Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hoắc Cao Lãng nhanh chóng trút bỏ quần áo trên người, cánh tay lại vòng tới ôm chặt lấy cô. Anh lột sạch bộ đồ cũ kĩ thô ráp trên người cô ra, cúi xuống độc đoán nói: “Tôi sẽ cho em biết hậu quả của chống đối tôi. Thời gian qua tôi đã quá nhẹ nhàng với em rồi!”
Lạc Hiểu Nhiên cố gắng vùng vẫy thật mạnh: “ không được, tôi không muốn bỏ ra… ưm”.
Anh không muốn nghe cô nói, bá đạo chiếm lấy đôi môi nhỏ của cô.
Cảm giác sợ hãi này cô không thể nào diễn tả được, cảm giác chiếm đoạt này khiến cô thấy như không bao giờ thoát ra khỏi bàn tay của anh.
Anh cởi bỏ chiếc áo lót trên người cô, ngữ điệu bá đạo và ngang ngược nói: “ tôi mua em về rồi, tôi có quyền làm như vậy”.
Lạc Hiểu Nhiên kinh ngạc bởi vì cô chưa từng nhìn thấy anh mất tỉnh táo như thế: “ anh điên rồi, buông tôi ra”.
Hoắc Cao Lãng cười lạnh, không trả lời cô.
Ngay sau đó, anh lại chiếm lấy môi cô, không mang theo chút thương tiếc, chút tình cảm nào.
"Sao anh lại như vậy....." Môi của cô bị anh chiếm đoạt đau đớn, tất cả lời lẽ muốn nói đều bị anh nuốt lấy.
"Câm miệng!"
Đầu lưỡi trơn trượt cường ngạnh cậy mở hàm răng khép chặt của cô ra,đưa chiếc lưỡi mềm mại vào quấn quít trong miệng cô. Anh chọn lựa phương pháp nguyên thủy nhất để che miệng cô lại, để cho cô không thể mở miệng nói ra bất kỳ lời nào nữa.
Bàn tay vô tình bóp mạnh ngực trái đầy đặn của cô, anh cẩn thận quan sát biểu tình của cô.
Cô chịu đựng từng cơn đau truyền đếntừ ngực trái, hoàn toàn bị vây trong trạng thái hoang mang sợ hãi. Trời mới biết, lúc này, từ đáy lòng cô thực sự sợ hãi vẻ mặt tức giận của anh đến mức nào,như thể muốn đem cô ăn tươi nuốt sống.
- “ Lạc Hiểu Nhiên, em có thể nói cho tôi biết, phải làm thế nào để em toàn tâm toàn ý ở bên cạnh tôi được không?”.
Chiếc cằm như được điêu khắc của Hoắc Cao Lãng nâng lên, nghiêng đầu liếc nhìn Lạc Hiểu Nhiên lúc này đang lờ mờ không biết gì, anh bóp chặt cằm cô nâng lên,ép cô nhìn anh.
- “ thật sự em ghét tôi như vậy sao”.
“Anh có thể buông tôi ra trước được không?" Mỗi một động tác của anh đều làm cô cảm thấy đau, cô nhìn anh cầu xin.
Mắt Hoắc Cao Lãng lạnh lùng nhìn vào gương mặt nhếch nhách của cô, nói lời sâu xa: “ tôi chỉ muốn có một người bên cạnh lại khó đến như vậy sao”.
Ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Cao Lãng làm cho đáy lòng cô lạnh băng, Lạc Hiểu Nhiên cố gắng giữ tỉnh táo giải thích: “ Hoắc Cao Lãng, anh buông tôi ra trước được không, xin anh đấy”.
Hoắc Cao Lãng nhìn vào gương mặt của cô, chợt cười lạnh: “ nếu như em không nguyện ý thì tôi chỉ có thể dùng cách của tôi”.
Giọng nói của anh không mang theo chút nhiệt độ làm cô hoảng sợ.
Cô sững sờ kinh hãi, không nghĩ rằng anh lại nói như thế.
Lạc Hiểu Nhiên kháng cự đưa tay chống lên ngực anh đẩy anh ra. Cô lắc đầu kháng cự: “ không, tôi không muốn, Hoắc Cao Lãng thả tôi ra”.
Hoắc Cao Lãng nắm chặt hai cánh tay của cô giam lên đỉnh đầu. Thân trên trắng muốt của cô lập tức hiện trước mặt anh, anh không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhanh chóng ngậm lấy nơi đẫy đà của cô mà trêu đùa.
Hành động bất ngờ của anh làm Lạc Hiểu Nhiên không chút chuẩn bị hoảng hốt hét lên: “ A… buông tôi ra”.
Anh hoàn toàn bỏ ngoài tai những tiếng la hét của cô lúc này, anh dùng đầu lưỡi trơn trượt của mình, mà tiếp tục càng quấy nơi đẩy đà của cô. Anh dùng sức tách hai chân đang khép chặt của cô, chính anh cũng chen người vào, anh buông hai tay cô ra, bàn tay lập tức bắt lấy một bên ngực của cô mạnh bóp đến biến dạng.
Cơn đau từ ngực truyền tới làm Lạc Hiểu Nhiên đau đớn lắc đầu: “ A… đau quá… bỏ ra”. Vừa hết cô vừa dùng tay đẩy đầu anh ra khỏi ngực mình.
Hoắc Cao Lãng vẫn không dừng lại, bàn tay từ di chuyển đến nơi tư mật còn đang được che kín bằng chiếc quần lót màu trắng, anh khẽ sờ lên đó vài lần liền nhanh chóng cởi bỏ lớp bảo hộ cuối cùng của cô.
Anh cúi đầu hôn lên vùng bụng phẳng của cô, dần dần trượt xuống nơi tư mật đó.
- “A” sự kích thích bất ngờ này làm Lạc Hiểu Nhiên hét lớn “ anh tránh ra, dừng lại”.
Vừa nói cô vừa chồm người dậy đẩy anh khỏi người cô, bỗng dưng anh dừng lại, túm lấy hai tay không yên phận của cô, lạnh lùng nhìn cô: “ đủ rồi”.
Cô im lặng trừng anh, đáy mắt dường như có nước mắt lóng lánh, nhíu chặt mày: “ đủ cái gì, anh tránh ra khỏi người tôi”.
Anh không quan tâm lời cô nói, liền nâng mông cô lên, để cho hai chân cô siết chặt thắt lưng của anh. Vật cứng rắn đang giương cao của anh đã đặt ở nơi mềm mại nữ tính của cô.
Hành động của anh làm Lạc Hiểu Nhiên hoảng hốt cầu xin: “ đừng mà, xin anh tha cho tôi đi”.
Hoắc Cao Lãng không hề nghe thấy lời cầu xin của cô, mà anh động thân ngay lập tức, anh không hề cố kỵ đến sự khô khốc chưa thích ứng của cô mà mạnh mẽ đẩy người tới. Một cái đẩy tới của anh làm Lạc Hiểu Nhiên đau đớn hét lên.
- “ Đau….đau quá, anh ra ngoài đi, tôi xin anh”.
Hoắc Cao Lãng nhìn khuôn mặt đau đớn của cô, anh cúi đầu xuống hôn cô thêm lần nữa, bàn tay nhanh chóng nắm lấy bầu ngực đầy đặn của cô.
- “ ưm….ưm”. Lạc Hiểu Nhiên chỉ biết uốn éo né tránh ngoài ra thì không làm được gì khác.
Hoắc Cao Lãng buông đôi môi cô ra, anh di chuyển xuống phần cổ của cô, hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô, bên dưới vẫn không ngừng vận động, lý trí chống cự của cô đã bị anh rút cạn.
Anh mút từng dấu đỏ chói trên chiếc cổ trắng ngần của cô, Lạc Hiểu Nhiên lúc này chỉ biết nhắm tịt mắt lại.
- “Tiểu Mỹ nói cho tôi biết em có thoải mái không”. Anh thì thầm bên tai cô rồi mút nhẹ trái tai cô.
Môi Lạc Hiểu Nhiên run nhẹ, anh gọi cô bằng cái tên này như muốn nhắc cho cô nhớ thân phận của cô, cô theo bản năng muốn né tránh mà nhích ra xa anh.
Nhìn cô như vậy máu nóng trong người anh lại dâng cao, anh cúi đầu hôn lên bầu ngực trắng muốt của cô, bên dưới càng động thân càng mạnh.
Anh mút bên này rồi di chuyển sang bên khác
- “ưm…” Lạc Hiểu Nhiên không kèm được mà rên nhẹ.
Lạc Hiểu Nhiên nhắm chặt mắt nắm chặt grap giường, cô không thể nghĩ được mình lại phát ra tiếng mê hoặc như vậy.
Nghe âm thanh mê hoặc cô phát ra, Hoắc Cao Lãng nhếch môi hài lòng, anh mút nhẹ môi cô.
- “ thoải mái lắm đúng không bảo bối”.
- “ a, anh đừng nói nữa”. Thân người cô run lên, đôi mắt có chút mông lung.
Hoắc Cao Lãng hài lòng, anh rút vật cứng rắn của cô ra lật người cô lại, lúc này Lạc Hiểu Nhiên đã hoàn toàn quỳ trên giường, phía sau anh nâng vật cứng rắn của mình liền đẩy mạnh vào nơi mềm mại nữ tính của cô.
Lưng cô dán vào ngực anh, bên dưới anh bắt đầu vận động và mỗi lúc mỗi mạnh mẽ, anh vòng tay ra trước xoa nắn bầu ngực của cô.
- “ ưm… anh chậm lại…” Lạc Hiểu Nhiên đã hoàn toàn không chịu được mà nằm xuống giường.
Hoắc Cao Lãng ở đằng sau vẫn tiếp tục luân động, mà thỉnh thoảng lại thở dốc một cái, anh thừa nhận trên người cô anh không cách nào dừng lại được. Anh biết bản thân anh muốn cô, đối với anh cô có một sự hút lạ thường.
- “ a…. Ưm… anh nhẹ lại”. Lạc Hiểu Nhiên nắm chặt grap giường, miệng không ngừng rên rỉ câu hồn.
Tiếng da thịt chạm nhau tạo nên những âm thanh ái muội.
Bà quản gia ngoài cửa định gõ cửa mời anh và cô xuống dùng bữa sáng nhưng nghe âm thanh phát ra bà liền biết ý lui xuống.