Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong hơn một năm nay, không phải Đường Đinh không nghĩ tới việc đi tìm Tống Gia Diễn, nhưng cơ thể cô vừa mới hồi phục, người nhà lại luôn lo lắng cô ra ngoài một mình xảy ra chuyện không may. Hơn nữa, đang trong thân phận một người “mất trí nhớ”, cô cũng không thể tìm ra được lý do nào hợp lý để ra ngoài. Đầu óc cô không tốt không nhớ được số điện thoại của anh, lại cũng không nhớ nổi số điện thoại của nhà trọ, cho dù điện thoại có cầm trong tay, muốn gọi cũng không được.
Mỗi ngày trôi qua, Đường Đinh đã từng tưởng tượng cảnh tượng hoàn mỹ khi cô và Tống Gia Diễn gặp nhau, anh sẽ rất kích động nhìn cô…Đáng tiếc là, hiện thực vĩnh viễn là hiện thực, còn ảo ảnh vẫn mãi là ảo ảnh, thân phận của cô hiện tại là Diêu Song Song, dung mạo của cô hiện tại khác hoàn toàn với Đường Đinh trước kia. Tống Gia Diễn không nhận ra cô cũng là chuyện bình thường, nhưng mà chuyện ngày hôm nay xảy ra quá đột ngột khiến cô không thể tiếp nhận kịp
Khẽ cắn môi dưới, Đường Đinh kìm lại ý muốn trong đầu, tiếp tục theo mẹ Diêu bước về phía trước. Chỉ cần Tống Gia Diễn còn ở thành phố A, cô nhất định sẽ tìm mọi cách đến đường Vô Thường tìm anh.
Lúc đi qua vạch kẻ đường dành cho người đi bộ, Tống Gia Diễn như có dự cảm mà xoay đầu lại, nhưng tất cả những gì anh nhìn thấy chỉ là những bóng lưng, không hề có điều gì khác thường.
Phương Niệm đẩy Tống Gia Diễn một cái, nói: “Làm sao vậy? Chuyển sang đèn đỏ rồi, cậu muốn bị xe đụng hả?”
“Không, không có gì…..” Lắc đầu một cái, Tống Gia Diễn lặng lẽ thở dài, tiếp tục đi về phía trước.
Anh không hiểu sao vừa nãy lại cảm thấy Đinh Đinh như đang đứng ngay bên cạnh nhìn anh? Giống như trước kia, giống như cô chưa bao giờ rời anh mà đi vậy. Anh đã từng liên tục đi tìm các bệnh viện, đáng tiếc là ở thành phố A, trẻ sơ sinh ra đời ngày đó lại vô cùng ít, cho dù tìm được thì cũng không phải là Đường Đinh của anh.
Đinh Đinh, rốt cuộc bây giờ em đang ở nơi nào?
Lúc đi tới lầu dưới của văn phòng luật sư, ba Diêu cũng vừa đi xuống, bên cạnh còn có mấy người đi cùng, vừa nói vừa cười. Đường Đinh ngắm nhìn một vòng xung quanh, cảnh vật ở đây trong trí nhớ của cô có chút ấn tượng. Chắc hẳn cô đã từng tới nơi này nhưng trong phút chốc không nhớ nổi vì sao lại từng tới đây.
Nhưng mà, lúc ba Diêu giới thiệu mọi người, cô mới nghĩ ra…văn phòng luật sư này là nơi Nhiếp Phàn làm việc.
Đường Đinh vẫn cho rằng đây chỉ là một bữa liên hoan đơn giản mọi người trong nhà cùng ăn với nhau, lại không nghĩ tới đây là một bữa tiệc kết thân, đối tượng lại chính là người cô cực kỳ chán ghét, Nhiếp Phàn! Ông trời thật là không có mắt! Tại sao sau khi cô sống lại muốn cô tiếp tục quan hệ với anh ta cơ chứ! Trong lúc ăn cơm, Đường Đinh lợi dụng câu nói “Ăn không nói, uống không nói” làm hành vi chuẩn mực, trên bàn cơm ngoại trừ người nhà Diêu gia, những người khác đều coi là người vô hình, cô chỉ nói đúng một câu duy nhất “Xin chào” với Nhiếp Phàn lúc gặp mặt.
Dần dần, hành vi của Đường Đinh khiến cho ba Diêu và mẹ Diêu đều cảm thấy không bình thường, trái lại Diêu Đạm lại dùng bữa rất vui vẻ. Tiếp tục thêm một lúc, nhân lúc Đường Đinh đi vệ sinh, mẹ Diêu cũng đứng lên cùng đi với cô.
Khi đi đến một góc ít người qua lại, đột nhiên mẹ Diêu kéo Đường Đinh lại, trong giọng nói có hơi trách móc, “Con làm sao vậy? Nhiếp Phàn cậu ta….”
“Mẹ, con không thích anh ta!” Đường Đinh dứt khoát nói.
Mẹ Diêu nhất thời ngẩn người, trong chốc lát phản ứng không kịp, “Sao con lại không thích?”
“Con không biết!” Đường Đinh rất muốn nói cho mẹ Diêu biết chuyện của cô và Nhiếp Phàn, nhưng thân phận của cô bây giờ là Diêu Song Song, lại bị mất trí nhớ, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô gặp mặt anh ta, vì thế cô không thể nói ra chuyện bà không biết rõ.
Mẹ Diêu thở dài, vuốt tóc con gái, nói: “Thực ra, ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi. Bây giờ con cũng đã gần hai mươi sáu tuổi, cơ thể vừa mới hồi phục, lại không có nghề nghiệp gì, nên ba mẹ mới tìm một người chăm sóc cho con. Nhiếp Phàn là một người thành thật, bối cảnh gia đình cũng tốt, bản thân lại là một luật sư, có khả năng kinh tế. Sao con không thử kết giao với cậu ta xem thế nào?”
“Không thể!” Đường Đinh rũ mắt xuống, mím môi nói: “Con không thích anh ta, cho dù con có ở cùng anh ta thì cũng sẽ không hạnh phúc. Hơn nữa, mẹ, làm thế nào mà mẹ có thể chắc chắn rằng anh ta sẽ thích con?”
Cô đã từng bị phản bội một lần, đã từng bị một người gọi là Nhiếp Phàn quẳng vào một cái hố thật sâu, tuy rằng người ta có câu “Ngã ở nơi nào phải đứng lên ở nơi đó!”, đáng tiếc là cô không có cái dũng khí đó, cũng không muốn dùng cuộc sống sau này để đánh cuộc. Hiện tại cô chỉ muốn tìm một cơ hội gặp Tống Gia Diễn, đem chuyện tình người – ma thành quan hệ người yêu bình thường.
Mẹ Diêu, mẹ nhìn Phương Á Hi chuẩn như vậy vì sao không thể nhìn ra bản chất Nhiếp Phàn chứ?
Sau khi Nhiếp Phàn và Phương Á Hi đứng trước bia mộ Đường Đinh nói lời xin lỗi, mấy ngày sau bọn họ liền chia tay, Phương Á Hi cũng lập tức từ chức, tìm một công việc khác. Hơn hai năm qua, Nhiếp Phàn cũng không phải không yêu đương, nhưng tất cả đều chấm dứt không lí do. Anh ta không biết là do phát sinh vấn đề với đối phương hay là do hai cuộc tình trước đây khiến anh ta sinh lòng mệt mỏi. Anh ta đã gần hai mươi tám tuổi, cha mẹ đã bắt đầu thúc giục đưa bạn gái về nhà rồi kết hôn. Mỗi lần về nhà, vấn đề này đều bị nói đến, nên anh chỉ muốn tìm một người phụ nữ mà giữa hai người không có tình yêu có thể cùng nhau sống một cuộc sống yên bình.
Nhiếp Phàn cũng đã từng đi xem mắt, nhà gái cho dù không hài lòng anh cũng không biểu hiện ra mặt, nhưng người ngày hôm nay hình như không giống như vậy. Từ lúc gặp mặt đến giờ, bọn họ cũng chỉ mới chào hỏi qua, nếu không phải cô ấy đã có bạn trai bị gia đình ngăn cấm, không tình nguyện nói ra thì nguyên nhân chính là anh thực sự rất đáng ghét. Anh thật sự không nghĩ ra, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, tại sao cô gái này lại có thái độ như vậy đối với anh.
Vì vậy, Nhiếp Phàn một mặt nói chuyện với ba Diêu, mặt khác trong lòng lại âm thầm sinh ra hứng thú với Diêu Song Song.
Sau khi về nhà, ba Diêu và mẹ Diêu về phòng ngủ, muốn nói chuyện về bữa cơm tối vừa rồi, còn Diêu Đạm lại lôi kéo Đường Đinh vào trong phòng của anh.
Ngồi ở trên giường, Đường Đinh trưng ra vẻ mặt người chết, Diêu Đạm chọc chọc má cô, cười: “Em không thích Nhiếp Phàn kia sao?”
“Đúng vậy! Em không thích anh ta. Vừa nhìn đã biết anh ta không phải là một người tốt!”
“A, em còn có thể xem tướng cơ đấy?” Diêu Đạm sờ sờ cằm “Xem ra cậu ta thực sự là không thể lọt vào mắt xanh của em.”
Đường Đinh nhíu mày kéo kéo áo Diêu Đạm, nói: “Anh, ba mẹ bên kia anh giúp đỡ em một chút….”
“Em cho rằng không có Nhiếp Phàn thì có thể yên bình rồi sao? Ba mẹ cũng chỉ muốn em làm quen chứ không phải muốn em và cậu ta kết hôn.”
“Dù sao cũng phải tiêu diệt Nhiếp Phàn trước đã, những thứ khác sau này hãy nói!” Đường Đinh làm một động tác cắt cổ hung tợn nói.
Vừa dứt lời, điện thoại trong túi xách liền vang lên. Đường Đinh lấy ra nhìn, là một dãy số xa lạ lại có chút quen thuộc.
Đường Đinh do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nhận điện thoại: “Alo?”
“Cô Diêu phải không? Tôi là Nhiếp Phàn. Xin hỏi ngày mai cô có rảnh không, tôi muốn hẹn cô…..”
Đường Đinh choáng váng trầm mặc, động tác này cũng thật quá nhanh đi? Vội vàng chạy đi đầu thai sao?
Hắng giọng, Đường Đinh vừa nháy mắt với Diêu Đạm vừa nói: “Thật ngại quá, anh Nhiếp, ngày mai tôi phải cùng anh trai đi ra ngoài chơi.”
“Vậy ngày kia thì sao?”
“Ngày kia tôi cũng phải cùng anh trai đi ra ngoài chơi.”
“Vậy ba ngày sau?”
“…Ba ngày sau cũng vậy!!” Đường Đinh nhịn xuống kích động muốn gào thét qua điện thoại, nói xong liền cúp, còn thẳng tay tắt máy.
Nhìn dáng vẻ thở phì phò của em gái, Diêu Đạm bất đắc dĩ đỡ trán, xem ra tối nay anh phải tìm được một lý do thật tốt để giải thích cho Diêu ba Diêu mẹ về cuộc nói chuyện vừa rồi.