Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đau lắm không?
Nhìn thì ai chẳng biết là đau như thế nào.
Thậm chí còn không biết diễn tả làm sao cho chân thực nhất.
Dù vậy Mộ Khiêm vẫn cứ là ngu ngơ hỏi có đau không
Tử Mộc vén lại cổ áo ngay ngắn, mặt ôn nhu dịu dàng trả lời
_ Không đau, vương gia đừng lo lắng
Lệnh Khiêm chính là ghét bỏ cái cảnh cậu cùng với anh ôm ấp hỏi han như thế.
Hắn nhận ra mình có thể mất cậu bất cứ lúc nào.
Việc giữ được cũng phải thật cố gắng.
Nhưng Tử Mộc bây giờ chán ghét anh như thế, Mộ Khiêm lại một lòng thể hiện chân tình muốn đòi lại.
Rốt cuộc phải làm sao mới đúng
_ Trẫm không cố ý.....!
Lệnh Khiêm đưa tay gần về phía cậu nhưng đổi lại nhận được sự tránh né.
_ Tử Mộc không sao
Rõ ràng thái độ của cậu với Mộ Khiêm khác, đối với anh lại càng khác.
Nếu may mắn thì sẽ không phải yêu, nhưng ít nhất cũng là ánh mắt nhung nhớ hay mừng rỡ.
Còn với anh? Cậu thậm chí còn chẳng nhìn
Lệnh Khiêm tính kiên trì không tốt.
Tìm mọi cách đuổi bằng đuợc Mộ Khiêm ra về.
Nếu còn ở lại chỉ sợ Tử Mộc quá lưu luyến mà theo về Sát phủ.
Cậu lại lực bất tòng tâm, dạo này chân tay cũng quá ung dung rồi.
Tiếc chưa đuợc nhìn thấy dáng vẻ " uy mãnh " của vuơng gia chúng ta a~
_ Tử Mộc, ngươi nhớ hắn tới vậy?
Lệnh Khiêm từ khi nào đứng truớc mặt cậu.
Khó hiểu Tử Mộc cứ thẫn thờ vô định.
Có phải lại vì Mộ Khiêm
_ [ Độ hảo cảm của nam phản diện với kí chủ +10, hiện tại 90 ]
_ Tử Mộc không nuôi suy nghĩ này
Anh thở phào mệt mỏi.
Bằng câu nói chẳng phân thật giả này cư nhiên làm Lệnh Khiêm khá yên lòng.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Khẽ vuốt lấy mái tóc đen tuyền muợt mà
_ Trẫm chỉ có một mong muốn, mong ngươi....cũng xin ngươi.....đừng rung động với Mộ Khiêm thêm lần nữa....!
Tử Mộc đứng yên, không rõ có nghe hay không.
Chẳng đạp lại, chỉ lẳng lặng trong tay anh như vậy.....!
Mày kiếm nhíu lại một đuờng.
Ánh mắt huơng về vai phải của cậu.
Có phải hoang tưởng hay không?, phần vai của cậu đang mờ đi !?
Vội vàng lùi một buớc kiểm tra.
Tất cả đã trở lại bình thường.
Không, không phải hoang tưởng, chắc chắn anh vừa chứng kiến điều kì lạ đó...!
_ [ Kí chủ, hệ thống đang tiếp nhận nâng cấp tính năng mới gặp một số lỗi, ta đang cố sửa chữa ]
_ Hoàng thượng, ta thấy không khỏe, thất lễ xin lui vào trong
Trong một khoảnh khắc, cậu cũng thấy cả cơ thể như có chút gió thổi qua.
Như thể.....cậu là một thứ gì đó rỗng tuếch.
Ngoài ra không có gì lạ.
Phải chăng Lệnh Khiêm tình cờ thấy đuợc điều đó đi?
Tử Mộc còn muốn cùng nam chính hàn huyên một chút nhưng không được.
Về sau có lẽ sẽ rất khó nha.
Hôm nay gặp nguy cơ tay nắm không vững như vậy, nam phản diện chắc chắn không để cậu là Mộ Khiêm gặp nhau nữa.
Đáng tiếc thật
_ [ Kí chủ, ta có thể quan sát xa hơn nè, thích thật]
_ Ngươi nhìn thấy gì?
Mao Mao nheo mắt lại.
Đuôi ngoe nguẩy đằng sau.
_ [ Đến hết cỡ, bổn hệ thống thấy một cây đào, nhiều hoa thật, cành trên nhất có một bông thật to thật đẹp ]
_ Vậy sao?
_ [ Nhưng tiếc thật, có sớm bị gió thổi lìa cành, bây giờ bị mắc lại ở trên đó thôi ]
Tử Mộc nhìn theo hướng đó.
Cậu không nhìn nhưng tưởng tượng được
_ [ Kí chủ, thật tiếc, nếu nó trụ lại được thì sẽ đẹp biết bao ]
Xoa nhẹ cái đầu nhỏ xinh, Tử Mộc cười trừ
_ Cũng có thể không phải nó không trụ được, mà là cây đã chẳng muốn giữ lại đóa hoa đó nữa rồi
_ [ Tại sao, chẳng phải nó đẹp thế kia ]
_ Bởi vì trên thân của nó còn nhiều những bông hoa khác, biết đâu sẽ nở đẹp hơn, lộng lẫy hơn....!
_ [......]
_ Bông hoa đó chính là đang cố níu lấy để đuợc ở lại.
Nhưng duy trì được bao lâu?.
Nó xa cây sẽ nhanh úa tàn.
Ngược lại, cây không có nó vẫn luôn tốt tươi.
Đến một thời khắc, bông hoa đó cũng phải chấp nhận mà rơi xuống thôi....1.