Sau khi chết, linh hồn của Phương Đông Huyền lơ lửng trong không trung, tận mắt nhìn thấy gã tàn nhẫn làm biết bao nhiêu người bị thương, nhìn gã ôm lấy cái xác đã cháy đen của mình, bước từng bước vào biển lửa không chút do dự.
Đó là cái kết của Cố Tín Lễ, cũng là cơn ác mộng của cô.
Cô tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, quay trở về năm mười bảy tuổi, quên hết tất cả mọi thứ.
Đáng ra cuộc sống sẽ bình yên như thế, nào ngờ Cố Tín Lễ lại ngàn dặm xa xôi đuổi tới, giam cầm cô trong vòng tay mình, giọng nói như một lời nguyền.
Gã nói: “Em chạy không thoát được đâu, ngoan đi cho ông đây!”