp bắp hỏi:
- Đâ... đây là...
- Phải, Phụ trùng.
- Khô... không thể nào, sao có thể như vậy được?
- Đây là nhân tài cần rèn luyện tốt.
Viêm Tử Dạ không muốn phí lời với gã, nói hết câu ấy bèn xoay người rời đi, căn dặn các bác sĩ nọ trị thương tốt cho cậu, khi cậu tỉnh lập tức thông báo một tiếng với hắn, dặn dò xong thì biến mất tăm hơi.
Riêng Lâm Đặc Phi ngã ngửa xuống ghế dựa, mắt không thể rời trước những hành động chém giết không có bài bản của Hạ Kỳ Mặc trên màn hình giả lập.
Số lượng Phụ trùng mỗi lúc mỗi đông, cậu càng chém giết càng hăng thái và nâng cao tay chân di chuyển nhanh hơn, từ từ tiếp nhận hết tốc độ của chúng chỉ trong thời gian ngắn như vậy.
Phụ trùng và bọ cánh cứng có ngoại hình cực kỳ giống nhau, mắt thường khó có thể phân biệt được.
Nhưng khác biệt chính là Phụ trùng giống cái có thể sinh ra Độc ấu. Độc ấu có cơ thể nhỏ cỡ bằng nắm tay, sức bật cực kỳ mạnh, tốc độ di chuyển rất nhanh. Cơ quan sắc bén trong nháy mắt có thể xé rách làn da, đâm thủng vào cơ thể con người, hơn nữa còn có thể phóng ra độc tố mê hoặc thần kinh.
Càng đáng sợ hơn Phụ trùng cái chỉ cần gần ba tiếng để mang thai, nói cách khác, cứ cách ba tiếng đồng hồ sẽ có khả năng xuất hiện một trận Độc ấu quần công. Với 300 Phụ trùng số lượng nhỏ bé, chỉ cần có một phần ba là giống cái, chúng nó sẽ tự động gia tăng sinh sản số lượng cực khủng bố, đáng sợ.
Lâm Đặc Phi ngồi chống cằm, trầm mặt suy nghĩ hồi lâu, đứng phất dậy đem quá trình rèn luyện kia phát tán cho tất cả mọi người trong quân đoàn xem. Yêu cầu bác sĩ khám xét coi hiện tại giá trị tinh thần lực của cậu là bao nhiêu, sao khi thấy con số 619 kia tất cả ai cũng trợn mắt như chuông đồng bàng hoàng.
Phế vật chỉ từ 89 tinh thần lực cấp F sau một lần rèn luyện sống chết tăng đến 619 trở thành cấp B, con số điểm tăng vọt này hoàn toàn không khoa học. Nhưng cho dù họ có kiểm tra tới kiểm tra lui vẫn chính là con số ấy.
Đồng thời Lâm Đặc Phi thông báo việc thăng chức trung sĩ dành tặng cho cậu, người xứng danh chịu khó rèn luyện trị số tinh thần lực cao chỉ trong một lần luyện tập muốn bỏ mạng. Có người nghe vậy lập tức ngỡ ngàng chưa tiếp thu sự thật, có người căm tức, ganh tỵ cực kỳ đối với kẻ may mắn là cậu.
Về phần Thẩm gia sao khi nghe cậu có thể nâng cao được tinh thần lực lên tận cấp B, đại trưởng lão âm thầm kéo thêm nhị và tam trưởng lão đến quân đoàn thăm hỏi. Sẳn tiện mang theo bác sĩ tư của Thẩm gia đến khám mong cậu mau hồi phục để họ níu kéo cậu trở về gia tộc.
Mệt mỏi quá… Mình không phải đã chết rồi chứ? Nơi này…. là đâu?
[Cảnh báo... cảnh báo! Nhịp tim của bệnh thể 7894 bị đình chỉ, nhiệt độ cơ thể đang giảm xuống dần.]
Tiếng báo động chói tai cùng tiếng bước chân hỗn loạn nối tiếp nhau, Hạ Kỳ Mặc cố hé mắt, mông lung nhìn thấy trần nhà trắng xóa. Một đám người mặc quần áo trắng quay quanh, đụng chạm cơ thể cậu, lỗ tai trống rỗng bị đè ép rung động kêu ong ong làm cậu không nghe rõ âm thanh xung quanh.
Cậu muốn cử động thân mình nhưng cảm giác giống như bị rút cạn sức lực, bồng bềnh như không có trọng lượng, vô lực phiêu đãng giữa trời mây.
- Cậu cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?
Một gương mặt xa lạ phóng đại xuất hiện trước mắt Hạ Kỳ Mặc, vẻ mặt đầy mồ hôi tinh mịn vội vàng hỏi han cậu.
Tuy vậy cậu luôn mờ mịt nhìn bóng người mơ hồ không ngừng vặn vẹo trước mắt mình, cố mấp máy môi nhưng không có chút âm thanh nào phát ra.
Nơi này… là đâu? Người này… là ai?
[Cảnh báo...cảnh báo! Nhịp tim của bệnh thể 7894 bị đình chỉ. Nhịp tim của bệnh thể 7894 đình chỉ!]
Mệt mỏi quá…
Thực muốn ngủ tiếp nữa…
Đầu óc trống rỗng, bên tai ù ù cùng những hình ảnh xiêu xiêu vẹo vẹo chớp nhoáng xung quanh làm cậu có chút mê mang. Hai tròng mắt mờ mịt dần tản ra, bóng người mơ hồ không ngừng rì rầm trước mắt dần dần tan biến.
Cậu lại lần nữa mất đi ý thức.
Hạ Kỳ Mặc bất lực đứng yên trong không gian vắng lặng, mọi thứ đều là mảng tối đen.
Im lặng qua đi, loại im lặng này làm cậu bực tức sắp hỏng não mất.
Hạ Kỳ Mặc ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn bóng tối trước mắt, đầu óc trống rỗng tùy ý để thân thể mình vô thức bước đi về phía trước. Bóng tối u ám không có một tia sáng, cùng sự yên tĩnh vô cực làm cậu không thể tính toán thời gian là ngày hay ban đêm.
Đinh... Rẹt... rẹt...
Nghe tiếng máy móc chết máy, cậu bỗng khựng bước chân trong giây lát, như phát hiện gì cậu liền mừng gỡ như điên hô thử.
- Là mày phải không hệ thống?
[Hệ thống]: C... có, chuyện, gì, sao, kí chủ?
Hệ thống vẫn còn bị trục trặc khi khó khăn tiến sâu kết nối với bộ não đang ngủ say của cậu.
Nhớ lại nhiệm vụ chi nhánh cậu cho là bản thân đã sớm thất bại, trầm mặc, ủ rũ nửa ngày líu ríu giọng nói hỏi hệ thống.
- Tao thất bại nhiệm vụ chi nhánh rồi phải không? Có lẽ tao nên bỏ...
[Hệ thống]: Không, cậu chưa làm nhiệm vụ chi nhánh cho nên vẫn chưa tính là thành công hoặc thất bại.
- Mày nói gì?
Sửng sốt khi nghe hệ thống phủ định như thế, qua một lúc cậu lấy lại tinh thần, hớn hở hỏi nó bệnh trạng hiện tại của bản thân. Hệ thống quét ánh sáng đỏ từ trên xuống dưới Hạ Kỳ Mặc, lập tức thông báo kết quả cho cậu.
[Hệ thống]: Khoảng 3 ngày nữa kí chủ có thể khỏe mạnh bình thường. Đến lúc ấy xin kí chủ lập tức hoàn thành làm nhiệm vụ chi nhánh đã giao.
- Đã biết, đã biết.
Hạ Kỳ Mặc vui vẻ gật đầu, thời gian dư còn lại hệ thống đưa các thông tin cơ bản về cơ giáp, mức độ đo đếm xếp hạng tinh thần lực cũng được cho cậu xem.
Cấp S. 1000 ~ 1500
Cấp A. 800 ~ 1000
Cấp B.600 ~ 800
Cấp C. 400 ~ 600
Cấp D. 250 ~ 400
Cấp E. 150 ~ 250
Cấp F. 0 ~ 100
- Hệ thống, tinh thần lực hiện tại của tao là bao nhiêu?
[Hệ thống]: Tinh thần lực của kí chủ đang trong giai đoạn hỗn loạn, nhưng vẫn tính là cấp B, đợi khi ổn định chắc chắn ngươi sẽ còn tăng lên cấp A, cũng có khi là cấp S không chừng.
- Nghịch thiên vậy sao? Cái này chẳng khác gì bàn tay vàng của mấy tác phẩm trong truyện dành cho nhân vật chính tao đọc rồi.
Cậu hào hứng tung hô cười ngu ngơ điên dại, số kiếp có hệ thống bên cạnh lập tức sẽ có bàn tay vàng, rồi sẽ có một hậu cung em gái, tiền tài cao lớn sớm là phù dung vào tay cậu mà thôi.
[Hệ thống]:...
Hệ thống không muốn tiếp tục nói hai lời với cậu, đợi đúng thời điểm liền quẳng cậu ra ngoài ánh sáng.
[Tít... Tít... Tít! Bệnh thể 7894 đã thức tỉnh…]
Âm thanh lập trình lạnh như băng vang lên bên tai, Hạ Kỳ Mặc chậm rãi mở mắt. Ánh sáng bất thình lình chiếu rọi làm ánh mắt ngủ say lâu ngày nhất thời không thể thừa nhận, đau đớn bỏng rát đến mức chảy nước mắt.
Cậu vô lực cố ngẩng đầu, mê mang tầm nhìn, khi nhìn rõ liền giật mình trượt tay té ngã thật mạnh xuống giường, lăn đùng ra ngất lần nữa. Thật ra trong ba ngày ấy, tất cả các bác sĩ đều liều mạng cố gắng cứu chữa giúp Hạ Kỳ Mặc, cậu bắt đầu có hiện tượng tỉnh lại, mọi người ai nấy hồi hộp vây xung quanh dòm chăm chăm mí mắt sắp mở kia của cậu.
Cái cậu thấy trước lúc ngất xỉu là gần mười hai con mắt dòm thẳng vào mặt mình, con tim mong manh cậu làm sao chịu nỗi sự nhiệt tình ấy của họ.
Hoảng sợ quá độ không tiếp ứng nổi liền xảy ra bi kịch té ngã u đầu lâm vào hôn mê.
Chẳng biết qua bao lâu, âm thanh lạnh lẽo máy móc vang lên lần nữa.
[Tít... Tít... Tít! Bệnh thể 7894 đã thức tỉnh…]
Lúc tỉnh lại chỉ còn duy nhất một người, người ấy cao khoảng 1m9, gương mặt tuấn mỹ, khí chất nghiêm nghị tạo nên sự cấm dục rõ ràng. Hắn đứng thẳng tấp nơi gần bên giường trông coi cậu. Thấy cậu tỉnh, hắn vẫn bảo trì khoảng cách xa để cậu giảm bớt hoảng sợ.
Nhìn đối phương giữ khoảng cách làm cậu thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chậm rãi đánh giá xung quanh. Cả căn phòng to lớn chỉ có một màu trắng duy nhất, lúc này cậu đang nằm trong một cái lồng kính, trên người cắm đầy ống dẫn cùng kim tim. Nối liền với lồng kính là một cái máy kì quái và âm thanh chính là từ nó phát ra.
Đang mãi ngắm nghía mọi nơi, một thanh âm trầm đục hỏi thăm cậu, giọng nói ấy phát ra từ phía Viêm Tử Dạ.
- Hiện giờ cậu cảm giác thế nào?
Hạ Kỳ Mặc nhìn thẳng vào mắt đối phương, bảo trì trầm mặc không nói, hắn thấy cậu không hé răng, còn tưởng cậu không thoải mái hay không thích trò chuyện, lập tức muốn quay lưng rời đi để cậu nghỉ ngơi cho tốt.
- Anh có thể giúp tôi nhận nhiệm vụ có Trùng tộc không?
Trầm mặc hồi lâu cậu chậm rãi mở miệng, vì ngủ quá lâu nên âm thanh có chút khàn.
Câu đầu tiên cậu mở miệng là nhờ vả việc nhỏ ấy khiến hắn sửng sốt nhìn cậu trong giây lát, khó khăn gật nhẹ đầu chấp nhận yêu cầu ấy, bởi vì cậu là người hắn xem trọng, một người phấn đấu hết mình với mong muốn trở nên mạnh mẽ.
Thấy người lần đầu tiên dùng ánh mắt nhận dạng cậu là bằng hữu. Đôi mắt phượng hẹp dài tuyệt đẹp ấy không hề có ác cảm, chế giễu hay xem thường là bao đối với người như cậu từ khi đến thế giới này. Cậu cao hứng, nở nụ cười từ tận đáy lòng thể hiện thiện cảm, cảm ơn dành tặng cho hắn.
Viêm Tử Dạ ngẩn người nhìn nụ cười chân thành ấy, trái tim lâu năm chưa từng rung động vì ai ngay khắc đập thình thịch. Gương mặt nghiêm nghị cấm dục lần đầu vì một người mà trở nên hồng hồng, hắn vội ho khan một tiếng diện cớ nói đi nhận việc giúp cậu, rồi trốn tránh khỏi căn phòng khiến hắn bối rối kia.
Đinh đinh đinh~
Tiếng chuông vui vẻ vang liên hồi bên tai cùng với tiếng chúc mừng của hệ thống thành khẩn nói với cậu.
[Hệ thống]: Xin chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ chính của thế giới này. Xin hãy phát huy hoàn thành nhiệm vụ tiếp theo.
-???
Hạ Kỳ Mặc ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Cái hệ thống này mày chập mạch rồi đi?