Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện cứ thế tiếp diễn cho đến một ngày. Hôm đó ta đang cùng Vân Tiên đi dạo phố thì nhìn thấy dáng vẻ của nàng đang vui vẻ đi dạo. Nàng nhìn thấy bọn ta cũng chỉ lại chào hỏi vài ba câu rồi chạy đi. Ta nhận thấy được sự thay đổi trong ánh mắt của nàng, không còn là tình yêu điên cuồng nữa mà là sự đau khổ và sự lạnh lẽo. Ta cảm nhận được sự khác thường của nàng. Cuối cùng không nhịn được mà đi tìm nàng. Cuối cùng cũng tìm được nàng, lúc đó trông bộ dạng của nàng thật thê lương. Ta cũng không kìm được đến bên cạnh nàng hỏi chuyện.
Nàng nói nàng từ bỏ, nàng nói nàng cảm thấy mình cố chấp quá nhiều rồi. Nàng nói nàng mơ một giấc mơ, nàng mơ thấy nàng yêu ta, cố chấp theo đuổi ta cuối cùng chỉ nhận lại sự lạnh nhạt của ta. Nàng nói nàng mơ thấy chính tay ta tự tay giết nàng. Nàng nói nàng rất mệt mỏi, nàng thật sự rất mệt mỏi.
Khi nghe xong trong tim ta khẽ nhói đau, có cảm giác thứ gì đó rất quan trọng đang mất đi, đang tuột khỏi tầm tay ta.
Sau hôm đó ta không nhìn thấy nàng nữa. Trong lòng ta có cảm giác trống trải. Ngày lễ Nguyên Tiêu, Vân Tiên rủ ta đi chơi lễ, ta cũng đồng ý. Đi chơi một lúc thì Vân Tiên bảo nàng ấy rất thích trâm mà cô nương kia cầm. Người cầm cây trâm đó là nàng, bên cạch còn có một nam nhân. Trong lòng ta thoáng có tia tức giận. Vân Tiên muốn ta mua chiếc trâm nàng cầm trên tay. Lúc đó ta không hiểu tại sao ta rất muốn thấy nàng tức giận giành ta với Vân Tiên. Nên ta cố gắng tỏ ra thật cưng chiều nàng ta. Nhưng kết quả không như ta mong muốn, nàng không có tức giận. Khi Vân Tiên nói nửa tháng nàng không về phủ là ở bên nam nhân đó, còn nói nam nhân đó là ý trung nhân của nàng. Nàng không phủ nhận. Một cỗ giận dữ lan tỏa khắp thân ta, tại sao nàng không phủ nhận, tại sao nàng không nói là nàng chỉ yêu mình ta? Nàng nói với hắn nàng không cần trâm nữa, nàng với hắn đi chơi tiếp. Nhìn nàng và hắn tay trong tay, nhìn thật đẹp đôi ta thật không vừa mắt thậm chí có chút ghen tỵ.
Ta không thể nào chơi vui được nữa, ta bảo nàng ta về trước. Không hiểu tại sao ta lại muốn quay lại mua chiếc trâm đó, ta chỉ cầm nghĩ đến vẻ mặt vui vẻ của nàng khi nhận nó, tâm tình ta vui lên không ít.
Ta trở về phủ nàng đợi nàng ở trước cửa phòng. Đợi thật lâu không thấy nàng về, trong lòng không khỏi lo lắng trách móc nàng, tại sao lại đi chơi muộn vậy chưa về. Đợi thật lâu thật lâu nữa, mãi đến nửa đêm nàng mới trở về. Nhìn thấy nàng, ta chỉ muốn ôm nàng thật chặt. Sau đó cũng rời đi và quên luôn chuyện cây trâm.