Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Trịnh Phương.
Thái Quốc Đống kiểm tra bài tập của Thái Quang Đình xong, cảm thấy hết sức hài lòng, vẫn mặt lạnh nghiêm nghị dặn dò: "Có câu nói: “Tiễn mễ trường nhân đích chí khí, nhi nữ trường nhân đích uy phong”*. Tuy là nhà chúng ta không thiếu những thứ này, nhưng ta cũng đến lúc con cái báo hiếu với phụ mẫu! Vận khí của người rất tốt, mới làm bài kiểm tra thì đã vượt qua thi Hương, không cần khổ sở chịu đựng thêm ba năm. Sau này ngươi đi phải học hành chăm chỉ, không có chuyện gì thì ít đi ra ngoài đi dạo, toàn lực chú trọng vào cuộc thi Hương trong tháng Tám, không làm ta mất thể diện!" Trong mấy nhi tử của ông, người có thiên phú học tập nhất chính là Thái Quang Đình. Là trưởng tử, ông khó tránh khỏi ôm hi vọng rất lớn đối với Thái Quang Đình.
*Tạm dịch: Tiền bạc làm nên tham vọng của con người, con cái làm nên uy tín của con người.
Thái Quang Đình rất cung kính đáp: "Phụ thân yên tâm, nhi tử nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài."
Minh Phỉ ở một bên không yên lòng nghe Trần thị giảng giải kĩ thuật thêu thùa, một bên lo lắng Thái Quang Đình phải chịu áp lực quá lớn, ngược lại gây hại cho chính hắn. Nàng hiểu rất rõ loại người như Thái Quang Đình... Áp lực, hắn vẫn cho rằng chỉ có học hết sách, thi đậu công danh, mới có thể bảo vệ nàng và Minh Ngọc.
Không biết có phải bởi vì Thái Quang Đình làm bài tập rất tốt hay không, tâm tình Thái Quốc Đống cũng không tệ, lại kể một đoạn chuyện xưa về các kì nữ, liệt nữ ở triều đại trước cho hai tỷ muội Minh Phỉ cùng Minh Ngọc nghe, lại dặn dò tỷ muội hai người phải đoàn kết tiến tới: "Mặc kệ tương lai các ngươi đi tới đâu, các ngươi đều phải nhớ, các ngươi là nữ nhi Thái gia, vinh quang của Thái gia chính là vinh quang của các ngươi, không có Thái gia cũng không có các ngươi!" di$end&anl2e!quy9dO0n
Trần thị sẵng giọng: "Lão gia, bọn nhỏ còn nhỏ, nói cái này với các nàng làm gì?"
Thái Quốc Đống thở dài nói: "Không nhỏ, có một số đạo lý, hiện tại không dạy, tương lai lớn lên cũng đã muộn." Hắn liền nghĩ tới Minh Tư. Minh Tư vẫn luôn là nữ nhi hắn sủng ái nhất. Ngày trước, hắn chỉ nghĩ rằng tính tình của Minh Tư kiêu ngạo, lại không nghĩ rằng thế nhưng nàng ta lại tranh cường ác đấu không để ý đại cục như vậy, thậm chí không để ý tình tỷ muội.
Minh Phỉ thấy cảm xúc của ông đột nhiên trầm xuống, liền thử dò xét mà nói: "Phụ thân đang nhớ tới Tứ muội sao?"
Thái Quốc Đống không nói gì. Ánh mắt của Trần thị phóng điện quét tới, không đợi Minh Phỉ nói tiếp, bà liền cười nói: "Lão gia chớ lo lắng, thiếp thân tin rằng, trải qua chuyện lần này, Minh Tư nhất định sẽ hiểu chuyện hơn rất nhiều. Nếu ngài lo lắng về nàng thì hãy đi nhìn nàng một chút, nàng nhất định sẽ rất vui."
Thái Quốc Đống cười nhẹ một tiếng, quả thật đứng lên nói: "Ta đi xem nàng." Yêu thương nhiều năm như vậy, dù có tức giận, cũng thể nói bỏ là có thể bỏ xuống được. Ông đã muốn đi nhìn từ sớm, nhưng lại cảm thấy không bỏ được mặt mũi, đề nghị này của Trần thị xem như đã chạm đến tâm khảm ông rồi.
"Lão gia đi tới đó thì nên nói lời nhẹ nhàng một chút, da mặt của nữ hài tử rất mỏng." Trần thị vội dẫn đầu mọi người đưa Thái Quốc Đống ra cửa.
Thái Quốc Đống đi không được mấy bước, rồi lại quay đầu, cau mày nhìn Thái Quang Đình: "Ngươi còn không trở về?"
Thái Quang Đình xua tay nói: "Nhi tử sẽ trở về sau, hiện tại nhi tử phải dạy Tam muội muội viết chữ trước."
Ánh mắt Thái Quốc Đống dừng lại trên người Trần thị cùng nữ nhi thứ ba, hồi lâu không lên tiếng.
Đây là thế nào? Minh Phỉ ngẩng đầu lên nhìn về phía Trần thị, vừa đúng đụng phải ánh mắt Trần thị, cũng là ánh mắt nghi ngờ.
May là tình hình như vậy cũng không kéo dài lâu, Thái Quốc Đống lặng yên không tiếng động xoay người rời đi.
Sau khi Thái Quang Đình dẫn Minh Phỉ cùng Minh Ngọc khách khí từ biệt Trần thị, hắn liền mang theo hai người trở về phòng Minh Phỉ.
Trần thị vừa xoay người, đã thấy Dư ma ma đợi ở cửa: "Phu nhân." Không kịp chờ đợi liền đỡ Trần thị vào trong, đuổi bọn nha đầu ra ngoài, run giọng nói nhỏ: "Hôm nay nô tỳ nghe được một chuyện động trời."
Trần thị nghe xong, hai mắt như điện nhìn Dư ma ma: "Thật chứ?" di4end5anl;1eQ99uy*do(n
"Vô cùng chính xác! Muốn đi đưa nha đầu kia đến cho ngài tự mình hỏi một chút không ạ?"
Trần thị cười một tiếng: "Không cần, nếu như là thật, khó tránh khỏi bứt dây động rừng; nếu như là giả, kêu đi qua hỏi cũng hỏi không ra manh mối gì. Hơn nữa, Kiều Hạnh cũng chỉ biết là nàng có hành động, mà không biết vrõ nàng rốt cuộc muốn làm gì. Cho người tới hỏi thì có thể hỏi được gì?"
"Vậy chúng ta làm thế nào?" Dư ma ma không còn gấp gáp nữa: "Ngài cảm thấy, nàng nói Tứ di nương khóc đến đứt ruột, vậy sẽ là chuyện gì?"
Trần thị hạ mí mắt nghĩ thật lâu, mới nói: "Yên lặng theo dõi biến hóa thôi. Ngày mai ngươi cho người nhìn kỹ, muốn cho nàng động, chớ cản trở nàng, nhưng lại phải cẩn thận để chớ bị nàng hãm hại ngược lại. Nếu để người nhìn chằm chằm Kiều Hạnh, nếu là thật sự xảy ra chuyện, ngươi giam nàng lại trước cho ta!" Dù sao cũng không phòng được, không bằng hành động.
Dư ma ma cố gắng thuyết phục Trần thị: "Thật ra thì nếu khi an bài chuyện như vậy thì có thể......"
Thì có thể đắc lợi, mấu chốt là bố trí như thế nào.
"Quá muộn, không kịp bố trí nữa rồi." Trần thị nâng trán thở dài: "Ánh mắt nhìn xa một chút, người chúng ta có thể dùng không nhiều, coi chừng ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Ngươi làm theo lời ta nói là được."
Thái Quang Đình cầm bảng chữ mẫu của Minh Phỉ nhận xét mấy câu, cười nói: "Ta mang theo hai cuốn sách cho muội, đã đưa cho Kiều Đào rồi, lúc không có việc gì làm thì muội xem một chút."
Minh Phỉ cảm tạ. Cảm thấy có nhiều chuyện muốn nói với Thái Quang Đình, khổ nỗi Hoa ma ma ở một bên giương mắt coi chừng, không tiện nói ra. Không thể làm gì khác hơn, nói: "Ca ca đừng học quá sức, thân thể mới là quan trọng nhất, dặn phòng bếp chuẩn bị cho ngươi nhiều món ăn bổ dưỡng một chút. Còn có, không nên thức đêm."
Tất cả mọi người muốn hắn khắc khổ cố gắng lấy được công danh, chỉ có Minh Phỉ mới có thể dặn dò rằng thân thể hắn mới là quan trọng nhất. Trái tim Thái Quang Đình, sáng sủa cười một tiếng: "Không có chuyện gì, trong lòng ta tự có tính toán. Chuyện ca ca cần làm vẫn còn rất nhiều."
Một câu nói bao hàm quá nhiều nội dung, Minh Phỉ cười thầm, tán gẫu cùng hắn: "Chắc ca ca cũng biết, ngày mai mẫu thân mở tiệc thưởng* hoa, để muội phụ trách chiêu đãi các vị tiểu thư đấy." Hoa ma ma đã hỏi ra được là có hai vị đích tiểu thư cùng một vị tứ tiểu thư của Cung gia, cùng với hai vị tiểu thư nhà Lưu Thông xử, còn có trưởng nữ Trần Oánh của đích huynh Trần thị- Tam công tử Trần gia. Di*enld0anl2e!quy&d^on
*Thưởng trong thưởng thức.
"Hai vị công tử Cung gia cũng tới, mẫu thân cũng cho ta cùng Tam ca ngươi phụ trách tiếp đãi bọn hắn." Thái Quang Đình biết Minh Phỉ lo lắng những vị tiểu thư ăn sung mặc sướng kia sẽ bắt nạt người khác, liền trấn an lòng nàng: "Ta biết các vị tiểu thư Cung gia, trừ Cung nhị tiểu thư nhanh mồm nhanh miệng, hai người còn lại đều rất dễ ở chung, còn biểu muội Trần gia cùng các vị tiểu thư nhà Lưu Thông xử thì ta chưa từng thấy qua. Chỉ là, muội chỉ cần không kiêu ngạo không tự ti, hữu lễ hữu tiết là được. Thích thì nói nhiều mấy câu, không thích thì nói ít đi vài lời, cũng chỉ là nhẫn nại mấy canh giờ mà thôi. Nếu thật sự không thích ở lại, liền hỏi ý kiến Hoa ma ma, Hoa mẹ nhất định có thể giúp ngươi chuyện này, đúng không? Hoa ma ma?"
Hoa ma ma đang kéo dài lỗ tai nghe hai người nói chuyện, đột nhiên nghe thấy Đại công tử gọi bà, ngẩng đầu lên vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt giảo kiềm của Thái Quang Đình, không thể làm gì khác hơn là cười một tiếng: "Tất nhiên, chút chuyện nhỏ này, nô tỳ vẫn có thể làm được."
Thái Quang Đình lại nói: "Ma ma, ta cho ngươi một đoạn vật liệu may mặc, đợi lát nữa sẽ bảo Kiều Đào lấy cho ngươi. Nếu không thích, nhớ bảo người ta nói với ta một tiếng, ta mua cái khác."
Hoa ma ma kêu một tiếng, luôn miệng nói: "Đại công tử ngại chết nô tỳ rồi. Ba ngày nay đều có thưởng, sao nô tỳ có thể gánh nổi?"
Thái Quang Đình cười nói: "Gánh nổi, gánh nổi, hai người bọn họ không hiểu chuyện, toàn phiền ma ma phải chăm sóc, không nói là một chút đồ này, coi như là đồ để ngươi dưỡng lão là được."
Hoa ma ma đột nhiên yên lặng.
Trong nháy mắt đó, bầu không khí trong phòng rất quỷ dị, Thái Quang Đình cùng Minh Phỉ đều cười híp mắt nhìn Hoa ma ma, Hoa ma ma là ngoài ý muốn lại không dám tin tưởng. Tiền đồ của Tam tiểu thư còn chưa biết thế nào, có thể dựa vào vị Đại công tử này một chút? Trong nháy mắt, bà nghĩ tới rất nhiều điều, trong khoảng thời gian ngắn lại không trả lời được.
Minh Ngọc không thể hiểu nổi nhìn mọi người: "Các ngươi làm sao vậy?"
Thời cơ lấy lòng tốt như vậy, không bắt được chính là đứa ngốc. Hoa ma ma "Ôi" một tiếng, cười nói: "Công tử nhân từ. Nô tỳ đi phân phó người làm đồ ăn khuya cho ngài." Vén áo thi lễ, bà thật sự ra cửa phân phó tiểu nha đầu đi làm. Phân phó xong, lại tìm một cái cớ gọi Mai tử lại.
Thái Quang Đình phân phó Kiều Đào: "Lấy sách ta cho tiểu thư ra."
Kiều Đào bưng ra một chiếc hộp vuông vắn. Minh Phỉ mở ra xem, ngây người, bên trong đầy tiền đồng cùng tiền hào bằng bạc.
"Biết muội cần tiền, ta cố ý lấy ra cho muội. Cần thì cứ dùng, không cần tiết kiệm giúp ca ca." Thái Quang Đình đóng kỹ cái hộp, đẩy tới trước mặt Minh Phỉ: "Không nên làm kinh động tới Minh Ngọc, cẩn thận người khác nói muội tham lam mà chiếm hết tiền tiêu vặt của tiểu muội muội nhà mình."
Minh Phỉ dùng sức trợn mắt nhìn Kiều Đào một cái, có chút xấu hổ sờ lỗ mũi một cái: "Ca ca, tiền ở đâu ra? Ngươi ra ngoài cũng phải cần tiền, không thể đưa hết cho muội. Muội cũng sẽ không cho Minh Ngọc biết là được."
Thái Quang Đình cười nói: "Muội đừng lo lắng, ta có đồ cưới mẫu thân lưu lại."
Đồ cưới của Trương thị? Minh Phỉ đột nhiên có hứng thú. Trong ba năm Nhị di nương cầm quyền, Thái Quang Đình chẳng những còn sống từ trong tay Nhị di nương, mà còn bảo vệ được đồ cưới của Trương thị? Độ khó cũng quá cao rồi? Di*end^anl&e#quY5d%on
Thái Quang Đình thở dài. Kiều Đào rất có ánh mắt mà viện cớ đưa Hỉ Phúc tới phòng Minh Ngọc chơi. Lúc này, Thái Quang Đình mới nói: "Đồ cưới mẫu thân lưu lại không coi là nhiều, nhưng cũng không hề ít, dù gì cũng vẫn có thể mua thêm một phần đồ cưới tốt cho muội và Minh Ngọc."
Đồ cưới của mẫu thân thường để lại cho nhi tử cùng nhi tức phụ (con dâu), Thái Quang Đình tỏ thái độ như vậy, Minh Phỉ không thể không cảm động: "Nhưng đó là đồ của ngươi."
Thái Quang Đình cười nhẹ một tiếng: "Nếu ta thi đậu công danh, cái gì cũng không thiếu!"
Thật đúng là một tiểu tử có khí phách.
Minh Phỉ tán thưởng cười: "Ta rất bội phục ca ca, chẳng những bảo vệ được đồ cưới của mẫu thân, thông qua bài kiểm tra năng lực từ lần đầu tiên, còn có thể tính toán chu đáo như vậy cho muội cùng Minh Ngọc."
Thái Quang Đình cười ha ha: "Thật ra thì cũng không hoàn toàn dựa vào ta. Ngươi đã từng gặp bà bác (bác gái của cha) chưa?" Thấy Minh Phỉ có chút hồ đồ, liền nhắc nhở nàng: "Chính là người hơn 50 tuổi, tóc đã bạc trắng, vừa cao lại mập, nhìn cũng rất nghiêm nghị đó."
Hắn vừa nói như vậy, Minh Phỉ liền hiểu. Người hắn nói tới chính là phu nhân gia chủ Thái gia, Phan thị. Khi Minh Nhã xuất giá, nàng đã từng thấy vị phu nhân kia vài lần, chỉ nhớ rõ khí thế của nữ nhân kia rất mạnh, còn có một đôi mắt sắc bén, cách đối xử với nàng cũng không có gì đặc biệt khác thường.
"Nhà cậu cách đây quá xa, ông ngoại cùng bà ngoại lại đều đã qua đời, không thể trông cậy. Trước khi qua đời, mẫu thân đã từng giao đồ cưới cho bà bác trước mặt mọi người, nói rõ tương lai ta thành thân liền giao trả cho ta. Lúc ấy tổ mẫu cùng phụ thân đều cảm thấy rất mất thể diện, rất tức giận… Nhưng bà bác nói, trong luật pháp viết, đồ cưới của nữ tử vốn chính là để lại cho nhi tử, ngoài ra, bất cứ ai cũng không được động vào, cứ như vậy ép xuống đưỡ mọi chuyện. Sau khi tổ mẫu chết, khi tới phúng viếng, nàng đã nói với người kia rằng, nếu như người kia có thể chăm sóc tốt cho người trong nhà, hiền lương thục đức, coi như cho dù phụ thân không đồng ý, nàng cũng sẽ động viên người trong tộc ủng hộ người kia phù chính, lại thường xuyên phái người tới xem ta cùng Minh Ngọc, Minh Bội cùng Quang Chính cũng dính vào chuyện này. Nhưng thời hạn để tang tổ mẫu vừa mới hết, nàng liền tự mình tới cửa Trần phủ làm mai."
Hắn có thể thuận lợi sống sót là dựa vào lực lượng trong tộc, khiến Nhị di nương không thể không cố kỵ. Cũng chính bởi vì Nhị di nương bị cản trở, cho nên mới có thể đổ toàn bộ tức giận cùng thù hận lên người Minh Phỉ vốn không có ai thèm để ý.
Thái Quang Đình miêu tả rõ ràng lời nói của vị phu nhân gia chủ, cuối cùng tổng kết: "Từ nửa năm trước, bà bác đã bắt đầu cho ta tiền, cho nên ta mới có tiền cho muội. Nàng là đại ân nhân của ba huynh muội chúng ta, muội và Minh Ngọc nhất định phải kính trọng nàng giống như đối với tổ mẫu."