Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuy bị một cô em gái không biết ở đâu ra đánh thức, tâm trạng cô hơi khó chịu, nhưng người đàn ông này ôm cô thật chặt, y như con bạch tuộc khiến cho Chu Hải Mạn cũng an lòng. Hơn nữa, tối hôm qua bị anh lăn qua lăn lại, thật sự thể lực đã tiêu hao, Chu Hải Mạn rất nhanh lại tiến vào mộng đẹp.
Khi tỉnh dậy lần nữa là do một hồi chuông cửa dồn dập đánh thức, Chu Hải Mạn dụi dụi đôi mắt vẫn lim dim buồn ngủ, vị trí bên cạnh đã trống không, Chu Hải Mạn ngáp một cái, tiếng chuông cửa vẫn vang bên tai không dứt.
Tóc ngắn, cô vươn tay lên gãi đầu, nhanh chóng mặc chiếc áo T-shirt, quần cộc vào rồi xỏ dép đi ra ngoài, vừa mới đi tới cửa phòng ngủ đã nghe thấy tiếng cửa được mở ra. Ngay sau đó là một tiếng gọi ngọt ngào, yểu điệu "Anh Thiệu Luân", Chu Hải Mạn mặt lạnh nhìn sang, Tiết Thiệu Luân đang đưa lưng về phía cô, không biết dùng vẻ mặt gì đối mặt cô bé kia.
"Anh Thiệu Luân, em gọi điện thoại cho anh, sao anh không nhận hả? Em vốn chờ anh đi tìm em, nhưng kể từ buổi sáng gọi điện thoại tới cho anh thì không liên lạc được nữa... em liền tự mình chạy tới thăm anh, nửa năm không gặp, anh không nhớ em sao? Mặc kệ đi, dù sao em nhớ anh muốn chết......"
Cô gái nhỏ liến thoắng không ngừng, ngược lại người luôn nói nhiều như Tiết Thiệu Luân lại không có bất cứ động tĩnh gì, diễ¥n đ±àn l€ê qu£ý đô®n Chu Hải Mạn không khỏi nhíu mày, quan hệ giữa bọn họ nhìn thế nào cũng không giống chỉ là bạn đơn thuần.
"Ai da, em định hẹn anh cùng ra ngoài ăn cơm trưa, sao anh lại mặc tạp dề? Xem ra là em có lộc ăn rồi, hì hì ——" cô gái kia dường như không phát hiện ra sự khác thường của Tiết Thiệu Luân, tự nhiên đi vào phòng khách.
"Vũ Đồng, em nghe anh ——"
Tiết Thiệu Luân giống như bị kim châm, đột nhiên phản ứng kịp, nhưng khi anh xoay người lại thì anh rõ ràng thấy bước chân của Triển Vũ Đồng dừng lại, sau đó thấy Chu Hải Mạn im lặng đang dựa trên khung cửa thì thân thể của anh cũng cứng đờ.
Triển Vũ Đồng trợn to hai mắt, chỉ vào gương mặt không cảm xúc của người đẹp lạnh lùng, quay đầu hỏi: "Anh Thiệu Luân, cô ấy là ai vậy? Trong nhà của anh tại sao lại có một người phụ nữ xa lạ?"
Phụ nữ xa lạ? Chân mày nhỏ của Chu Hải Mạn nhíu lại, em gái à, đừng dùng giọng điệu của nữ chủ nhân để gọi cô được hay không? Khiến người ta cực kỳ khó chịu.
Tiết Thiệu Luân buồn bực vò tóc, vốn là muốn trước khi Chu Hải Mạn tỉnh lại thì làm một bàn thức ăn ngon, hai người sẽ tiếp tục thân thiết hơn, bây giờ món ăn đã gần đầy đủ hết, giữa đường lại chui ra một Triển Vũ Đồng, những ngày tháng an nhàn của anh chắc cũng chấm dứt rồi.
Lúc này, ánh mắt Chu Hải Mạn cũng chuyển tới trên người của Tiết Thiệu Luân, anh đeo tạp dề lên giống như một người đàn ông nội trợ thật tốt. Nhưng Chu Vũ Khiết nói rất đúng, đàn ông trên thế giới này là loại động vật giỏi ngụy trang nhất, thấy em gái điệu đà này tìm tới cửa, cô ngược lại muốn xem xem anh sẽ phản ứng như thế nào.
"Vũ Đồng, anh giới thiệu với em một chút." Tiết Thiệu Luân bước mấy bước, đi tới bên cạnh Chu Hải Mạn, kéo bả vai của cô, gương mặt hạnh phúc cộng thêm say sưa ngơ ngẩn mà cười nói, "Đây là vợ của anh, chị dâu của em, Chu Hải Mạn."
"Anh Thiệu Luân——" ánh mắt của Triển Vũ Đồng càng trừng lớn hơn, không dám tin, kinh hãi kêu lên, "Anh đã kết hôn???"
"A ——" chân của Tiết Thiệu Luân bị Kim Cương đại lực nữ hung hăng đạp một cước, anh hít khí lạnh vì đau.
Chu Hải Mạn nhíu mày, bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Ai là vợ anh?"
"Chị dâu tương lai của em, tương lai, bây giờ là bạn gái của anh." Tiết Thiệu Luân không thể không khuất phục trước vũ lực của Chu Hải Mạn, nhưng bản tính lưu manh vẫn không đổi, kéo vành tai xinh xắn của cô, nói với Triển Vũ Đồng, "Thế nào? Một đại mỹ nhân đúng chứ?"
Triển Vũ Đồng sớm bị anh kích động đến đầu váng mắt hoa, tan nát cõi lòng như nhân sủi cảo, chỉ thiếu che miệng nước mắt ròng ròng thôi. Diee≠nx ddзanf Le¿e Q©uys Dd™oon Tiết Thiệu Luân vẫn như thế, không chút kiêng kỵ ở trước mặt cô ân ái. Cô hít sâu một hơi, nhếch khóe miệng cười hết sức khó coi, "Quả thật rất xinh đẹp."
Nói xong thì chủ động đi tới, đưa tay phải ra, "Em tên là Vũ Đồng, là thanh mai trúc mã của anh Thiệu Luân, chị Hải Mạn, rất hân hạnh được biết chị."
Thanh mai trúc mã —— Chu Hải Mạn ý tứ nhìn Tiết Thiệu Luân một cái, Tiết Thiệu Luân híp mắt cười lấy lòng. Nhưng Chu Hải Mạn không phải là một nữ sinh bốc đồng, hơn nữa nhiều năm làm luật sư đã rèn luyện cho cô càng thêm bình tĩnh khi gặp bất cứ chuyện, vì vậy lịch sự đưa tay phải ra bắt tay cô, đáp lại nói: "Hân hạnh, hân hạnh ——"
Phụ nữ tranh đấu thường vô hình ngầm khai triển kinh thiên động địa, Triển Vũ Đồng nhẹ nhàng lướt nhìn gương mặt xinh đẹp không trang điểm của cô, rồi liếc đến vết đỏ mập mờ trên cổ cô thì nụ cười trên môi thiếu chút nữa không nhịn được, lực đạo trên tay không tự chủ tăng thêm, giống như muốn bóp nát tay của đối phương vậy.
Tiết Thiệu Luân tự nhiên chú ý tới không khí giữa hai người, vì vậy ôm ôm Chu Hải Mạn, đè thấp âm thanh, ở bên tai cô nói: "Nghỉ ngơi cho tới giữa trưa rồi, cũng nên ăn một chút gì chứ? Đi rửa mặt đi, anh lập tức dọn cơm, nha?"
Phụ nữ… chịu không nổi nhất chính là giọng ôn tồn, mềm mỏng của đàn ông, huống chi Chu Hải Mạn còn là một người phụ nữ rất đúng mực. Vì vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu, quyết định dùng tấm lòng rộng lượng của nữ chủ nhân để khoản đãi Triển Vũ Đồng - vị khách không mời mà đến này.
Mà Triển Vũ Đồng đặc biệt chạy tới nhà anh thăm anh, Tiết Thiệu Luân thật sự không nghĩ ra một lý do thích hợp nào để đuổi khéo cô đi được, nhất là trong khoảng thời gian cơm trưa này. Huống chi, nếu như anh quả thật bắt cô đi, theo tư duy logic của Chu Hải Mạn thì thể nào cũng nói trong lòng anh có quỷ*, vì vậy Tiết Thiệu Luân lại đặt lên trên bàn cơm thêm một bộ bát đũa.
*Có điều giấu giếm, lén lút
Nhưng mà Tiết Thiệu Luân không ngờ, người ta thường nói ba người phụ nữ sẽ tạo ra cả một vở kịch, Triển Vũ Đồng vừa xuất hiện đã diễn xuất sắc vai của mình.
"Anh Thiệu Luân, tài nấu nướng của anh vẫn giỏi như trước ——" Triển Vũ Đồng cười đến mặt mày cong cong, muốn bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu, hình như đang nhớ lại một đoạn hồi ức ngọt chết người, "Trước kia, em thích nhất là ăn cua rang ớt do anh làm, bây giờ mùi vị vẫn giống y như trước. Hơn nữa, khi đó bởi vì em không thích các món ăn phổ biến, cho nên anh chưa bao giờ để, không ngờ đến bây giờ vẫn còn thói quen này."
"Ha ha ——" Tiết Thiệu Luân toét miệng cười gượng, anh thật sự không muốn đả kích Triển Vũ Đồng, vốn dĩ anh làm cua rang ớt là bởi vì Chu Hải Mạn thích ăn cay, hơn nữa chừng mấy ngày cô không ăn cay rồi, không có rau thơm là bởi vì trong nhà đã hết có rau thơm rồi.
Ánh mắt Tiết Thiệu Luân nhẹ nhàng lướt qua Chu Hải Mạn, cô đang gắp một miếng sườn vào trong chén mình, ăn nhiều đồ ngọt hơn.
"Anh Thiệu Luân, có thời gian cùng em đi thăm thăm cô Tiết nha, lâu rồi em không gặp cô, rất nhớ cô, trước khi trở về nước, em và cô có nói chuyện điện thoại, cô còn dặn em sau khi về nước nhất định phải đến nhà chơi đấy."
"Ha ha ——" Tiết Thiệu Luân khóe miệng co rúm, gẩy gẩy cơm trong chén, "Khó thấy được em có tấm lòng này."
"Em đương nhiên có tâm rồi, khi còn bé, cô thương em như vậy, luôn coi em như con gái ruột thịt, hơn nữa cô còn hay nói......" Triển Vũ Đồng cố ý dừng lại một chút, nhìn sang Chu Hải Mạn phía đối diện vẫn vững như núi Thái Sơn một cái, "Cô hay nói hy vọng em có thể trở thành con dâu Tiết gia, chờ em gọi cô một tiếng mẹ đấy."
Vậy là khi còn bé hai nhà trêu đùa đã nói rồi, Tiết Thiệu Luân vô lực nâng trán, anh nhớ rõ ràng là kể từ khi cô qua mười tuổi, mẹ chưa nói qua lời như vậy, "Ha ha ha —— đây đều là mẹ anh nói đùa thôi, em còn nhớ rõ vậy hả?"
Bị nghẹn, Triển Vũ Đồng ăn cua đè ép chén cơm, nheo mắt lại cười nói: "Đúng vậy, chỉ là nói đùa, chị Hải Mạn, chị đừng tưởng thật nha. Em chỉ là rất lâu rồi không gặp anh Thiệu Luân, nhớ tới chuyện hồi bé thì cảm thấy thú vị."
Chu Hải Mạn nhếch khóe miệng, liếc Tiết Thiệu Luân một cái, thân thiết, dịu dàng trả lời: "Chị không coi là thật ——"
"Khụ khụ ——" Triển Vũ Đồng bị nghẹn thiếu chút nữa thì nghẹt thở, nhưng không muốn khí thế thua người khác, vì vậy vẫn cười tươi như hoa như cũ, "Chị Hải Mạn chắc không biết, anh Thiệu Luân khi còn bé có dáng vẻ thế nào chứ? Anh ấy nha, từ nhỏ đã nghịch ngợm, chuyên gây sự. Khi đó, chúng em ở cùng một chung cư, anh ấy mỗi lần chọc cô Tiết tức giận, bị đánh vào mông đều trốn sang nhà em. Chúng em chơi đùa từ nhỏ đến lớn, nhiều chuyện của anh ấy em đều biết. Chị Hải Mạn, nếu chị muốn nghe thì tới tìm em, em nhất định kể cho chị mọi chuyện tinh quái của anh ấy thuở bé, để cho anh không dám bắt nạt em nữa."
Quả nhiên, nhìn bề ngoài là phụ nữ đơn giản, trong bụng lại chứa toàn tâm địa xấu xa, Tiết Thiệu Luân hung hăng xới hai thìa cơm, cảm nhận được sâu sắc cái đạo lý này. Câu nói này của Triển Vũ Đồng còn có hàm ý khác, mập mờ mười phần giọng sớm muộn cũng sẽ hại anh chết.
"Ha ha ——" Chu Hải Mạn mặc dù không am hiểu chiến tranh giữa phụ nữ, nhưng mà ở trên tòa án, khi tranh luận với người khác cô chưa từng thua, vì vậy cô cười nhạt hai tiếng, thể hiện dáng vẻ của một người phụ nữ thẹn thùng, ngọt ngào nói: “Vậy chị cám ơn em trước, Vũ Đồng, có điều, anh Thiệu Luân của em cho tới bây giờ cũng không dám bắt nạt chị."
Trên mặt Triển Vũ Đồng trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt lúc ăn con ruồi chết, hơn nữa lần ăn này còn là ba con. Tiết Thiệu Luân cũng rất vui mừng, vẫn còn Mạn Mạn nhà anh có khí phách, dùng lời đánh người như vậy mà lại có tiến có lùi.
Chu Hải Mạn cho rằng, vị em gái trước mặt này ăn mấy lần là có thể học được đàng hoàng một chút, biết điều im lặng lại. Dù sao, cô cũng thích khung cảnh ăn cơm được yên tĩnh, nhưng người kia lại cố chấp đánh không chết, vẫn liến thoắng không ngừng, diфendaлnl±equфydoљn "Anh Thiệu Luân, bay giờ em đã tốt nghiệp, cha em khăng khăng muốn em ở lại đó tiếp tục học tập mấy năm nữa, nhưng em không thích, em muốn trực tiếp ở bệnh viện chúng ta thực tập, dù sao thực tế cũng là những hiểu biết chính xác, học thêm hai năm kiến thức lý thuyết cũng chưa chắc theo kịp so với học ở trong bệnh viện......"
Không ngờ như thế mà không đi, Chu Hải Mạn bĩu môi, vừa định cầm khăn giấy lau miệng, muốn say good¬bye với đôi thanh mai trúc mã rốt cuộc cũng vượt qua Thái Bình Dương mới gặp mặt thì tiếng chuông điện thoại di động reo. Vì vậy, Chu Hải Mạn rụt tay trở về, nhìn cái tên trên màn hình điện thoại, không khỏi nhíu mày.
Chu Vũ Khiết trở về rồi hay sao?
"Alo, cô——"
"Nha đầu, cùng Tiết Thiệu Luân tới đón cô, bây giờ cô đang ở sân bay đây."
= =, Không phải đã nói hai ngày nữa mới trở về sao? Chu Hải Mạn nhíu mày một cái, ngẩng đầu nhìn Tiết Thiệu Luân, Tiết Thiệu Luân đang cầm một tờ khăn giấy rất tự nhiên vươn tay dài ra lau dầu mỡ dính trên khóe môi cô.
"A, được, vậy cô chờ một lát, chúng cháu lập tức đến liền."
"Sao vậy?" Tiết Thiệu Luân nhìn dáng vẻ cô nhíu chặt mày, lo lắng hỏi.
"Cô em về rồi, bảo chúng ta đến sân bay đón cô ——"
"Hả?" Biểu cảm của Tiết Thiệu Luân cực kỳ phong phú, có khiếp sợ, cũng có mấy phần bất đắc dĩ, dù sao chu Vũ Khiết trở lại, Chu Hải Mạn không cần phải ở nhà anh nữa, "Sao sớm như vậy đã trở về rồi?"
"Em cũng không biết, có thể đã chơi rồi thì trở về, đến sân bay rồi hãy nói."
"Được ——"
Hai người em một lời, anh một câu, trực tiếp biến Triển Vũ Đồng bên cạnh bàn ăn thành người tàng hình, "Anh Thiệu Luân, anh phải ra ngoài à?"
"Ừ —— đi đón người." Tiết Thiệu Luân xoay người, cầm áo khoác và chìa khóa, "Thật là ngại quá, Vũ Đồng, em đến đây bằng cách nào? Tự lái xe hay là thuê xe tới đây? Nếu không anh đưa......"
Lệnh đuổi khách của Tiết Thiệu Luân còn chưa nói xong, Triển Vũ Đồng đã dùng dáng vẻ mảnh mai khiến người ta thích, điệu đà nói: "Em ở đây chờ anh về cũng được."
Chu Hải Mạn khóe miệng rựt rựt, xem ra thật không đơn giản, y như kẹo cao su.
"Anh Thiệu Luân, anh sẽ trở lại ngay, đúng không?"
Tiết Thiệu Luân nhìn cô, đột nhiên nhếch miệng cười khẽ một tiếng, nói ra lời còn lạnh hơn so với hàn băng ngàn năm, "Triển Vũ Đồng, em không cần quá ——"
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Chu Hải Mạn kéo Tiết Thiệu Luân, "Cô vẫn còn ở sân bay chờ chúng ta đấy."
Tiết Thiệu Luân vốn là muốn khối kẹo cao su Triển Vũ Đồng này bớt phóng túng một chút, mà Mạn Mạn nhà anh quá lương thiện, vì vậy không thể làm gì khác hơn là dắt tay Chu Hải Mạn, không để ý tới cô ta nữa.