Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đáng tiếc, nụ cười có thể khiến cho tổng giám đốc Thẩm nguôi giận trong nháy mắt đối với bốn người còn lại thì không có tác dụng chút nào, mọi người giương nanh múa vuốt bước lên phía trước một bước với vẻ mặt dữ tợn.
Giọng ảnh đế Lương dần trở nên run rẩy: “Mọi người, có chuyện gì từ từ nói.”
Thẩm Úc Tiều biết họ đang đùa giỡn, nên chỉ thản nhiên đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
[Ting, nhiệm vụ thứ mười: Bảo vệ người yêu; Thời gian nhiệm vụ: Ba phút; Khen thưởng nhiệm vụ: 1 chỉ số tình cảm; Trừng phạt khi thất bại: 2 chỉ số tình cảm]
Vì thế, tổng giám đốc Thẩm vốn còn đang tỏ ra chuyện này không liên quan đến mình bước về phía trước một bước, bảo vệ chồng mình ở sau người, lạnh lùng liếc nhìn họ một cái, nói: “Đi thôi, có một biệt thự ở gần đây.”
Bốn người kia lập tức bị câu nói của tổng giám đốc Thẩm thu hút, không còn tâm tư trút giận lên ảnh đế Lương nữa.
[Ting, nhiệm vụ thứ mười hoàn thành, chỉ số tình cảm +1, tổng chỉ số tình cảm là 30]
[Ký chủ, chỉ số tình cảm đạt 30 sẽ mở khóa một món quà mới, bây giờ đang phát sóng trực tiếp, tôi sẽ giữ cho cậu, đợi bao giờ kết thúc phát sóng trực tiếp rồi mở nhé.]
Thẩm Úc Tiều ‘Ừm’ một tiếng trong đầu, nắm lấy tay ảnh đế Lương, xoay người rời đi.
Giọng nói của tổng đạo diễn đột nhiên phát ra từ chiếc loa nhỏ cameraman mang theo: “Khu biệt thự đã bị tổ tiết mục trưng dụng, khách mời không có quyền đặt chân đến.”
Tả Nguyệt Minh hiển nhiên là không phục, lông mày thanh tú cau lại, chất vấn: “Để cho chủ hòn đảo người ta ở bên ngoài, còn các anh thì ở trong biệt thự của người ta, lương tâm các anh không cắn rứt sao?”
Tổng đạo diễn thờ ơ: “Khách mời đang lưu lạc ở đảo hoang, đảo hoang làm sao có thể có biệt thự được chứ?”
Lương Trung Tuyền chưa bỏ cuộc hỏi: “Vậy bến cảng kia ở đâu ra?”
Đạo diễn bùng nổ: “Bến cảng cũng thuộc phạm vi của khu biệt thự!”
Tia hy vọng vừa mới bùng cháy trong mắt mấy vị khách mời lại bị dập tắt một lần nữa, cũng may sau khi nghe Lương Trung Tuyền tiết lộ chủ đề họ đã chuẩn bị tâm lý, hơn nữa nói trắng ra là, có kim chủ là tổng giám đốc Thẩm và ông chủ là ảnh đế Lương ở đây, tổ tiết mục cũng không dám tra tấn khách mời quá mức.
Tuy nói như thế, nhưng ngoài mặt mấy người vẫn lộ ra biểu cảm tuyệt vọng, đổi lại là hàng ngàn bình luận cười nhạo không ngừng thổi qua nỗi đau của họ.
Quả nhiên, ngay sau đó, giọng tổng đạo diễn lại phát ra từ chiếc loa nhỏ trên người cameraman: “Tuy nhiên, ở trên đảo này, có không ít vật tư do các đội thám hiểm trước để lại, được giấu ở sáu địa điểm có dấu hiệu biểu tượng ở quanh đảo, khách mời có thể tự tìm kiếm.”
Xem ra tổ tiết mục vẫn cho họ đường sống, mọi người thở một hơi nhẹ nhõm, không hẹn mà cùng bắn ánh nhìn nóng rực về phía hai vợ chồng tổng giám đốc.
Thẩm Úc Tiều lạnh mặt, nghiễm nhiên là dáng vẻ đứng ngoài cuộc, dường như đề nghị anh vừa đưa ra chỉ vì không muốn để họ đối phó với Lương Trung Tuyền.
Thực ra, trong mấy người ngoại trừ Lương Trung Tuyền và Tô Anh, đều không quen biết, họ cũng không thật sự phục hai vợ chồng này, chẳng qua dựa theo thông lệ chọn đội trưởng trong các chương trình thực tế, ai nổi tiếng thì chọn người đó, ưu tiên đàn ông.
Bởi vậy, Lương Trung Tuyền, người vừa có tuổi nghề lớn nhất lại có hào quang của Thẩm Úc Tiều, lập tức trở thành trụ cột của mọi người.
Mà ảnh đế Lương vừa được nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, biểu biện cũng không giả chút nào, cậu nhìn quanh bốn phía! Sau đó ngồi xổm xuống, cầm lấy cành cây, dựa theo trí nhớ vẽ lại hình dáng hòn đảo trên mặt đất, đợi mọi người vây lại xung quanh mới mở miệng nói: “Tôi đề nghị mọi người đi tìm nơi trú ngụ trước, rồi phân công nhau đi tìm vật tư, ở trong vật tư chắc chắn sẽ có đồ ăn, sau khi tìm được sẽ tập hợp lại đây. Mọi người có đói không? Trong túi của tôi có chocolate, có thể ăn một chút lót dạ.”
Tô Anh lắc đầu: “Lúc nãy ở trên máy bay tôi ăn rồi, có thể chống đỡ được một lúc.” Những người khác cũng tỏ vẻ mình không đói bụng.
Lương Trung Tuyền: “Vậy trước tiên chúng ta đi vào trong rừng đã, buổi tối thủy triều lên, chỗ này rất dễ bị ngập.”
Cư dân mạng đều bật cười khi thấy nhóm khách mời cam chịu để ảnh đế Lương làm đội trưởng:
— để ảnh đế Lương làm chỉ huy liệu có ổn không? Trong lòng tôi thấy hoảng sợ thật đấy!
— ha ha ha ha họ không sợ ảnh đế Lương làm cho họ lật xe sao?
— chỉ số thông minh đáng lo ngại, họ mà không ầm ĩ lên tôi sẽ livestream ăn bàn phím.
— lầu trên có bệnh à, quên tắt micro một lần thì liên quan gì đến chỉ số thông minh? Khả năng liên tưởng của cậu có vấn đề sao?
— fans đừng tẩy trắng nữa, nếu không phải tại Lương Trung Tuyền thì mọi người đã không bị thu vật dụng rồi!
— lầu trên đừng kích động thế, khách mời người ta còn chưa nói gì, thì cậu gấp cái gì?
— người xem tự bảo vệ chỉ số thông minh của mình đi.
…
Trong khoảng thời gian người xem cãi nhau, sau khi mọi người đã bàn bạc kế hoạch xong xuôi, thì đi vào trung tâm khu rừng trên đảo.
Người xem:???
— trong thời gian chúng ta cãi nhau mà đã bàn bạc xong rồi sao?
— nhanh như tốc độ ghi chép.
— người vừa nói có ầm ĩ đâu rồi? Đã chuẩn bị bàn phím chưa.
……
Mà trên hòn đảo, sau khi sáu người đi vào trong rừng, giống như đã có mục đích từ trước, lập tức đi về phía trung tâm đảo.
Trái ngược với thành phố B đang bắt đầu vào mùa đông, bây giờ trên đảo Úc Châu có nhiệt độ khá cao, đặc biệt là giữa trưa, mặt trời trên cao như thiêu như đốt, tuy mọi người đã dự đoán từ trước và đều mặc quần áo mỏng, nhưng vẫn cảm thấy nóng nực.
Tả Nguyệt Minh xoa xoa đầu đày mồ hôi, chạy chậm đến bên người Lương Trung Tuyền hỏi: “Tiền bối tiền bối! Còn bao xa nữa? Tôi bị phơi cháy rồi.”
“Nhanh thôi.” Lương Trung Tuyền đưa cho cậu ta một túi khăn ướt: “Anh dùng cái này đi.”
“Cảm ơn! Ha ha ha tiền bối, trong túi của anh rốt cuộc có bao nhiêu đồ vật vậy?” Cậu ta vừa nói, vừa tò mò nhìn nhìn quần áo trên người cậu, như là muốn tìm đồ vật gì đó.
Lương Trung Tuyền liếc mắt một cái là nhìn ra cậu ta đang đói bụng, vì thế buồn cười, móc hai viên chocolate ra.
“A cảm ơn tiền bối! Moah moah!” Cậu nhóc nhảy nhót cười.
“Nguyệt Minh,” Chung Phong bước lên kéo đứa nhỏ ngốc nhà mình lại, nửa cảnh cáo nửa bất đắc dĩ hỏi: “Trên máy bay sao em không ăn?”
Tiểu thiên vương Tả nổi tiếng là người ngay thẳng bĩu môi nói: “Cơm trên máy bay không thể ăn, với lại lúc trước anh còn nói sẽ nấu cơm cho em ăn, em muốn để bụng đợi ăn.”
Là vấn đề này sao? Chung Phong bất đắc dĩ, nhưng bởi vì đang đeo micro nên không thể nói thật, ai bảo em moah moah, không nhìn thấy tổng giám đốc Thẩm đứng bên cạnh đã đen mặt rồi sao? Anh ta nhanh chóng kéo Tả Nguyệt Minh vào trong ngực, gắt gao đè bả vai cậu ta lại, sợ con gấu con này lại lao ra nói cái gì gây hiểu lầm.
Lương Trung Tuyền lại hỏi hai người Tô Anh có cần chocolate không, mới tủm tìm nhìn tổng giám đốc Thẩm vẫn luôn sóng vai với mình.
Sắc mặt Thẩm Úc Tiều vẫn lạnh lùng không chút gợn sóng, nhưng Lương Trung Tuyền liếc mắt một cái đã nhận ra anh đang hơi nhăn mày, môi không tự giác chu lên thành một độ cong nho nhỏ, bảo bối nhà mình đang tức giận.
Tính tình tổng giám đốc Thẩm cũng không nóng nảy, khi hai người ở chung, biểu tình đó giống như đang thẹn quá hóa giận hoặc làm nũng, Lương Trung Tuyền thấy anh như vậy, đầu tiên là kêu to một tiếng đáng yêu trong lòng, sau đó dùng ngón tay kéo kéo vạt áo anh, dịu dàng hỏi: “Ông xã có nóng không? Có muốn dùng khăn ướt không?”
Tổng giám đốc Thẩm nghiêng đầu liếc cậu một cái, không nói gì.
Ảnh đế Lương bị ăn bơ cũng không tức giận, nhịn cười lấy một viên chocolate từ trong túi ra, bóc vỏ rồi trực tiếp nhét vào trong miệng bảo bối nhà mình: “Bổ sung năng lượng nào, moah moah.”
Tổng giám đốc Thẩm ngậm chocolate trong miệng, nghiêng đầu nhìn cậu một lúc, thấy hai đôi phía sau đều đang mải trò chuyện với nhau, đột nhiên nở nụ cười với chồng mình, nhỏ giọng nói: “Moah moah.”