Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Giản Yên nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì thấy Hà Như đang ở bên tay trái, cách vị trí cô đứng một bàn tiệc.
Lớp trưởng của lớp A - Minh Đạt tiến về phía Giản Yên và Nguyên Quang, vừa nói vừa đưa tay chỉ dẫn cho họ:
“Khu vực này được bố trí cho hai lớp. Còn một bàn bên kia nên mình ngồi xen kẽ giao lưu cho vui nhé!”
Ánh mắt Nguyên Quang lập tức phát sáng! Vậy là cậu ta lại có cơ hội để tiếp cận Giản Yên nữa rồi!
Còn Giản Yên thì không nghĩ nhiều được như vậy. Bởi vì trong khoảnh khắc theo Minh Đạt đi đến chỗ ngồi, ngay sau đó cô đã nhìn thấy Sở Vận Hoa đang nhàn nhã nâng ly uống một ngụm nước, ở vị trí cách Hà Như hai chiếc ghế chưa có người ngồi.
Nguyên Quang vui vẻ đập tay với cậu bạn chí cốt rồi ga lăng kéo ghế cho Giản Yên. Máy móc ngồi xuống giữa Hà Như và Nguyên Quang, Giản Yên chỉ cảm thấy ông trời thật rất biết trêu người.
Trước đây cô mong muốn gặp Sở Vận Hoa bao nhiêu thì hiện tại càng chỉ muốn tránh mặt bấy nhiêu!
Thấy Giản Yên trầm mặc, Hà Như liền kín đáo quan sát Sở Vận Hoa, sau đó mới ghé tai cô thì thầm:
“Cậu… ổn chứ?”
Giản Yên hiểu rất rõ Hà Như muốn ám chỉ điều gì. Nhìn ánh mắt lo âu của cô bạn, bỗng dưng cô cảm thấy mình thật sự ngu ngốc!
Vì cớ gì mà cô lại để cho sự xuất hiện của Sở Vận Hoa làm ảnh hưởng đến tâm trạng của bản thân chứ? Hiếm mới có dịp cùng bạn bè tụ họp nên cô càng phải vui vẻ hết mình mới đúng!
“Xin chào tất cả bạn học!”
Phía trên ban tổ chức đã bắt đầu thông qua chương trình. Buổi lễ kỷ niệm dự tính diễn ra khoảng hơn một tiếng, sau đó bọn họ sẽ cùng nhau ăn bữa trưa tại đây.
Giản Yên quyết định bỏ qua tâm sự trong lòng, thân mật trò chuyện cùng mấy bạn ngồi kế bên, tuyệt nhiên không thèm chú ý đến sự tồn tại của người nọ nữa.
“Cậu là Giản Yên sao?”
Một giọng nữ xa lạ đột nhiên vang lên. Giản Yên hiếu kỳ quay lại thì vừa vặn thấy bạn nữ ngồi bên cạnh Sở Vận Hoa đang chăm chú nhìn mình. Nhận ra người đối diện rồi, cô chợt cảm thấy hơi buồn bực.
Phùng Cẩn Mai, cô chưa bao giờ ưa cô bạn này cả!
Dù vậy để giữ phép lịch sự tối thiểu, Giản Yên vẫn mỉm cười chào hỏi:
“Chào bạn!”
Phùng Cẩn Mai nhìn Giản Yên bằng vẻ mặt nghi hoặc, ánh mắt vẫn dán chặt lên khuôn mặt cô:
“Trước mình có biết bạn. Đâu nghĩ sau vài năm bạn thay đổi như vậy, suýt chút đã không nhận ra rồi!”
“Là sao? Thay đổi chỗ nào chứ?” Giản Yên cũng vô thức ngẩn người, buột miệng hỏi lại.
“Thì…” Phùng Cẩn Mai cố ý kéo dài quãng giọng, âm thanh mang đầy vẻ khẳng định chắc nịch. “Ngày còn học cao trung, bạn bầu bĩnh đáng yêu hơn. Bây giờ nhìn khuôn mặt có phần hơi khác lạ…”
Phùng Cẩn Mai dứt lời liền thành công thu hút sự tò mò của mọi người trên bàn. Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Giản Yên khiến cô chỉ còn biết hoang mang tròn mắt.
“Ôi! Không phải là cậu phẫu thuật chỉnh hình đó chứ Giản Yên? Thật biết chạy theo xu hướng nha!” Cô bạn Linh Lan ngồi bên cạnh Phùng Cẩn Mai cũng vô tư hào hứng phụ họa.
“Khụ khụ!”
Giản Yên quả thực ngạc nhiên đến nỗi ho khan một hồi. Mấy người này nhìn kiểu gì mà thành ra vậy chứ.
“Không! Mình chỉ gầy đi vài cân thôi mà!”
Giản Yên bất lực trả lời nhưng cô lại không hề có dấu hiệu muốn đi sâu giải thích. Đến mức này rồi mà cô còn chưa nhận ra Phùng Cẩn Mai có ý bôi xấu mình thì quả thực vô cùng ngu ngốc.
Phẫu thuật thẩm mỹ hiện đang rất được ưa chuộng. Chuyện chẳng có gì đáng nói khi Phùng Cẩn Mai như đang cố chứng minh cho mọi người thấy, dù cô có xinh đẹp cỡ nào thì cũng chỉ là nhờ dao kéo can thiệp.
Mà kể cả cô có chỉnh sửa thật đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến cô ta cả! Cái danh hão hoa khôi kia trước giờ đều là do mọi người trao tặng mà thôi.
“Vì Giản Yên bị đau dạ dày nên mới sụt cân nhanh như vậy thôi!”
“Vậy sao?” Phùng Cẩn Mai hứng thú nhìn Nguyên Quang vừa lên tiếng, bộ dáng tựa như chờ đợi xem kịch vui. “Hai người thân thiết đến mức cậu biết rõ vậy à?”
Nguyên Quang nào có nhận ra tâm tư của bạn học Mai, nhớ lại dáng vẻ của Giản Yên ở gara ánh mắt lại ngập tràn xót xa:
“Ban nãy mình vô tình gặp Giản Yên đúng lúc cô ấy bị đau dạ dày.”
Sở Vận Hoa một bộ thờ ơ, tựa như cuộc nói chuyện vô vị kia chẳng có gì liên quan đến mình. Cho đến khi Nguyên Quang lên tiếng, anh mới chậm chạp nâng mí mắt quan sát cô gái nọ.
Ngày gặp lại ở văn phòng Trí Dương Giản Yên vốn đã gầy như vậy, anh còn nghĩ cô gái này muốn giảm cân làm đẹp theo trào lưu đấy chứ. Nhưng hiện tại so với một tháng trước còn gầy hơn, lại là do cô ấy bị đau dạ dày sao?
Gương mặt kia anh đã từng gần kề trong gang tấc, mọi ký ức vẫn còn đây vô cùng nguyên vẹn, bọn họ vừa nhắc đến việc thẩm mỹ vớ vẩn gì vậy?
Kể từ khi Giản Yên xuất hiện, Sở Vận Hoa lần đầu tiên trực tiếp nhìn thẳng cô, lạnh nhạt nhả ra vài từ đánh giá khách quan như bao người khác:
“Với ánh mắt của mình thì bạn Yên xưa nay vẫn vậy.”
Nói đoạn anh quay sang nhìn Phùng Cẩn Mai tiếp tục giúp cô ta khai thông tư tưởng:
“Cậu cứ thử sút đi vài cân thì sẽ biết ngay thôi!”
Phùng Cẩn Mai ngoài mặt thì tươi cười tỏ vẻ hiểu chuyện nhưng trong tâm thì đã tức đến ứa gan tím ruột.
Trước mặt bao nhiêu người mà Sở Vận Hoa lại lựa chọn giải vây cho con nhỏ đáng ghét kia! Vậy còn mặt mũi của cô ta thì bỏ đi đâu chứ?
Giản Yên chẳng thể nhìn ra nổi thứ cảm xúc phức tạp trong mắt Sở Vận Hoa. Đối diện với anh ta, hình ảnh người đàn ông đêm đó dịu dàng mân mê từng đường nét trên gương mặt cô rồi cẩn thận đặt lên đó từng nụ hôn nhỏ vụn lại cứ thế ùa về, quẩn quanh nơi trái tim yếu ớt.
Mọi người vừa theo dõi chương trình vừa tranh thủ chuyển sang đề tài khác, chủ yếu xoay quanh công việc và vấn đề tình cảm. Nói đến đây thì Linh Lan bất chợt ôm lấy cánh tay Phùng Cẩn Mai, nhìn cô ta và Sở Vận Hoa bên cạnh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ:
“Hai người này khi nào mới tính cho lớp mình ăn cưới đây?”