Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy vị khách mời lập tức vây quanh, Thẩm Úc Tiều mở túi ra, phát hiện bên trong chỉ có một cái bình rỗng rất lớn và sáu ly nước có in logo của thương hiệu tài trợ màu sắc rực rỡ, ngoài ra còn có hai túi được hút chân không, một đen một trắng.
Tả Nguyệt Minh bĩu môi, cầm bao nilon giơ lên trước mặt, chưa từ bỏ ý định lật qua lật lại một lần nữa, nhưng vẫn không có gì rơi ra.
Cậu ta cau mày ngồi xuống đất, nấc lên một tiếng rồi xoay người vùi vào trong lòng ngực Chung Phong: “Chỉ có mấy ly nước của nhà tài trợ, bên trong không có một chút nước nào! Hu hu anh Chung… Em khát lắm rồi…”
Tô Anh cầm hai bịch nilon được hút chân không quan sát một lúc, nói: “Hình như trong túi màu trắng có bông và băng gạc, còn túi màu đen… Tôi biết rồi, có phải họ muốn chúng ta dùng những cái này để lọc nước không?”
Thẩm Úc Tiều gật đầu, nói với cô ta: “Màu đen là than hoạt tính.”
Từ lúc gặp mặt mọi người, tổng giám đốc Thẩm chỉ chào hỏi một câu, sau đó ngoài Lương Trung Tuyền ra thì đều không giao lưu với ai, thế nhưng lúc này anh lại ôn hòa phổ cập khoa học cho mình! Tô Anh có cảm giác thụ sủng nhược kinh, sau đó ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc Thẩm đang chuyên tâm mân mê cái chai, nhịn không được nghĩ thầm trong bụng, vị tổng giám đốc bá đạo này hình như cũng không cao ngạo đến nỗi không có tình người như trong truyền thuyết nhì?
Trên bờ hồ có đá cuội và cát mịn, Tả Nguyệt Minh và hai cô gái được phân công đi nhặt đá viên, ba người còn lại thì chọn một khu vực đất bằng phẳng có địa thế cao hơn so với chỗ khác, nhặt mấy cành cây, tạm thời lắp thành một cái giá đỡ.
Chung Phong để cái chai lên trên giá, thử lắc nhẹ: “Cũng được, khá chắc chắn, thật ra tổ tiết mục vẫn còn có lương tâm, ít ra vẫn cho chúng ta những dụng cụ hữu dụng… Chẳng qua, sao tổng giám đốc Thẩm lại biết được vật tư ở trong hồ thế?”
Thẩm Úc Tiều đang cúi đầu xé túi chân không, nghe anh ta hỏi thế, nhịn không được liếc mắt nhìn cameras đang đứng bên cạnh quay, thành thật đáp: “Lúc mua đảo, người bán từng giới thiệu.”
Ảnh đế Lương dường như nhớ tới điều gì đó, hèn mọn cúi đầu thật sâu, bả vai nhịn không được bắt đầu run rẩy.
Một số người xem thấy không khí như vậy cũng nhạy bén ý thức được có gì đó không đúng, nhịn cười gõ bình luận:
— tôi có dự cảm, tổ tiết mục sẽ bị lật xe lần nữa.
— Tại sao tổ tiết mục lại nhận tài trợ từ chủ tịch Thẩm chứ? Không phải rõ ràng là muốn bị lật xe rồi sao.
— ha ha ha cảm giác chủ tịch Thẩm là một người cha tốt, vì muốn con trai mình thoải mái trong chương trình một chút, mà chiêu này cũng dùng tới.
— ha ha ha ha hai vợ chồng tổng giám đốc Thẩm là người của đối thủ đến để ám tổ tiết mục đó ha ha ha!
…
Những người xem khác không phản ứng kịp vẫn còn ngây ngốc gõ bình luận dò hỏi, mà bên này, Chung Phong đã đoán ra, anh ta hỏi Thẩm Úc Tiều: “Tổng giám đốc Thẩm… Anh biết sáu địa điểm giấu vật tư rồi sao?”
Cuối cùng ảnh đế Lương không nhịn nổi nữa, cười thành tiếng, cậu ôm bả vai tổng giám đốc Thẩm, thản nhiên thay đổi vị trí với anh, tiếp lời Chung Phong nói: “Phải nói là cả nhà chúng tôi đều biết, mấy địa điểm này hẳn là mấy vị trí đặc sắc mà người bán cho chúng tôi từng giới thiệu.”
Tổ đạo diễn thầm nghĩ không xong rồi, vội vàng báo người quay tại hiện trường ngăn cản Lương Trung Tuyền, nhưng mà, đạo diễn còn đang nói chuyện, ảnh đế Lương đã khoan khoái nói hết kế hoạch tổ tiết mục đã chuẩn bị, tính để cho họ tìm suốt buổi trưa, cuối cùng không tìm thấy chỉ có thể xin sự giúp đỡ của tổ tiết mục để tìm những địa điểm kia: “Hồ nước ngọt màu xanh lam, đảo trong đảo, đá ngầm hình người, hố thiên thạch giả, nhà trên cây tự nhiên.”
Nói xong, cậu nhìn về phía tổng giám đốc nhà mình đang thiết kế bộ lọc than hoạt tính ở bên cạnh, giống như đang tranh công cười hỏi: “Trí nhớ của em tốt không?”
Tổng giám đốc Thẩm hiếm khi không cáu với cậu, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hơi đồng tình nhìn vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng của người quay ở bên cạnh.
Tổ tiết mục lại càng tuyệt vọng hơn, vốn dĩ theo kế hoạch của tổ tiết mục, đáng lẽ khách mời sẽ không tìm thấy vật tư cần thiết mà phải xin tổ tiết mục giúp đỡ, sau đó tổ tiết mục sẽ yêu cầu họ chơi trò chơi, nếu thắng sẽ được nhắc nhở, mà những vật tư không quan trọng khác sẽ được giấu kỹ hơn để ngày hôm sau hoặc ngày thứ ba họ mới có thể tìm ra.
Nhưng mà Lương Trung Tuyền vừa nói ra, thật ra tiết kiệm được thời gian cho mấy người, nhưng tính giải trí ở đâu? Điểm gay cấn ở đâu? Đã nói là sinh tồn trên đảo hoang, sao lại đột nhiên lại biến thành trò chơi tìm kiếm của mấy người chứ!
Phó đạo diễn lo lắng nhìn về phía người đang ngồi trên ghế tổng đạo diễn, nhịn không được nuốt ngụm nước miếng, với tính tình của đạo diễn, chỉ sợ ông ta sẽ cuồng bạo văng ra mấy câu nói địa phương đấy chứ.
Nhưng mà, đạo diễn tức giận nghẹn một hồi đột nhiên cười nhạo một tiếng, ngả người ra ghế: “Kệ đi, vốn dĩ không có kịch bản nào là tốt nhất, chúng ta cứ dựa theo tiết tấu của họ đi… Dù sao cuối cùng cũng chỉ có một người có thể thắng lợi, nhất định họ phải cạnh tranh với nhau.”
Ở trên màn hình, ba người đang nhặt đá nghe thấy Lương Trung Tuyền nói thế, thò đầu qua hỏi: “Vậy mới chỉ có năm cái, vậy cái cuối cùng đâu?”
Lương Trung Tuyền: “Trên đảo có một bức tượng nữ thần, có lẽ là địa điểm thứ sáu.”
“Woa! Tiền bối quả là MVP hình người! Anh quá tuyệt vời!” Tả Nguyệt Minh nhét túi vào trong lòng ngực Chung Phong, muốn nhảy qua ôm ảnh đế Lương một cái, nhưng lại bị người đại diện nhà mình nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, trực tiếp bế lên xoay một vòng trên không trung, cuối cùng mới vững vàng đặt xuống trên mặt đất.
Tả Nguyệt Minh đột nhiên bị chuyển sang hướng khác, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó cười ha ha ha, vui vẻ nhào vào trong lòng ngực Chung Phong, cười nói: “Ha ha ha anh Chung, có phải anh lại phát bệnh không? Sao lại tự nhiên show ân ái như vậy ha ha ha!”
Chung Phong bất đắc dĩ nhìn tên nhóc con không tim không phổi trong ngực mình, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười, ngón tay cảnh cáo chọc vào trán cậu ta.
Thẩm Úc Tiều lạnh mặt nhìn tiểu thiên vương Tả làm nũng bán manh, Lương Trung Tuyền và hai cô gái ở bên cạnh trêu chọc, mà không hề có ai hâm mộ mình đang bận rộn lắp ráp giá lọc nước.
Hệ thống: [Ký chủ, có phải anh cũng muốn được bế lên cao đúng không?]
Thẩm Úc Tiều lạnh nhạt nói: [Không muốn.]
Hệ thống: [Ting, nhiệm vụ thứ mười một: được người yêu bế nâng lên cao; Thời hạn nhiệm vụ: Một ngày; Khen thưởng nhiệm vụ: 1 chỉ số tình cảm; Trừng phạt thất bại: – 2 chỉ số tình cảm.]
Tổng giám đốc Thẩm không hâm mộ chút nào, đột nhiên nghe thấy âm thanh điện tử vang lên trong đầu, lạnh lùng liếc nhìn Lương Trung Tuyền một cái, anh chắc chắn mình không muốn, mà hệ thống kia lại khẳng định vì thỏa mãn cảm xúc của mọi người nên mới tuyên bố nhiệm vụ này.
Tuy ảnh đế Lương đang giao lưu cùng những người khác, nhưng lực chú ý vẫn luôn đặt trên người bảo bối nhà mình, đột nhiên bị trừng mắt một cái, cậu lập tức cảm nhận được, nhưng mà lần này tổng giám đốc Thẩm “không hâm mộ chút nào”, cho nên cậu suy nghĩ nửa ngày cũng không đoán được nguyên nhân.
Dù sao bảo bối nhà mình có gì không vui nhất định sẽ liên quan đến hệ thống, chắc là cái hệ thống rác rưởi kia lại tùy tiện tuyên bố nhiệm vụ kỳ quái nào đấy cho bảo bối nhà mình, cậu mím môi nghĩ nghĩ, đột nhiên vòng qua hai người thiên vương Tả còn đang dính vào nhau, ôm lấy eo Thẩm Úc Tiều từ phía sau, ôm chặt lấy đối phương, cằm đặt lên vai tổng giám đốc Thẩm, thổi khí làm nũng nói: “Ông xã, em cũng muốn được bế lên cao.”
Người xem bị giọng điệu kệch cỡm này làm cho tê dại, sau đó bùng nổ sôi nổi cười:
— ha ha ha ha ảnh đế Lương thật sự có thể nói mà không có chút gánh nặng nào, mặt mũi cũng không cần nữa!
— ha ha ha ha ha ha vì sao một người đàn ông cao lớn làm nũng lại có thể đốn ngã được tôi thế này!
— đàn ông làm nũng, một phát trí mạng.
— nhìn đi! Đây mới là dáng vẻ nên có của một đấng nam nhi!
— Tuyền Tuyền thật ấm áp ~~ có lẽ nhìn thấy tổng giám đốc Thẩm không tham dự vào cuộc trò chuyện của mọi người, nên mới cố ý phá vỡ hình tượng đến dỗ dành ông xã! Tôi quả thực muốn bùng nổ!
— tuy hai vợ chồng này nhìn qua không có cảm giác là một cp, nhưng hai người họ quả thực rất đáng yêu! Đáng yêu quá mức!
…
Mà tổng giám đốc Thẩm bị người đàn ông cao lớn ôm từ phía sau, chống tay đẩy ảnh đế Lương ra, xoay người, nâng bàn tay dính đầy bùn đất, cát và than hoạt tính, vỗ vỗ lên gương mặt tươi cười đơn thuần đáng yêu của ảnh đế Lương, cắn răng nhỏ giọng nói: “Mơ đi.”