Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Thư
Minh Bội đầy hả hê nghiêng mắt nhìn Minh Phỉ cùng Minh Tư, nhưng trên mặt lại làm ra bộ dáng thận trọng: "Mẫu thân, con chọn cái gì cũng được sao?"
Trần thị hơi không kiên nhẫn: "Đương nhiên, mau một chút, không còn sớm nữa!"
Tất nhiên là Minh bBội chọn chuyện phát tiền mừng vừa nhẹ nhàng vừa có thể diện vừa rất được người khác hoan nghênh rồi, trong mắt Tứ Di Nương lộ ra vẻ vui sướng, con khóe môi tán thưởng Minh Bội.
Khóe miệng Trần thị cong lên đầy giễu cợt, nhìn về phía Minh Tư: "Đến phiên con."
Minh Tư lạnh nhạt nói: "Con thỉnh cầu mẫu thân để cho con phụ trách an bài nha đầu ma ma dẫn khách nhân đến."
Trần thị nghe vậy, nhìn kỹ Minh Tư một lần, nói: "Chuyện này cũng không dễ làm, con không có kinh nghiệm, có muốn ta phái Tam di nương đi theo cùng con làm việc không?"
Minh Tư khẽ gật đầu một cái: "Để di nương ở bên cạnh mẫu thân phục vụ thôi." Uyển chuyển cự tuyệt hảo ý của Trần thị, Trần thị nhíu mày, được lắm.
Không cần Minh Phỉ chọn, còn dư lại chính là chuyện đưa trà nước đáng chán mà thôi. Trần thị nhìn Minh Phỉ, vẻ mặt ôn hoà: "Con có làm được chuyện như vậy không?" Dường như muốn ngụ ý chỉ cần nàng nói không làm được, thì có thể cho nàng đổi lại bậy.
Minh Phỉ cảm thấy rất hợp tâm ý, cười nói: "Chúng muội muội đem chuyện khó xử chọn cả rồi, con làm tỷ tỷ mà lại lui về e sợ về chút chuyện này sao?"
Trần thị nhìn chằm chằm nàng một chút, tuyên bố: "Vậy cứ định như thế đi, tất cả mọi người đi làm việc thôi." Vừa cười nói với hai di nương: "Bọn nhỏ thật sự đều trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi."
Tam Di Nương cười nói: "Đây đều là phu nhân biết cách dạy, Ngụy ma ma dạy tốt."
Kiều Đào, Đan Hà, Bạch Lộ cùng với Minh Phỉ ngồi trong phòng nghỉ, giám sát bọn nha đầu phía ngoài đun nóng trà nước. Đan Hà không nhịn được mà oán thán: "Ngũ Tiểu Thư càng ngày càng quá mức, biết rõ chuyện phát tiền mừng là phu nhân đưa cho ngài, lại cứ muốn tới giành."
Bạch Lộ quyệt miệng nói: "Đúng là, Tứ Tiểu Thư cũng vậy, xem náo nhiệt cái gì? Đều là nàng ta bới móc chuyện lên."
Vẻ mặt Minh Phỉ tao nhã, nàng dặn dò Kiều Đào: "Kiều Đào, dạy cho họ cái gì gọi quy củ di!"
Kiều Đào lập tức dẫn hai nha đầu này đi ra ngoài, đứng nơi hẻo lánh chỉ vào lỗ mũi không chút lưu tình mà hung hăng mắng một trận. Mắng đến khi hai nha đầu nước mắt lưng tròng luôn miệng xin tha lúc này mới lại dẫn trở về.
"Tam Tiểu Thư, chúng nô tỳ cũng không dám nữa." Đan Hà cùng Bạch Lộ cố nén lệ tính tiến lên nhận lỗi, Minh Phỉ nhàn nhạt gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, tiếp tục chỉ huy bọn nha đầu làm việc. Thật ra thì chuyện hôm nay là nàng chiếm tiện nghi, xưa nay Trần thị đa nghi, lại có ham muốn khống chế rất mạnh, nàng ta chỉ mới vừa có mang, làm sao lại cho phép người khác giở trò ở trước mặt nàng?
Trông như Minh Bội nhặt được tiện nghi nhất, nhưng mẹ đẻ nàng ta là Tứ di nương, mọi hành động của nàng ta sẽ bị Trần thị quy về biểu hiện Tứ di nương không thể chờ đợi, muốn nhúng tay vào việc quản gia.
Chuyện này vừa vặn chọc phải đại kỵ của Trần thị.
Lựa chọn của Minh Tư lại một loại biểu hiện của việc cố gắng tránh thoát khống chế của Trần thị. Ngươi không phải muốn trăm phương ngàn kế phá hỏng thanh danh của ta ở trước mặt người ngoài sao? Được, ta ngã sấp chỗ nào, thì sẽ bò dậy từ nơi đấy cho mọi người cùng nhìn, ta thật sự kém cỏi đến mức ấy sao? Sự lựa chọn này không phải là lựa chọn tốt nhất, cũng là cơ hôi tốt nhất ngay trước mắt mà Minh Tư có thể có được nhằm cải tạo hình tượng của mình. Chỉ là không biết là đây là Minh Tư tự mình nghĩ ra, hay là có người ở sau lưng đưa chủ ý.
Mà nhiệm vụ phân công trà nước của nàng nhìn như không thể lựa chọn, nhưng Trần thị hoàn toàn lại ném ra một mồi lửa, "Con làm được chuyện như vậy không?" Nếu như nàng không muốn làm, khẳng định Trần thị sẽ lại hỏi nàng muốn làm cái gì, lựa chọn của nàng biết đâu lại khiến Trần thị liên tưởng tới rất nhiều thứ nên cũng như không nên. Cho nên, lấy không đổi đọ với thay đổi là biện pháp thỏa đáng nhất, tranh như không tranh, không thể chối cãi cũng là một loại tranh giành. Chuyện bưng bê trà nước này ấy, chẳng những nàng phải làm cho tốt, còn phải hoàn thành cực kỳ tốt. Tất cả mọi người không chịu thua thiệt, không chịu dâng hiến, thì để nàng tới lặng thầm dâng hiến đi, thua thiệt không phải là không thể chiếm tiện nghi.
Sự thật chứng minh, phỏng đoán của Minh Phỉ hoàn toàn không có sai.
Sau đó Minh Bội ảo não bổ sung năm lượng bạc sáu xâu tiền, tiền không nhiều lắm, nhưng thật mất mặt, ngay cả phát chút tiền mừng cũng phạm sai lầm, còn có thể làm chuyện gì được? Minh Tư cũng vậy, bởi vì tiểu nha hoàn bên dưới không nhận ra người khác, nói chuyện lại không cẩn thận, từ đó đắc tội một ma ma quản gia của một họ hàng xa của Thái gia, bị châm chọc nói là mắt chó khinh người thấp, khi dễ thân thích nghèo khó, bị mắng đến mức rơi lệ ngay tại chỗ, đoán chừng lòng tin thật vất vả mới tạo dựng lên được lại sụp đổ.
Minh Phỉ lại bị Trần thị cố ý gọi đến, khoa trương khen ngợi một phen, nói nàng có tài đảm đương sự vụ, lại hỏi nàng có mệt hay không, dặn nàng sao chép danh mục quà tặng.
Tất nhiên là Minh Phỉ sẽ không nói mình mệt mỏi.
Trần thị chỉ vào đống danh mục quà tặng cười nói: "Không nên coi thường việc chép danh mục quà tặng này, nội dung bao gồm bên trong rất nhiều. Nói thí dụ như, nhà kia là loại gia tộc gì, có giao tình thế nào với nhà chúng ta, về sau muốn đưa tặng chút quà lễ mọn như thế nào có thể suy ra từ danh mục quà tặng mà gửi cho họ. Con theo ta chép thêm mấy lần, về sau người trong nhà có giao tình cần lui tới thì trong lòng con cũng có cân nhắc. Con là nữ nhi dòng chính, không giống với bọn Minh Tư chúng nó, học tốt được, tương lai chỉ có chỗ tốt cho con thôi." Lại thở dài nói: "Trước kia ở trong nhà, ta cũng không có người nào đến chỉ bảo ta những thứ này, sau lại mỗi lần có thân thích lui tới, đều phải đi hỏi phụ thân con mới không gây ra chuyện cười."
Minh Phỉ lập tức ôm lấy cánh tay Trần thị làm nũng, nói: "Mẫu thân, ngài đối với con thật tốt. Nếu ngài không dạy ta, tương lai con cũng sẽ nháo thành chuyện cười mất thôi."
Trần thị vỗ tay của nàng: "Cái đứa nhỏ hiếu thuận săn sóc thế này, đương nhiên là ta muốn đem hết khả năng dạy con." Làm chuyện nở mày nở mặt ai mà không thích làm, khó có được ai nhiệt tình muốn làm mà thôi.
Minh Phỉ nói: "Mẫu thân, để Minh Ngọc cũng tới học một chút có được không?" Trần thị quá thông minh, thay vì cùng vòng đi vòng lại trước mặt, không bằng trực tiếp đưa ra yêu cầu.
Trần thị đồng ý sảng khoái: "Ta cũng muốn cho nàng cùng đi học, nhưng lại lo lắng nàng còn nhỏ, không chịu ngồi lâu. Lần sau vậy."
Minh Phỉ nói: "Phải nên gò bó tính tình của nàng lại. Mỗi ngày nàng đều ỷ vào ngài thương yêu nàng, giống như con khỉ, nghĩ cái gì nói gì, cũng không quản có nên nói hay không nên nói."
Trần thị nghiêm mặt nói: "Vốn là nên như thế! Về sau con có lời gì, có thể trực tiếp nói với ta, giữa mẹ con chúng ta còn có cái gì không thể nói?"
Minh Phỉ biết là câu nói buổi sáng của Minh Bội kia lưu lại di chứng về sau, không chừng lại phải thổ lộ một phen.
Trần thị nghe nàng thổ lộ xong, đột nhiên nói: "Ta cũng cần một người của con."
Trong lòng Minh Phỉ lo lắng, mặt không đổi sắc cười nói: "Mẫu thân nói đùa rồi, hôm nay nữ nhi có được tất cả những thứ này đều là ngài cho, đừng nói là cần một người, bất luận ngài muốn cái gì, nữ nhi đều có thể làm bằng được mới thôi."
Trần thị cong mấy ngón tay như lan cầm lấy ly trà hình Ma Cô hiến thọ màu phấn hồng, cười như không cười nhìn chằm chằm nàng: "Nghe nói nữ công của Kiều Đào cực tốt, trong nhà ta vừa đúng thiếu một người như vậy, để cho nàng tới giúp ta may vá vài thứ thôi."
Trong đầu Minh Phỉ lập tức vang lên một tiếng "ông", một lát sau trấn định lại, nhanh chóng suy nghĩ, Trần thị muốn Kiều Đào làm cái gì? Thiêu thùa may vá rõ ràng chỉ là lấy cớ, Kim Thoa Bình Bạc đều thiêu thùa may vá cực tốt. Chẳng lẽ là, muốn đưa đến làm thông phòng cho Thái Quốc Đống? Nên biết hiện nay Trần thị có bầu, trong nhà cũng chỉ còn lại có Tam Di Nương cùng Tứ Di Nương, Tứ di nương trẻ tuổi tướng mạo đẹp xinh đẹp, đương nhiên là Thái Quốc Đống muốn đến nơi của Tứ Di Nương nhiều ngày hơn, mà trường hợp đó khẳng định là Trần thị sẽ không vui vẻ ngồi nhìn.
Muốn phòng ngừa tình huống Tứ di nương chuyên sủng như thế xuất hiện, Trần thị cũng chỉ có thể anh bài Thái Quốc Đống một thông phòng trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp hơn, nhưng diện mạo của tất cả bốn nha đầu trong phòng nàng chỉ xem như đoan chánh, căn bản không có thể cạnh tranh với Tứ di nương. Mà Kiều Đào, tướng mạo vừa đẹp đẽ vừa đoan trang, chính là sự lựa chọn thích hợp.
Nhưng là, bảo nàng thế nào chịu được? Nếu như thế thì làm sao không phụ lòng Kiều Đào? Minh Phỉ rối như tơ vò, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, Trần thị đã đợi đến được không nhịn được, nặng nề ho khan một tiếng.
Chính là một tiếng tằng hắng này lại nhắc nhở Minh Phỉ. Kiều Đào là nha hoàn của nàng đó, làm gì có phụ thân đem tay vươn đến trong phòng nữ nhi? Hơn phân nửa là Trần thị muốn thử dò xét nàng, hoặc là chính là có tính toán khác.
Thái Quang Đình mới vừa trúng khảo, làm sao Trần thị lại chọn ngay vào thời điểm mấu chốt này để làm khó nàng được? Nàng lập tức ngượng ngùng nói: "Được, trở về con sẽ dặn nàng thu dọn đồ, ngày mai cứ tới đây phục vụ mẫu thân."
Trần thị cười nói: "Ta xem mới vừa rồi con trông khó mà bỏ nàng ta được."
Cái này cũng không phải cần phải cố ý che giấu, nếu không ngược lại có vẻ dối trá vô tình, Minh Phỉ hào phóng thừa nhận: "Đúng là không bỏ được. Ban đầu ở Ngô gia thôn, sau khi Dư ma ma đi, chính là nàng vẫn luôn che chở con."
"Nếu không bỏ được, vì sao còn phải đồng ý với ta?"
"Nữ nhi đã nói rồi, tất cả của nữ nhi đều là mẫu thân cho. Nàng có thể được mẫu thân coi trọng là phúc khí của nàng, đi theo mẫu thân, có thể đỡ hơn so với đi theo con rồi. Mặc dù không bỏ được, nhưng nữ nhi càng hy vọng nàng có thể thay nữ nhi ở bên cạnh mẫu thân tẫn hiếu, cũng hi vọng nàng có thể có một tiền đồ tốt." Coi như không thể thám thính được chút gì từ miệng Trần thị, cũng hi vọng tận lực tranh thủ giúp Kiều Đào.
Trần thị cười nhẹ một tiếng, cuối cùng không có quá làm khó nàng: "Nha đầu Kiều Đào này không tệ, ta sẽ không bạc đãi nàng." Không đợi Minh Phỉ vui mừng được bao lâu, nàng lại ném ra một quả bom: "Kiều Đào tới phòng ta, trong phòng con lại thiếu mất một người, thêm một người nữa thôi."
Minh Phỉ vội nói: "Không thiếu, không thiếu, còn có Đan Hà cùng Bạch Lộ, Mai Tử các nàng đây mà."
Trần thị cười nói: "Đan Hà cùng Bạch Lộ à? Không phải là không hiểu chuyện, còn cần dạy dỗ sao? Ta xem, Kim Trâm cũng không tệ, ngươi bình thường cũng chung đụng với nàng không tệ, để cho nàng đến phục vụ ngươi đi. Như thế nào?"
Dẫu là dùng giọng điệu thương lượng, nhưng Minh Phỉ lại cảm thấy sống lưng phát rét. Không phải là người khác mà lại là Kim Trâm. Trong phòng này, Kim Trâm thu tiền bạc của nàng nhiều nhất, tin tức truyền đến cũng nhiều nhất. Đây có tính là Trần thị đang cảnh cáo hay không? Nhưng Trần thị không có thể hiện quá rõ ràng trên mặt, nàng cũng không cần thiết giải thích cái gì, lập tức hoan hoan hỉ hỉ đồng ý.
Sau khi trở về, Minh Phỉ nói lại mọi việc cho Kiều Đào nghe, nghĩ thầm hẳn là Kiều Đào sẽ rất khổ sở. Ai ngờ Kiều Đào chỉ là cảm khái không thôi, lại không có dáng vẻ khổ sở gì cả, giống như còn có chút vui mừng. Làm cho Đan Hà cùng Bạch Lộ nói với nàng không ít lời tốt đpẹ. Hoa ma ma lại đóng cửa phòng nói cùng Kiều Đào hơn nửa đêm mới ngừng.
Minh Phỉ không nghĩ ra ý đồ của Trần thị, dứt khoát tất cả vứt ra sau ót, khẳng khái bắt Minh Ngọc tới khai triển giáo dục cách sinh tồn, bảo nàng phân tích thiệt hơn chuyện phân công cho ba người của Trần thị hôm nay, nên làm như thế nào gì gì đó. Làm khó khiến Minh Ngọc không ngừng kêu khổ, nàng lại vui ở trong lòng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Minh Phỉ đứng dậy, thấy là Đan Hà cùng Bạch Lộ đi vào phục vụ, không phải Kiều Đào thường ngày vẫn là người thứ nhất tiến vào, liền hỏi: "Kiều Đào đâu?"
Đan Hà nói: "Sáng sớm đã có người tới tìm, đang ở bên ngoài nói chuyện với người ta đấy." Vốn còn muốn nói đỡ đôi câu giúp Kiều Đào có thêm lợi thế, nhưng bởi vì hôm qua mới học quy củ, rốt cuộc vẫn không dám nhiều lời.
Minh Phỉ đứng ở phía trước cửa sổ, chỉ thấy một nha hoàn vai mảnh eo thon, tư thái dễ coi, mặc y phục màu thu hương ống tay áo nhỏ, mặc váy trăm điệp thêu hoa màu xanh nhạt, đang kéo tay Kiều Đào nói chuyện, thỉnh thoảng còn giơ tay lên lau lau nước mắt. Khuôn mặt Kiều Đào tràn đầy tức giận.