Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô ta nghe thấy có bác sĩ đến kiểm tra, lại bắt đầu náo loạn một trận, nhất quyết không cho bác sĩ chạm vào người cô ta sợ rằng sẽ lộ ra cô ta nói dối.
-“ Tại sao lại phải kiểm tra chứ ? Mấy người định nhân cơ hội này phá bỏ cái thai trong bụng tôi chứ gì.
Tôi không cho phép, các người không được làm thế.
“
-“ Chắc gì đã có đứa bé nào trong bụng cô.
Mau đưa cô ta vào phòng để bác sĩ Tần kiểm tra đi ! “
-“ Vâng ! “
-“ Các người không được...!ưm..
“
Bạch Tiêu cho mấy vệ sĩ cưỡng ép lôi cô ta vào trong phòng khám.
Một lúc sau, bác sĩ Tần đi ra, mọi người đều quây lại hỏi.
-“ Sao rồi ? Kết quả thế nào ? “ _ Lão phu nhân lo lắng.
-“ Theo xét nghiệm cho thấy thì cô Vỹ Vỹ thật sự đã có thai...!“
Mọi người nghe tin như sét đánh ngang tai, mới vui mừng được có một lúc mà giờ lại phải nhận cú sốc này.
Đau lòng nhất vẫn là Tô phu nhân, bà ấy nghe tin xong, hai chân liền không đứng vững, ngã gục xuống đất, khóc không thành tiếng.
-“ Sao...!sao lại có thể như vậy được ? Rõ ràng trong cuộn băng...!“ _ cô cũng không thể tin vào những gì mà mình nghe thấy được.
-“ Chuyện này...!cậu chắc chắn đã kiểm tra kĩ lưỡng rồi chứ ? “ _ anh ôm cô vào lòng an ủi, quay sang hỏi bác sĩ Tần.
-“ Chuyện cô ta mang thai là thật nhưng mà về mật thời gian thì có vẻ không khớp lắm.
“
-“ Ý cậu là sao ? “ _ Tần Hải đột nhiên lên tiếng.
-“ Theo như bản báo cáo xét nghiệm trên đây thì cô An mới mang thai được hơn 1 tháng trong khi đó chuyện ở khách sạn kia theo tôi được biết thì đã xảy ra được 4 tháng rồi.
“
-“ Vậy...!có nghĩa là...!“ _ Mai An Nhiên lắp bắp.
-“ Vâng, đứa con trong bụng của cô An không phải của Tô gia.
“
-“ Thật tốt quá rồi Tiểu Nhiên, tốt quá rồi ! “ _ Lão phu nhân vui mừng ôm lấy Mai An Nhiên.
Thật may mắn, mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp như những gì mà cô mong muốn, gia đình cô lại có thể vui vẻ, sống những ngày tháng hạnh phúc với nhau.
Còn về phần An Vỹ Vỹ, cô chắc chắn sẽ bắt cô ta phải trả giá về tất cả mọi việc đã làm với cô và gia đình cô, đương nhiên trả thì thì không thể thiếu cả tên tra nam Ngôn Cảnh kia nữa rồi.
Mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, cô bảo mọi người về nhà nghỉ ngơi trước còn mình thì muốn vào trong gặp An Vỹ Vỹ.
-“ Mọi người cứ về trước đi ạ.
Con và Tiêu Tiêu còn có chút việc cần giải quyết.
“
-“ Vậy ta đưa mẹ và bà con về trước, ông con ở nhà chắc cũng đang sốt ruột chờ tin tức.
“
-“ Vâng, ba mẹ, bà nội về cẩn thận ! “
-“ Ba mẹ, bà, mọi người về cẩn thận ! “
Sau khi cả nhà đã về hết, cô quay đầu, đi đến phòng mà An Vỹ Vỹ đang nằm hôn mê.
-“ Tiêu Tiêu, anh nghĩ em sẽ làm gì cô ta ? “ _ cô vừa hỏi anh, vừa đưa tay nghịch mấy lọn tóc xoăn của An Vỹ Vỹ.
-“ Giết ? “
-“ Như vậy thì quá dễ dàng rồi ! Sao có thể để cô ta chết nhanh như vậy được chứ ?! Yên tâm em sẽ khiến cô ta phải hối hận vì mình được sinh ra trên đời.
“
-“ Anh giúp em ! “
Hai vợ chồng nhà ác mà này, thật là không thể chọc vào mà.
Bác sĩ Tần đi vào, đúng lúc nghe thấy những gì hai người nói, cảm giác ớn lạnh bao chùm anh ta, vội vàng nhẹ nhàng đóng cửa, lẳng lặng đi ra ngoài.
Bạch Tiêu kêu người ném cô ta vào trong một căn phòng tối, bên trên có lắp camera giám sát, ngày ngày cho người lăng nhục cô ta.
-“ Vỹ Vỹ à, nếu cậu đã thích đi quyến rũ chồng người khác như vậy thì người bạn tốt như tôi đây nên giúp cậu một tay chứ nhỉ ! “
-“ Cô...!Lệ Lệ, xin cậu tha cho tớ, tớ hối hận rồi, sẽ không làm những chuyện dơ bẩn kia nữa, cậu tha cho tớ đi mà có được không ? “
-“ Tha ? Cô đã bao giờ tha cho tôi một con đường sống chưa ? Lúc tôi đau khổ, cần người an ủi nhất thì cô lại ở đâu ? Cô đang mây mưa cùng với tên bạn trai cặn bã kia của tôi.
Giờ còn xin tôi tha, xin lỗi, việc này tôi làm không được.
“
Cô quay đầu bước ra ngoài, gương mặt lạnh lùng tràn đầy sự thù hận, uất ức.
Anh tiến lại gần cô, khoác cho cô áo của mình, ôm cô trong lòng mà an ủi..