Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có đôi khi, trong lòng ngọt ngào hạnh phúc hay không thì cũng phải phu thuộc vào từng đối tượng. Nếu đối tượng là người mình không thích cho dù có ngồi trong một nhà hàng cao cấp với bầu không khí lãng mạn dưới ánh nến, hoa tươi, âm nhạc thì cả người cũng cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên. Còn nếu như đối tượng là người bản thân thích thì cho dù ở chợ đêm, ngồi bên một chiếc bàn gập đơn giản còn đầy dầu mỡ, chỉ có duy nhất một đôi đũa cùng những tiếng ồn, tự đáy lòng cũng sẽ cảm thấy vô cùng vui sướng cùng thỏa mãn.
Ban đêm tháng tư hơi lạnh, nhưng không lạnh như cái lạnh của tháng một, trên chợ đêm gần đường Vô Thường, người người đi lại chủ yếu mặc những bộ đồ tùy ý, thậm chí còn có chút lôi thôi. Trong không khí tràn ngập hương vị đồ nướng, đàn ông uống rượu khí thế ngất trời, chỉ một chốn nho nhỏ lại cực kỳ náo nhiệt.
Đường Đinh mặc một bộ váy dài tới đầu gối màu huyết dụ lộ vai, bên ngoài khoác một chiếc áo tay dài cùng màu, tóc dài xõa ra được vén lên, khuôn mặt trang điểm nhẹ khiến cô thoạt nhìn rất tương xứng với tuổi. Một người như vậy đứng ở trong chợ đêm lại hoàn toàn không ăn khớp, người đi ngang qua căn bản đều sẽ quay đầu liếc mắt nhìn qua.
Dắt Đường Đinh vào một quán ăn quen, sau khi vào, Đường Đinh nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra, khi cô còn là ma, hình như Tống Gia Diễn đã từng dẫn Phương Niệm đến đây.
Vừa mới kéo ghế nhựa ngồi xuống, ông chủ đang dọn dẹp một bàn gần đó sau khi nhìn thấy Tống Gia Diễn liền cười đi đến, lại ngẩng lên nhìn thấy Đường Đinh, ông ngẩn ra.
Một người phụ nữ như vậy không nên xuất hiện ở đây.
Làm buôn bán mấy chục năm, dĩ nhiên ông chủ hiểu rõ phải phản ứng làm sao cho đúng, ngay sau đó liền nhanh chóng đưa ra khuôn mặt tươi cười thật vui vẻ, “A, Tiểu Tống, hôm nay dẫn bạn gái tới hả?”
“Dạ.” Tống Gia Diễn trả lời ông chủ, ngay sau đó hỏi Đường Đinh: “Em muốn ăn gì?”
Đường Đinh lập tức hưng phấn chỉ tay về phía vỉ nướng ở cửa: “Xâu thịt dê!”
Ông chủ cầm thực đơn rời đi. Đường Đinh lấy ra hai đôi đũa từ chiếc hộp trên bàn, sau khi đưa cho Tống Gia Diễn một đôi, tự mình lấy cho mình một đôi, vừa lau đũa vừa nói: “Làm ma ngoại trừ hương, nến giấy tiền vàng mã ra, cái gì cũng không thể ăn, sau khi thành người thì người trong nhà lại quản, cái này không hợp vệ sinh, cái kia không có dinh dưỡng, muốn ăn những đồ mình thích một chút cũng không được…”
“Tống Tống, lúc là Đường Đinh, em cũng thường xuyên đến đây ăn. Bây giờ nhớ tới, lúc trước anh dẫn Đại Ngốc đến đây ăn, em thực sự rất ghen tị. Ai, đợi lát nữa xâu thịt dê, súp lơ, những thứ như xương với thịt kia không được tranh với em nhé?” “Em vẫn còn bụng ăn được? Nhiếp Phàn bỏ đói em sao?” Tống Gia Diễn đưa một ly nước dừa tới trước mặt Đường Đinh.
Đường Đinh nhíu mày “xì” một tiếng: “Thịt nhà hàng kia chế biến kiểu tái không quen, toàn máu là máu, không ăn được chút nào, trước lúc anh đến em chỉ ăn một chút bánh pudding salad gì đó. Hiện tại dạ dày em trống không, không cần lo lắng tiền của anh vẫn tiết kiệm được, hì hì….”
Tống Gia Diễn nhè nhẹ vuốt tóc cô, nói: “Được rồi, đều cho em ăn, nếu không cẩn thận mà béo thì cũng không thể trách anh!”
“Em mập, anh sẽ giảm cân cùng em, em làm gì thì anh phải làm cái đó, em ăn gì anh ăn cái đó.” Đường Đinh hơi ngẩng đầu lên, cười đắc ý: “Em là vợ anh, anh phải nghe em!”
“Vậy anh làm chồng em thì có ích lợi gì chứ?” Tống Gia Diễn sờ sờ cằm tò mò hỏi.
“Em có thể ở bên anh cả đời, yêu anh cả đời, anh chết em tuyệt đối sẽ thủ thân như ngọc.”
Nghe Đường Đinh cười hì hì nhưng lại dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói những lời này, mặc dù Tống Gia Diễn cảm động nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười ra tiếng, “Được rồi, vậy thì anh đành miễn cưỡng chấp nhận em làm vợ vậy.”
Nuốt miếng thịt dê cuối cùng xuống, Đường Đinh lau miệng ợ một tiếng, “Tốt lắm, thật mãn nguyện!”
“Ăn no rồi?” Thấy Đường Đinh gật đầu, Tống Gia Diễn liền kêu ông chủ dự định trả tiền.
Ông chủ nhìn hóa đơn, sau khi viết viết xóa xóa, nói: “Haha, xem hôm nay cậu đem bạn gái tới, giảm 20%!”
Bấy giờ là 8 giờ 35 phút giờ Bắc Kinh, Tống Gia Diễn nắm tay Đường Đinh chậm rãi đi trên đường phố chợ đêm, trong nhà không có cuộc điện thoại nào gọi đến nghĩa là mẹ Diêu có lẽ vẫn còn đang nghĩ cô và Nhiếp Phàn đang trong nhà hàng ăn tối. Cô phải thật vui vẻ, ở cùng Tống Gia Diễn lâu một chút.
“Tống Tống, anh xem, mang theo em anh còn có thể giảm hai mươi phần trăm.” Đường Đinh lắc lắc tay của Tống Gia Diễn, cười đến giống như mèo con ăn vụng được cá vậy.
“Đâu phải là anh ăn, rõ ràng hôm nay 98% thức ăn đều ở trong bụng em.” “…..=.=”
Hai người vừa đi dạo vừa trò chuyện đến gần mười giờ, Đường Đinh mới lưu luyến không rời mà ngồi lên xe taxi về nhà.
Mở cửa nhà ra, Đường Đinh phát hiện bình thường vào lúc này ba người trong nhà đều đã về phòng của mình, nhưng hôm nay lại cùng ngồi với nhau ngồi xem ti vi ở phòng khách. Mẹ Diêu nhìn thấy cô muốn nói lại thôi, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Cởi giầy ra, Đường Đinh giả bộ như mọi chuyện đều đã xảy ra, nói: “Ôi, cả nhà đều ở trong phòng khách sao?”
Mẹ Diêu ho nhẹ một tiếng, nói: “Tối hôm nay, con, con cảm thấy như thế nào?”
“Cảm thấy gì ạ? Con có thể cảm thấy gì?” Đường Đinh đến ngồi bên cạnh mẹ Diêu, đưa tay đặt lên vai bà, nói: “Mẹ, thực ra con muốn thẳng thắn nói với mẹ một chuyện, con đi….”
“Dừng lại! Con đừng nói việc mẹ không muốn nghe!” Mẹ Diêu nhanh chóng đứng dậy đi về phòng.
Mẹ Diêu vừa nghĩ tới con gái mình nói nó đang yêu một người đàn ông lớn tuổi, lại còn muốn sau này kết hôn sinh con là bà muốn nửa đêm đến bệnh viên điều trị gấp.
Chẳng lẽ Nhiếp Phàn này không có năng lực sao, không ngờ lại không bằng một người đàn ông lớn tuổi?
Nhìn bóng dáng mẹ Diêu chạy đi, Đường Đinh nhún nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ với ba Diêu và Diêu Đạm. Thực ra, cô chỉ muốn nói rằng Nhiếp Phàn không phải là khẩu vị của cô, cô không muốn dính dáng gì với anh ta, càng không muốn lãng phí thời gian anh ta đi tìm mối nhân duyên khác. Mấy năm gần đây hình tượng em gái mà anh ta muốn tìm kiếm rất khó khăn, cô hiểu.
“Em gái, anh thấy tâm trạng em hôm nay hình như rất tốt?” Diêu Đạm sau khi thấy ba Diêu trở về phòng, đến trước mặt Đường Đinh trêu chọc nói.
Vỗ vai Diêu Đạm, Đường Đinh nói: “Nhìn anh âm thầm giúp đỡ em như vậy, em cũng có lòng từ bi mà nói cho anh.”
“À, em đã đi cùng với Tống Tống ngay trước mặt tên Nhiếp Phàn kia.”
“….” Diêu Đạm nhất thời bị nghẹn, “Em nên vui mừng vì Nhiếp Phàn không gọi điện cho mẹ.”
“Xì, em đã quyết định em và Tống Gia Diễn sẽ ở chung một chỗ, và đương nhiên cũng đã chuẩn bị công bố chuyện này. Bây giờ em chưa nói, chẳng qua là không muốn anh ấy xuất hiện quá đột ngột khiến ba mẹ không tiếp nhận, nếu không tương lai của chúng em cũng không có gì thú vị. Rồi anh xem, em sẽ đưa anh ấy bước vào trong nhà mình.”
“….Vì sao anh lại cảm giác hai từ “thâm nhập” trong miệng em lại mang đến một cảm giác thật đáng sợ….= =”
“Đó là năng lực của anh quá kém!”