Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối, Hoắc Cao Lãng tìm ở đâu ra một chiếc xe đạp cũ, anh chở Lạc Hiểu Nhiên đi dạo.
Lạc Hiểu Nhiên ở phía sau ôm lấy eo anh: “ chiếc xe này ở đâu vậy.”
Hoắc Cao Lãng nhìn ở phía trước, hai chân chậm rãi đạp: “ của chú Trương”.
- “ hả, anh làm sao biết chú Trương”. Lạc Hiểu Nhiên hỏi kinh ngạc.
- “ lúc em đi tâm tình cùng anh trai của em, chú ấy có sang nhà tìm bà.”
Lạc Hiểu Nhiên hơi nhăn mày phản bác: “ cái gì mà tâm tình, anh nói chuyện không dễ nghe chút nào”.
- “ haha”. Hoắc Cao Lãng cười: “vậy nói thế nào là dễ nghe, em nói thử xem”.
- “ anh ấy chỉ muốn tạm biệt em”.
- “ tạm biệt cũng không cần phải đi xa như vậy, làm anh cứ tưởng em cùng cậu ta cao chạy xa bay”. Nếu nói chuyện cũng có thể làm người ra tức chết thì Hoắc Cao Lãng đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi sau lưng anh tức giận cô nhéo vào eo anh nói: “ anh nói chuyện lý lẽ một chút”.
Cái nhéo eo của cô làm anh hơi nhăn mày: “ hôm nay còn biết cắn người nữa à, gan của em thật sự lớn rồi”
Lạc Hiểu Nhiên vểnh môi nói: “ anh còn ức hiếp em, em nhất định sẽ cắn chết anh.”
Trong đôi mắt đen của Đàm Dịch Khiêm thoáng qua phần đắc ý: “ chờ ngày em có cái gan đó thì đến tìm anh. Anh lúc nào cũng nằm sẵn chờ em đến cắn chết anh”. Nói đến đây giọng nói anh có phần mập mờ.
Phụt…” Lạc Hiểu Nhiên vừa nghe xong thiếu chút nữa bị sặc chết bởi chính nước miếng của mình.
Hoắc Cao Lãng dừng xe xoay người lại, hôn lên trán Lạc Hiểu Nhiên thêm một cái m rồi trầm giọng nói chỉ đủ cho hai người nghe, “Vợ yêu à, anh đã sẵn sàng chờ em đến cắn anh rồi đây…”
Lạc Hiểu Nhiên vốn muốn mắng người đàn ông xấu tính này một trận, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui cô không nói được thành lời, cô càng không phải đối thủ của anh, cô ngước mắt lên nhìn anh: “em không nói với anh nữa.”.
Hoắc Cao Lãng mau lẹ hôn lên gò má Lạc Hiểu Nhiên một cái, ngay sau đó liền tiếp tục đạp xe.
Lạc Hiểu Nhiên dựa vào lưng, bình yên đón cơn gió biển nhè nhẹ thổi vào mặt, một lúc cô mới nói: “ Hoắc tổng của chúng ta đạp xe cũng rất dễ chịu”.
- “ thích không”. Hoắc Cao Lãng hỏi.
- “ rất thích”. Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười nói: “ em không ngờ là anh còn biết chạy xe đạp”.
Hoắc Cao Lãng giọng điệu không lạnh không nhạt nói: “ những lúc em vào thư phòng em nhìn cái gì trong đó”.
- “ anh”. Lạc Hiểu Nhiên nhanh nhẹn trả lời: “ em chỉ vào đó những lúc tìm anh thôi, còn lại thì em không vào”.
Hoắc Cao Lãng vẫn chăm chú đạp xe giọng nói không hề có một chút cảm xúc hay phập phồng: “ anh từng là vận động viên đua xe đạp đấy”.
- “ xì, anh đừng có thấy em ngốc mà lừa em đấy.”
- “ không tin khi về nhà em có thể tự mình đi xem. Lạc Hiểu Nhiên, anh không đáng tin tưởng như vậy sao”.
Lạc Hiểu Nhiên không trả lời, cô chỉ dựa vào lưng anh, một lúc mới lí nhí lên tiếng: “ chúng ta không tổ chức hôn lễ nhé”.
Éc…
Hoắc Cao Lãng thắng xe gấp lại, anh quay đầu nhìn Lạc Hiểu Nhiên: “ sao vậy”.
- “ em không muốn mình quá nổi bật, em chỉ muốn mỗi ngày đều cùng anh bình yên trải qua, được không anh”.
Hoắc Cao Lãng hít sâu một hơi, bất chấp tất cả mà nói với cô: “ anh không sợ phụ nữ thích hoa, đòi quà cáp, đòi hỏi một hôn lễ thật lớn. Mà anh sợ nhất chính là phụ nữ không cần bất cứ thứ gì giống như em. Là vì anh rất thích em, rất yêu em mà không biết lấy gì để có được tình cảm của em, để khiến em vui, em hạnh phúc khi ở bên anh”.
Lạc Hiểu Nhiên trở nên yếu đuối dựa vào lòng anh, cô nhìn xa xăm ngoài biển rồi khẽ nói rất nhỏ đến mức anh phải lắng tai nghe rất kĩ: “ Cao Lãng, thật ra em chưa bao giờ ổn trên cuộc đời này cả. Em vẫn vậy, vẫn loay hoay trong đống tiêu cực, lo sợ của bản thân. Em cũng không biết vì sao nữa, do bản thân em quá nhạy cảm hay do cuộc đời này quá khắt khe với em”.
- “ anh không cho em được cảm giác an toàn sao, Hiểu Nhiên”. Hoắc Cao Lãng đau lòng hỏi cô.
Nghe vậy, Lạc Hiểu Nhiên cay đắng lắc đầu: “ không phải, em luôn sợ gần một ngày nào đó bà ấy đột nhiên tìm đến phá bỏ cuộc sống bình yên mà em cố gắng trân trọng. Em sợ một ngày nào đó bà ấy xuất hiện đem người em yêu thương đi mất. Em rất sợ.”
Lạc Hiểu Nhiên còn định nói thêm gì nữa, Hoắc Cao Lãng lên tiếng trước, ngắt lời cô: “ Hiểu Nhiên, anh biết rồi, sẽ không tổ chức hôn lễ, khi nào em sẵn sàng thì hãy nói cho anh biết được không. Em không cần phải sợ, cuộc sống bình yên mà em muốn anh nhất định sẽ thay em giữ gìn nó, những người mà em yêu thương anh cũng sẽ nhất định bảo vệ thật tốt”.
Lạc Hiểu Nhiên mím chặt môi, khoé mắt đỏ đỏ, cô quyết định không nói gì nữa.
Cả ngày trải qua, rất nhiều cảm xúc mệt mỏi, vào đến phòng Lạc Hiểu Nhiên vệ sinh cá nhân xong liền nằm xuống ngủ, Hoắc Cao Lãng nằm ở bên lẳng lặng ôm cô vào lòng, anh đăm chiêu nhìn lên trần nhà một lúc mới cầm điện thoại lên xem, mới hơn mười một giờ, anh rút tay ra khỏi đầu Lạc Hiểu Nhiên rất nhẹ nhàng, sau đó đi đến cái sofa nhỏ cũ ở trong phòng cô ngồi xuống, một lúc anh mới cầm điện thoại gọi đi.
Mạc Lâm ở bên kia rất lâu mới bắt máy: “ nữa đêm tìm đến tôi chắc chắn không phải chuyện tốt”.
Hoắc Cao Lãng hừ một tiếng: “ Trịnh Khải đang ở đâu.”
- “ Anh quốc, công việc bên đó cậu ấy đang giám sát”.
Hoăc Cao Lãng hơi nhăn mày trước câu trả lời của Mạc Lâm nhưng vẫn nói: “ cậu cho người tìm một chút thông tin về gia tộc họ Giang ở Giang Thành, càng nhanh càng tốt”.
- “ Giang Thành, họ Giang”. Mạc Lâm lẩm bẩm nói rồi như sực nhớ: “ gia tộc này trước giờ rất kín tiếng, muốn tra e là sẽ rất khó”.
- “chỉ là khó chứ không phải là không thể đúng không”.
- “ có thể nói như vậy, tôi cho người làm ngay”.
- “ ừm, tôi cúp đây”.
- “ này này, tôi là người để cậu sai vặt à, nữa đêm còn không để cho tôi yên. Nói cho cậu biết ông đây đã ba ngày không gần phụ nữ”.
- “ để dành một chút tinh lực về già còn tự đi vệ sinh được”. Nói xong liền cúp máy không để cho Mạc Lâm trả lời.
Khỏi phải nói Mạc Lâm ở bên đây, tức muốn xì khói.
Hoắc Cao Lãng quay trở lại giường, anh cúi người, nhân lúc cô ngủ mà hôn nhẹ lên môi cô, sau đó anh nhanh chóng rời khỏi cánh môi mềm mại của cô trước khi bản thân vẫn chưa hoàn toàn đắm chìm vào trong nụ hôn này.
“ bảo bối, anh yêu em”.
Cuối cùng thì hai người cũng phải quay trở về thành phố D, buổi sáng tỉnh dậy Lạc Hiểu Nhiên đã không muốn rời giường, cô là người tỉnh dậy sớm nhất, nhưng đến khi Hoắc Cao Lãng từ nhà vệ sinh quay trở ra, cô vẫn chưa có ý định ngồi dậy, Hoắc Cao Lãng nhìn cô tạo kén ở trên giường thì anh khẽ cười bước tới, anh ôm cả người cả chăn ngồi dậy anh cưng chiều nói: “ sao vậy, không muốn trở về à”.
- “ ừm”. Lạc Hiểu Nhiên gật đầu mà không buồn mở mắt ra: “ không muốn đi, nhớ bà”.
Hoắc Cao Lãng cưng chiều hôn lên môi cô: “ cũng phải trở về, em thế này cũng chỉ làm bà em buồn thôi”.
Lạc Hiểu Nhiên mở mắt ra thò tay từ trong chăn ra che miệng lại: “ em còn chưa đánh răng”.
- “ anh không ngại”. Vừa nói vừa tháo chăn quấn quanh người Lạc Hiểu Nhiên ra, sau đó liền bế cô lên đi vào nhà vệ sinh: “ nhanh lên một chút, bà đang chờ ăn sáng. Có cần anh giúp em không.”
- “ không cần, anh ra ngoài trước đi”.