Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Nhi... - Tôi nghiến răng.
Nhìn tôi chuẩn bị giương nanh giơ vuốt, Nhi thủ thế, chuẩn bị chạy.
- Bà đứng lại cho tôi!!! - Sau tiếng gầm của tôi, người ta thấy 2 học sinh nữ rượt nhau quanh trường.
Đang chạy theo đường thẳng đột nhiên tới gần cổng trường, Nhi chợt đổi hướng, tôi thì như con thiêu thân nên không kịp thắng gấp mà đâm thẳng vào một người đàn ông đang đứng ở cổng trường.
- Cô là Thiên Băng? – Tôi đang lồm cồm bò dậy, chuẩn bị tư thế để cúi đầu xin lỗi thì bị câu hỏi của ông áo đen trước mặt là cho đơ tại trận.
- Ơ... Dạ. – Tôi gật đầu.
- Cô đi theo chúng tôi. - Dứt lời ông ta không thương hoa tiếc ngọc mà vác tôi lên vai.
- Ê! Thả tôi ra! Ấy! Đau! Sao ông lại nhét tôi vào xe này hả? – Mặc kệ tôi la lối, ông ta thẳng tay nhét tôi vào cái ô tô đen sì.
Tôi điên tiết, dành cho ông ta cái nhìn nảy lửa cùng tiếng gào: “Ông nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy hả?”. Ông ta dường như coi tôi là không khí, đóng cửa ô tô lại. Tôi hậm hực ngồi trong xe, đây có gọi là bị bắt cóc không nhỉ? Nhưng theo như kiến thức trong truyện của tôi thì người ta phải bịt cho tôi cái khăn có chứa 1 liều thuốc mê chứ?
- Em không sao chứ? – Giọng nói thanh trong vang lên làm tôi giật mình.
- Ơ chị? Chị cũng bị bắt cóc à? – Tôi ngờ nghệch hỏi người con gái đang ngồi trước mặt mình.
- Ơ em nhầm rồi. Chị xin lỗi, vệ sĩ của chị hơi thô lỗ. Chị không thể tùy tiện ra mặt được nên đành phải làm vậy. Em bỏ qua cho chị nhé? - Người con gái trước mặt tôi tỏ ra hối lỗi. Chị ấy chính là Linh Đan - quản lí của hắn.
- Hóa ra là vậy ạ? Không sao đâu chị. Hì hì. Chị tìm em có việc gì à? - Tôi cười híp mắt.
- Chị muốn nhờ em thay băng cho nhóc Phong. Từ sau khi rời khỏi nhà em, nhóc không để cho ai chạm vào người. Chị sợ nếu cứ để như vậy sẽ làm vết thương nghiêm trọng hơn. Em giúp chị được không?
- Nhưng... Được ạ. - Tôi do dự, định từ chối nhưng vì Đan đã cất công tới tận đây nhờ tôi thì nếu từ chối cũng không hay cho lắm nên đành gật đầu.
- Cảm ơn em! - Chị cười tươi.
* * *
Chiếc xe dừng trước cổng công ty JR - công ty đại diện của hắn. Tôi bước xuống xe rồi theo đuôi Đan lên phòng làm việc của hắn. Trên đường đi tôi cứ cảm thấy gai người, mấy mĩ nhân ở đây có vẻ không thích tôi cho lắm thì phải.
- Đến rồi hả? – Vừa đẩy cửa bước vào phòng làm việc, tôi đã nghe thấy giọng nói trầm của hắn.
- Chị ra ngoài nhé. – Dứt lời, chị đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.
Tôi đứng nhìn hắn, hắn đang xoay lưng lại với tôi và nhìn ra ngoài cửa sổ, không hiểu ngoài đó có gì thu hút hắn thế.
- Thay băng cho tôi đi. – Hắn xoay ghế lại, ánh mắt lạnh của hắn chạm vào mắt tôi
- Thay gì? Băng vệ sinh hả? Anh tự thay đi, tôi không có biến thái tới nỗi giúp anh thay băng vệ sinh đâu. – Không hiểu sao tự nhiên tôi to gan lớn mật muốn trêu hắn. Tôi nhếch môi cười khinh bỉ.
- Cô... – Hắn đứng dậy nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt như muốn giết người.
- Cô cái con khỉ!
- Được lắm! Giờ cô có thay không? – Hắn tiến lại gần tôi.
- Không! – Tôi lắc đầu.
- Vậy next đi giùm cái. – Hắn chỉ tay ra cửa.
- Ấy bình tĩnh cái nào. – Tôi cười cười.
- Next.
- Em trai bình bĩnh thôi kẻo mai đi vũ trụ tiêu chảy thì chết.
- Next đi, ai là em tria cô?
- Anh chứ ai.
- Next đi đồ rắc rối, hay cô muốn tôi... – Nói rồi hắn ép tôi vào tường.
- Anh làm sao? – Tôi giả vờ co rúm người lại.
- Nàng thật không ngoan a~ - Hành động của hắn làm tôi đơ ngay tại chỗ. Hắn... liếm vành tai tôi.
Hành động xong, hắn vội buông tôi ra chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Tôi vẫn đứng im bất động. Tôi cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh và mạnh hơn mức bình thường. Tôi bị làm sao thế này?
=============================================
Hắn xả nước, nước lạnh làm cho hắn bình tĩnh hơn, hắn cũng không hiểu vì sao khi nãy mình lại hành động với cô như vậy, có gì đó thôi thúc hắn. Kì lạ nhỉ? Trước giờ hắn đâu có hứng thú với phụ nữ?
=============================================
Nghe tiếng xả nước trong nhà vệ sinh làm tôi bình tĩnh hơn, tôi đưa tay lên dụi dụi tai. Cái tên khốn này! Đúng là cẩu chuyển thế mà. Thật bẩn! Tôi hùng hổ bước tới bàn làm việc của hắn với ý định đập phá thì bị tấm ảnh duy nhất trên bàn làm từ bỏ ý định. Tôi cầm tấm ảnh được lồng trong khung kính lên xem. Trong ảnh là hắn và một cô gái, có lẽ chụp từ lâu rồi. Cô gái mặc váy trắng, cười dịu dàng trông rất xinh đẹp, hắn choàng tay qua vai cô gái, cười rất tươi. Nụ cười của hắn khác hẳn với bây giờ, vui vẻ và tự nhiên hơn. Nhìn nụ cười đó mà tôi có chút chạnh lòng không biết vì sao.
Cạch.
Đang định đặt tấm ảnh lại chỗ cũ thì hắn mở cửa phòng vệ sinh làm tôi giật mình đánh rơi tấm ảnh. Tôi nhìn tấm ảnh dưới chân vội cúi xuống nhặt. Nhìn mặt kính của nó đã bị vỡ, tôi thấy có lỗi vô cùng.
- Cô đang làm cái quái gì vậy hả? – Hắn chạy vội tới bên cạnh bàn làm việc giật lấy tấm ảnh, ánh mắt hắn vô cùng giận dữ.
Tôi biết sai nên không dám hé nửa lời mà cúi xuống nhặt mảnh thủy tinh dưới sàn.
- A... – Tôi khẽ kêu khi cơn đau từ đầu ngón tay truyền tới. Tôi đưa tay lên nhìn, chất lỏng màu đỏ ứa ra.
- Cô điên hả? – Hắn gầm lên rồi giật ngay lấy tay tôi. Tôi không dám nhìn hắn, cúi đầu nhìn những mảnh vỡ dưới chân.
Tôi cảm thấy một luồng gió nhẹ đang thổi lên đầu ngón tay tôi. Chợt có cảm giác ấm nóng và ướt ướt bao quanh đầu ngón tay, tôi giật mình ngước lên. Tôi có nhìn lầm không? Hắn... hắn đang mút tay tôi?! Đôi môi mềm mại của hắn đang ôm lấy đầu ngón tay làm tôi cảm thấy mình đang mơ.
* * *
Ngón tay tôi đã được hắn băng bó lại, giờ tới tôi ngồi băng bó lại cái lưng cho hắn. Nhìn tấm lưng rộng của hắn mà tôi hơi rung động. Vết thương có vẻ không khá hơn là mấy. Nhẹ nhàng băng bó lại, có vẻ lần này hắn không cảm thấy đau thì phải.
Lộp độp. Lộp độp.
Băng bó cho hắn xong tôi mới để ý đến bên ngoài, trời đã bắt đầu mưa, bây giờ cũng không thể về được nên đành ở lại phòng làm việc của hắn.
==============================================
Giới thiệu nhân vật:
Họ và tên: Đào Phương Nhi
Biệt danh: Bé Đào, Nhím.
Tuổi: 16
Ngày sinh: 13/2
Cung hoàng đạo: Bảo Bình
Gia đình: bố mẹ, 1 em trai
Tình trạng quan hệ: hoa chưa có chủ
Pé’s Karthniel