Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không bao lâu sau, quả nhiên Thái lão gia mang bộ mặt sa sầm tới. Trần thị lập tức thả bát đũa trong tay xuống, rửa tay tự mình tiến lên dâng trà cho ông ta, cũng không chủ động hỏi ông ta làm sao, ngược lại ân cần hỏi han bận bịu không ngừng.
Thái lão gia đi qua giường La Hán ngồi xuống, vung tay lên: "Không cần vội, ta ngồi một chút là đi rồi." Nhìn thấy cơm nước trên bàn còn chưa chuyển xuống, liền hỏi: "Tại sao bây giờ mới ăn cơm?"
Trần thị cười nói: "Đồng Tri lão gia muốn gả nữ nhi, chuyện phải chuẩn bị quá nhiều, thiếp thân lần đầu tiên làm chuyện như vậy, tuổi tác còn trẻ, rất sợ xảy ra sự cố làm mất thể diện của lão gia. Đối với các quản sự khó tránh khỏi dong dài một chút, nên trì hoãn chút thời gian." Nói xong quay sang Dư ma ma nháy mắt, Dư ma ma nhận lệnh thối lui đến phía sau nhẹ giọng dặn dò Châu Thoa mấy câu, Châu Thoa xoay người ra cửa.
Nghe nói nàng luôn vì chuyện của Minh Nhã mà bận rộn, lại nghĩ tới những lời nàng chủ động thương lượng với mình lúc trước, sắc mặt của Thái lão gia hơi hòa hoãn, nói: "Nếu nàng bận rộn quá, thì để cho Liên Diệp tới giúp cho nàng một tay. Tuổi tác nàng ấy lớn, làm việc cũng chu đáo trầm ổn, có thể giúp nàng giải quyết rất nhiều phiền toái."
Liên Diệp là khuê danh của nhị di nương.
Ý này chính là chuyện nhũ nương (vú nuôi) của Minh Tư chấm dứt, đổi lại biện pháp khác đền bù cho nhị di nương rồi. Chắc hẳn chủ ý này cũng là nhị di nương đề xuất ra, muốn thừa dịp đang lộn xộn thò tay vơ vét chỗ tốt? Nằm mơ đi! Trần thị vui mừng nói: "Lão gia ra chủ ý hay! Đại sự trước mắt, thiếp thân nhất định phải cho các di nương giúp một tay."
Thái lão gia thấy nàng đáp ứng sảng khoái, cũng không ngẫm nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng, rất hài lòng vì nàng nhu thuận.
Châu Thoa đi vào bẩm: "Phu nhân, người cho mời đại phu tới, lúc này đang chờ ở cổng trong."
Trần thị nói: "Dư ma ma, bà dẫn đại phu đi vào viện của Tứ di nương đi."
Thái lão gia vội hỏi: "Nàng ấy bị làm sao vậy?" Tứ di nương là nha hoàn trong nhà lão sư Chung Thái Phó đưa cho ông ta, từ trước đến nay tính tình hoạt bát đáng yêu, lại cho ông ta thêm hai đứa con gái như ngọc khả ái, cộng thêm phụ mẫu của nàng ta lại là quản sự đắc lực bên cạnh Chung phu nhân, khá nhiều chỗ cần dùng đến, vì vậy bình thường ông ta đối với Tứ di nương vẫn khá để tâm.
"Lão gia còn chưa biết sao?" Trần thị hời hợt nói: "Sáng nay nàng ấy bị Minh Tư cắn một cái." Nhìn sắc mặt của Thái lão gia, từ từ thuật lại tất cả chuyện buổi sáng hôm nay, lại bổ sung: "Đều là thiếp thân quản gia không đúng cách, làm cho những thứ điêu nô kia càng ngày càng không để chủ tử ở trong mắt, cho nên mới xúi giục Minh Tư nói ra câu nói như thế kia. Ngày hôm trước nhị di nương còn cùng thiếp khóc lóc kể lể, nói quản sự nương tử khi dễ nàng. Vốn là mấy ngày nữa Minh Nhã phải xuất giá, lúc này đánh người bán người đều không tốt, nhưng thiếp thân nghĩ, biết họ mắc phải lỗi lớn nếu không trừng phạt một chút, chỉ sợ chuyện vui hôm đó sẽ xảy ra sai sót. Lão gia ở Thủy Thành phủ này có uy tín danh dự, khách tới tất cả đều là có mặt mũi, cũng không thể bởi vì chút tiện tỳ làm hư chuyện này, làm mất mặt chúng ta."
"Các di nương cùng bọn nhỏ đều rất tốt, nhưng nhũ mẫu nha hoàn kia nhiều người bản chất hỗn tạp, lại hầu hạ ở bên cạnh, thật sự khó phòng." Nàng khổ sở nói: "Sợ nhất chính là hôm đó bọn nhỏ không hiểu chuyện, bị người xúi giục ở trước mặt các tiểu thư, phu nhân phủ khác kêu la nói lão gia không nhận Minh Phỉ, không có nữ nhi này, đến lúc đó có thể bị người chê cười." Với tính cách của đám phu nhân tiểu thư kia không có việc gì cũng muốn làm ra chuyện, còn không biết sẽ truyền ra lời khó nghe gì nữa. Chỉ là lời này nàng không cần phải nói ra, cứ để cho Thái lão gia từ từ mà nghĩ.
Suy cho cùng xuất thân là tiểu thư nhà quan, phải suy tính chu đáo vừa tinh tế tỉ mỉ. Người làm quan, chuyện gì có thể quan trọng hơn thể diện chốn quan trường chứ? Vốn Thái lão gia đang không vui, ngẫm nghĩ một hồi vẫn thở dài, nói một câu công đạo: "Chuyện như vậy không có quan hệ gì với nàng, đều là mấy năm này trong nhà không có người đương gia, cho nên mới buông thả những thứ điêu nô không coi ai ra gì, vô pháp vô thiên kia. Nàng làm rất tốt, chờ chuyện Minh Nhã trôi qua, ma ma nha đầu gì đó nên đổi thì đổi đi, sau này chuyện của bọn nhỏ nàng vẫn nên để tâm nhiều hơn, tương lai bọn nó có tiền đồ, cũng cảm động và nhớ đến từ ái của nàng."
Nàng mà cần ai cảm động và nhớ đến từ ái của nàng sao? Trong lòng Trần thị khinh thường, nhưng bởi vì đạt được điều muốn nói, liền vui sướng cười lên: "Lão gia, nói đến cái này, trong nhà đại bá của thiếp thân đang cung dưỡng một vị ma ma giáo dưỡng từ trong cung ra, đức ngôn công dung đều rất tốt, mặc dù các tỷ muội trong nhà đều đã xuất giá, nhưng Đại bá mẫu vẫn luyến tiếc thả bà ấy đi, muốn giữ lại cho tôn nữ dùng. Thiếp thân nghĩ, bà ấy nhàn rỗi, còn không bằng đi thương lượng cùng bá mẫu một chút, mời bà ấy tới nhà chúng ta dạy mấy người Minh Phỉ các nàng một thời gian. Minh Phỉ rất thông minh, tuy trước kia thiếp thân có ma ma giáo dưỡng dạy bảo, nhưng nếu như có thể mời được vị ma ma trong cung này ra ngoài chỉ điểm một chút, chẳng phải là nâng cao một bước? Người thấy thế nào?"
Thái lão gia từ khi vào nhà đến bây giờ chưa có hỏi qua Minh Phỉ một câu, nàng cố ý nhắc tới, để nhìn xem Thái lão gia nói thế nào. Không giống như lúc làm thứ nữ, lúc này nàng làm chánh thê cũng bị thê thiếp ép không có đường lui, vì vậy trong nội tâm nàng đối với kết cục của Trương thị cùng tình trạng con cái của Trương thị để lại thực là âu sầu, rất hi vọng Minh Phỉ Minh Ngọc có thể chèn ép Minh Tư cùng Minh Bội xuống.
Thái lão gia nói: "Chuyện này nàng làm chủ là được rồi, phải chuẩn bị như thế nào thì chuẩn bị như thế đó. Ta còn có chuyện, đi trước." Bất luận là từ phương diện nào mà nói đề nghị này của Trần thị đều là cực tốt, vị ma ma đó ông ta đã có nghe nói qua. Mấy nữ nhi đích xuất (con vợ cả) Trần Tri phủ đều gả cực tốt, vả lại còn có hiền danh, mang đến tương trợ cực lớn cho gia tộc, trong đó không thể bỏ qua công lao của vị ma ma giáo dưỡng này.
Vẫn không nói đến Minh Phỉ một câu. Gặp một lần sẽ chết người sao? Trần thị thầm mắng ông ta vô tình vô nghĩa, lương tâm cũng bị chó ăn hết, nhưng lại phải cười đưa ông ta ra cửa: "Lão gia có thời gian rãnh, không ngại đi xem Tứ di nương một chút, buổi sáng nàng ấy vẫn luôn giữ lấy thiếp thân khóc đấy. Người nói, cũng hơn hai mươi tuổi làm mẫu thân người ta rồi, mà vẫn còn tâm tính trẻ con."
Thái lão gia chẳng nói đúng sai gật đầu một cái, đi thẳng. Ra khỏi viện của Trần thị, chạm mặt liền đụng phải nha đầu Tiểu Ngải bên cạnh Tứ di nương, Tiểu Ngải chớp đôi mắt, lông mi như cánh bướm bay lên, dáng vẻ thướt tha mềm mại tiến lên hành lễ: "Lão gia, di nương chúng nô tỳ đau đến ngất đi."
Thái lão gia cau mày: "Không phải chỉ bị một đứa bé cắn một cái thôi sao? Làm sao lại ngất đi hả?"
Tròng mắt của Tiểu Ngải xoay tròn: "Từ trước đến nay di nương đều rất sợ đau, lúc đại phu rửa sạch vết thương liền đau đến ngất xỉu. Van ngài đi thăm người một chút đi ạ, ngũ tiểu thư, tứ công tử đang vây quanh người khóc không ngừng ạ."
Thái lão gia biết rõ đây là thủ đoạn tranh thủ tình cảm của Tứ di nương, nhưng cũng cần phải đi.
——*——*——*——
Dư ma ma thấp giọng miêu tả với Trần thị tình hình lúc đó: Tứ di nương tóc rối bù, phấn cũng không thoa, vừa mới nhìn thấy Thái lão gia, liền nhào tới trong ngực ông ta khóc lớn không ngừng, thêm dầu thêm mỡ thuật lại hành động của Minh Tư một lần, còn muốn Thái lão gia thổi tay cho nàng ta một chút mới được.
"Một đám hồ ly tinh không biết liêm sỉ! Nô tỳ thật sự nhìn không được, liền trở về trước." Dư ma ma bất bình nói: "Có thời gian bồi tiểu thiếp, nhìn nữ nhi ruột thịt của mình một cái cũng không có thời gian. Thật sự là kỳ quái, cũng là ông ta sinh ra, làm sao lại ác tâm như vậy?" Bà ta và Trần thị tình cảm bất thường, cho nên từ trước đến nay nói chuyện cũng có chút tùy tiện.
Trần thị thở dài nói: "Đứa bé kia là cốt nhục của ông ta không sai, nhưng sinh dưỡng đều là chuyện của nữ nhân, ông ta làm sao mà vì nàng nếm qua đau khổ chứ? Mọi người đều nói công sinh không bằng công nuôi dưỡng, từ trước đến giờ ông ta chưa từng dùng một chút tâm tư trên người đứa bé kia, ngay cả mặt cũng chưa từng thấy, trong lòng lại luôn chê bai vứt bỏ đứa bé kia khắc ông ta, dĩ nhiên là ngay cả người ngoài cũng không bằng."
Dư ma ma nói: "Chuyện này lão gia, cũng thật sự là quá, quá......"
Trần thị chán nản nói: "Nam nhân đều thích sắc đẹp, không biết vàng ngọc, cõi đời này có ai mà không phải như vậy? Chỉ mong sau này gặp mặt có thể làm cho ông ta có chút thay đổi cách nhìn. Đi thôi, đi xem hai tiểu nha đầu một chút đi."
Trần thị cùng Dư ma ma mới đến cửa đông sương phòng, liền nghe thấy tiếng Minh Phỉ đọc nữ giới, giọng nói trong trẻo, trầm bồng du dương, lưu loát vô cùng, thông suốt từ trên xuống dưới vậy mà không bỏ sót một từ nào, không ngừng ngắt một lần.
Dư ma ma cười nói: "Tam Tiểu Thư thật đúng là lan tâm tuệ chất, tướng mạo lại tốt. Nếu từ nhỏ được nuôi dưỡng ở trong phủ, chỉ sợ đứng đầu trong phủ này, tương lai tiền đồ cũng không mấy khó khăn."
Trần thị trầm mặc một lát, đẩy cửa vào, mọi người vội vàng thỉnh an nàng. Trần thị trước khen Minh Phỉ, lại khích lệ Minh Ngọc phải cố gắng, mới hỏi Minh Phỉ: "Có thể viết xuống không?"
Minh Phỉ lúng túng lắc đầu: "Thời gian học quá ngắn, bây giờ chữ nữ nhi viết ra còn khó coi, vẫn chưa tốt bằng Lục muội muội."
Trần thị liền để cho nàng viết mấy chữ ra xem, chỉ thấy mặc dù chưa nói tới xinh đẹp, nhưng có vẻ đoan chánh nghiêm cẩn, âm thầm gật đầu. Người ta nói chữ như người, Minh Phỉ này phẩm chất cũng không tính là quá kém? Suy nghĩ một chút, liền nói: "Chỗ của ta có bản mẫu chữ Khải bằng trâm hoa, cực tốt, đợi lát nữa ta sai người ta đưa tới cho con học."
Dư ma ma ngạc nhiên, vội nhắc nhở Minh Phỉ: "Tam Tiểu Thư còn không mau cám ơn phu nhân? Đây chính là tâm can bảo bối của phu nhân."
Minh Phỉ vội nặn ra hai giọt nước mắt, liên tục cám ơn Trần thị, có chút rụt rè hỏi Trần thị khi nào có thể bái kiến phụ thân?
Trần thị thương cảm sờ sờ đầu của nàng: "Phụ thân con rất bận, chờ thêm mấy ngày đi, mấy ngày nữa ta sẽ để cho phụ thân con đến thăm con."
Minh Phỉ nói: "Có phải giống như Tứ muội muội nói, phụ thân thật sự không chịu nhận con hay không? Mẫu thân giúp con nói với phụ thân, con sẽ rất nghe lời."
Trần thị thở dài, an ủi: "Tứ muội muội con không hiểu chuyện, không nên để lời của nàng ở trong lòng. Phụ thân con chẳng qua là quá bận rộn."
Minh Phỉ cũng không xoắn xuýt nữa, ngược lại lôi kéo Trần thị xem nàng thêu hoa, làm giày, mở đôi mắt hạnh trắng đen rõ ràng lấy lòng nói: "Đây là mùa thu năm rồi nữ nhi làm. Mẫu thân, để nữ nhi làm cho người đôi giày có được không?"
Đôi giày màu xanh Minh Phỉ cầm trên tay kia làm rất mộc mạc, không có hoa văn gì, nhiều nhất chính là rất bền chắc, thích hợp cho người làm nông mang, cũng không vào được mắt người nhà giàu sang, đương nhiên cũng không vào được mắt của Trần thị. Thế nhưng dù sao chỉ là đứa bé, đương nhiên cũng chỉ có thể làm ra một đôi giày như vậy, cũng không biết chịu bao nhiêu đau khổ, chịu bao nhiêu đánh đập.
Trần thị nghĩ tới tay liền để lên vai Minh Phỉ, nơi đầu ngón tay tiếp xúc quả như Ngọc Bàn cùng Kim Trâm từng nói, tất cả đều là xương, không khỏi có chút xót xa: "Con còn nhỏ, làm giày rất mệt mỏi. Vẫn nên đi theo Hoa ma ma học một ít quy củ cho thật tốt, đi theo Kiều Đào học một ít nữ công thôi. Nếu học tốt, chờ mấy ngày nữa ta lại mời sư phụ dạy nữ công cho tỷ muội các con."
Minh Phỉ nhìn ánh mắt của Trần thị ở trong mắt, biết nàng đối với mình nổi lên lòng đồng cảm, trong lòng kích động, hưng phấn nhìn Trần thị gật đầu cam kết: "Nữ nhi rất chịu khổ, nhất định sẽ không làm cho mẫu thân thất vọng." Lòng người đều làm bằng thịt, xem thử có đả động đến dây cung kia hay không.
Trần thị gượng cười, loáng thoáng nhớ tới mình khi còn bé cũng trăm phương ngàn kế lấy lòng yêu thích của đích mẫu như vậy, chỉ là vị đích mẫu kia của mình kiêu ngạo, có địa vị, cũng càng khó đả động hơn mình hôm nay nhiều lắm.