Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
-“ Tiêu Tiêu..
đồ đáng chết nhà anh, nói lời không chịu giữ lấy lời.
“
-“ Anh xin lỗi mà, lần sau nhất định anh sẽ nhẹ nhàng hơn.
“
-“ Anh nghĩ em còn có thể tin được anh sao ? Đồ Tiêu Tiêu thối, Tiêu Tiêu đáng chết.
“ _ cô lấy gối ném vào người anh.
-“ Anh sai rồi, sai rồi mà.
Vợ ơi, tha lỗi cho anh đi, được không ? Anh hứa đó, lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn mà, tha lỗi cho anh nhé ! “ _ anh nhìn cô bằng đôi mắt hối lỗi.
Cuối cùng, cô vẫn phải meemf lòng tha thứ cho anh.
-“ Anh đó, còn lần sau nữa là em bỏ anh đi luôn đấy.
“
-“ Ưm bà xã yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng.
Vậy anh xuống nấu ăn trước nhé, em cứ từ từ mà thay đồ, có gì nhớ kêu anh.
“
Sau đó, anh xuống lầu nấu bữa sáng còn cô thì vào nhà tắm.
Nhìn mình trong gương, khắp người toàn là dấu hôn do tên đáng ghét kia để lại, cô cố kìm cơn giận.
Cũng may là anh ấy vẫn cho cô xuống giường được đã gọi là tiến bộ rồi.
Để che đi những dấu hôn ấy, cô đành phải mặc bộ quần áo kín đáo nhất có thể, may ra che được một chút.
Còn lại phần cổ, cô tính lấy phấn phủ và kem che khuyết điểm bôi lên nhưng mà dấu hôn rõ như vậy, bôi bao nhiêu lớp cho đủ chứ ? Hết cách, cô đành phải tìm một chiếc khăn quấn lên cổ để che đi..
mặc dù có hơi nóng một chút.
Cô thay đồ xong, cầm túi xuống nhà, mùi hương thức ăn đã nghi ngút khắp gian phòng.
Thấy cô đi xuống, anh vội bước đến, kéo ghế cho cô ngồi rồi lấy dĩa thức ăn đang còn nóng hổi cho cô.
-“ Mau ăn đi, vẫn còn nóng đó.
“
Công nhận, không phải nói chứ tay nghe nấu ăn của chồng cô đỉnh thật đó.
Xứng tầm với đầu bếp nhà hàng năm sao luôn rồi.
Đúng là ông trời không công bằng mà ! Ưu ái cho anh quá nhiều thứ, không những cho nhan sắc đẹp không tì vết, còn cho anh gia thế hiển hách và tài nấu ăn đỉnh cao này nữa.
Bảo sao ai cũng ghen tị với người như anh.
-“ Nhưng mà...!sao hôm nay em mặc kín đáo thế ? Trời hôm nay nóng lắm đó.
“
-“ Còn không phải tại anh sao ? Nếu không phải đêm qua...!thì đã không có mấy cái vết này rồi.
“ _ cô tức giận.
-“ Ừm...!anh biết lỗi rồi mà, xin lỗi bà xã đại nhân.
Lần sau anh hứa sẽ cố gắng nhẹ nhàng, hứa đó ! “ _ gương mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Ăn xong, hai người đi mua ít đồ mang sang nhà cô, anh ghé vào tiệm hoa mua một bó hoa hồng baby đủ màu sắc và đi qua tiệm trái cây mua một giỏ trái cây to nhất và sau đó còn ghé thêm 7749 cửa hàng khác nữa.
Mua xong xuôi, anh cất “ chiến lợi phẩm “ của mình vào cốp xe, đồ nhiều đến mức đầy cả một cốp xe rộng.
Anh bắt đầu lên xe, đưa cô về nhà thăm gia đình.
Đến trước cửa nhà, anh mở cửa xe ra trước sau đó mở cửa cho cô.
Cô hớn hở chạy vào mở cổng còn anh thì tay xách nách mang một đống đồ.
Cô mở cửa bước vào, mặt vui vẻ, tươi cười.
-“ Chào ba mẹ, ông bà, con về nhà thăm mọi người rồi đây ! “
Mọi người trong nhà bước nhanh đến, vẻ mặt cũng tươi vui không kém.
Chỉ có điều...!hướng đi đó của mọi người không phải là về phía cô mà là về phía anh.
Có chút hụt hẫng đó ! Nhưng thôi, vẫn phải giữ vẻ mặt tươi vui, rạng rỡ này chứ.
-“ Tiêu nhi đến rồi à ? Ôi sao mang nhiều quà vậy ? Không cần phải thế đâu, người nhà cả mà, khách sáo vậy làm gì.
“ _ bà ngoại nói.
-“ Thật đó, con đã là thành viên của gia đình chúng ta rồi, lần sau đừng mua nhiều như vậy nữa nhé con ! “ _ Mai An Nhiên tiếp lời.
-“ Người đâu, mau mang đồ vào, Tiêu nhi, con mau đưa cho họ cầm đi.
“ _ Tô Hải vẫy tay ra hiệu cho đám người làm trong nhà.
-“ Thôi, mau vào nhà đi.
An Nhiên, con vào bếp nấu ít món ngon cho Tiêu nhi đi con.
“ _ ông ngoại mở lời.
-“ Vâng thưa ba, con vào chuẩn bị ngay đây ạ.
“ _ Tô phu nhân đi vào trong nhà, tiến thẳng vào trong bếp.
Mọi người ai nấy đều quây quanh Bạch Tiêu, chả ai thèm ngó ngàng, hỏi han Tô Mỹ Lệ gì cả khiến cô giận đến nỗi phồng mang trợn má hết cả lên.
Đến lúc mọi người vào hết trong nhà, vẫn không ai thèm mời cô vào bên trong.
Cô đành phải đi vào, tức quá bèn nói lớn.
-“ Bảo bối quý giá của mọi người về mà sao chả ai tiếp đón hay hỏi han gì vậy ? “
Đáp lại lời hỏi của cô, Mai An Nhiênn từ trong bếp nói vọng ra.
-“ Con đến thì tự vào nhà đi, còn phải để mọi người mời nữa ?! “
Thật đúng là đau lòng quá mà ! Cô giận dỗi đi lên phòng, vừa đi vừa giậm chân thật mạnh..