Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đó là một thời đại hỗn loạn, man rợ, sử sách gọi là những năm Bắc xâm lược.
Quý tộc Bắc Kiền rục rịch, mưu cầu địa vị cao hơn. Tiểu triều đình Nam Tư co cụm một góc, nhưng Bắc Kiền mãi không công phá được.
Khởi nghĩa nổ ra khắp nơi, ngay cả vùng núi gần Nam Thành cũng tụ tập một đám sơn phỉ, tôn Lâm Bắc Phỉ Vương làm thủ lĩnh. Chúng ẩn náu trong vùng đồi núi dày đặc, thu hút vô số kẻ không màng sống chết, trở thành mối họa ngầm bên cạnh Đại Tần.
Giữa loạn thế, người ta càng mê thần tín quỷ. Một giáo phái có tên Nguyên Sơ Giáo nổi lên trong dân gian, phân chia làm Thiên Tôn, Đế Tôn và Nhân Tôn, dưới trướng có Thất thập nhị môn, tín đồ trải rộng khắp thiên hạ.
Từng có quan viên Đại Tần xảy ra xung đột với giáo chúng, đêm đó liền c.h.ế.t ngay tại nhà.
Tình hình rất loạn, nhưng trong loạn lạc vẫn tồn tại một sự cân bằng mong manh. Các thế lực đều ngấm ngầm toan tính, nhưng chẳng ai dám manh động trước.
Thần Đông càng không dám.
Hắn tuy biết Đan Si đã là con rối trong tay ta, nhưng nhiều năm bị chèn ép, hắn đã mất đi sức mạnh tuyệt đối để tranh bá Bắc Kiền, vì vậy hắn thận trọng ứng phó trên triều đình, âm thầm tích lũy lực lượng.
Giữa nền hòa bình mong manh bị mãnh hổ rình rập này, ta dốc hết mình bảo vệ bách tính Nam Tư.
Nhưng ta biết, đây chỉ là tạm thời. Tuy rằng 18 bộ tộc Bắc Kiền đều có người của ta bố trí, nhưng tử huyệt của ta nằm ở chỗ, ta không có con với Đan Si. Một khi Đan Si chết, Bắc Kiền đại loạn, ta chắc chắn sẽ chết, sau đó chính sách "Thiện phủ Nam nhân" được ban hành dưới sự can thiệp của ta cũng sẽ tan thành mây khói.
Năm thứ mười Nam Tư diệt vong, ta đón sinh nhật 26 tuổi.
Thật ra khi còn ở Nam Tư, ta chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, bởi vì ngày đó Thái tử Nam Tư tử trận, Thái tử phi khó sinh mà chết, Nam Tư hoàn toàn thần phục Bắc Kiền, chẳng ai còn tâm trạng ăn mừng vào ngày này.
Về sau, Tri Thu sẽ nấu mì cho ta ăn vào ngày này, một bát mì kèm theo trăm câu "Hi Hà phải làm đứa trẻ ngoan", lúc đó ta chán ghét vô cùng.
Nhưng giờ đã là Hoàng hậu một nước, sao có thể không tổ chức sinh nhật? Huống hồ cục diện chính trị đang vô cùng vi diệu, mỗi món quà tặng đều ẩn chứa sóng ngầm trên triều đình.
Hôm đó là một ngày đẹp trời, ánh nắng ban mai trong trẻo như nước, gió thổi qua cành hoa phù dung mùa thu, bóng hoa lay động. Ta vừa uống trà, vừa nghe Lại Xuân đọc danh sách quà tặng.
"Vệ Luật, quan tam phẩm Lễ bộ, mười hộp bánh trà Phổ Nhĩ."
"Vũ Thanh, Nhất phẩm Quốc công, mười rương ngọc bích nguyên thạch, mười rương mã não... chủng loại phong phú, sau khi kiểm kê trị giá ba vạn lượng. Buổi tiệc tối nay, hắn sẽ đích thân đến dự."
"Cũng coi như hắn biết điều."
Vũ Thanh là đệ đệ Đan Si, có mối thù không đội trời chung với Thần Đông. Những năm nay hắn và ta qua lại khá thân thiết, là lực lượng quân sự mà ta dựa vào.
"Tiểu triều đình Nam Tư phái sứ thần đến tặng quà, Công chúa có muốn gặp không?"
"Không gặp, thưởng cho hắn chút đồ, bảo hắn đi đi."
Nói ra thật nực cười, những năm gần đây dần xuất hiện lời đồn, Hoàng hậu Bắc Kiền rất giống Công chúa Hi Hà năm xưa. Người ca ca trong họ của ta đang an phận ở tiểu triều đình có lẽ cũng nghe phong thanh, ba lần bốn lượt phái người đến thăm dò.
Hắn đã ngoài năm mươi, nhưng dòng đầu tiên trong bức thư gửi kèm quà lại là: "Nam Nô Quận vương tham kiến Đại Tần Mẫu Hậu nương nương..."
Người Bắc có tục lệ gọi vua là cha, gọi hoàng hậu là mẹ, điều này cũng không có gì lạ, nhưng cách xưng hô này khiến ta cảm thấy chán ghét.
Lại Xuân còn định nói gì đó thì đột nhiên có nội thị vào bẩm báo.
"Hoàng hậu nương nương, Vệ Luật phu nhân cầu kiến."
Lại Xuân mừng rỡ nói: "Là Đăng Tâm đến."
Ta gật đầu: "Ừ, ngươi mau đem cái đó đến cho nàng xem! Dọa nàng một phen!"
Lại Xuân đáp lời rồi lui ra.
Đăng Tâm sau đó gả cho một người Bắc Kiền tên là Vệ Luật, là tham mưu quân sự bên cạnh Thần Đông. Rất nhiều tin tức về Thần Đông đều do nàng truyền đến một cách quanh co.
"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Nàng quỳ xuống đất hành lễ với ta. Mười năm rồi, nàng đã sinh hai đứa con, giờ lại đang mang thai đứa thứ ba, trông có vẻ đầy đặn hơn rất nhiều, nhưng nét mặt vẫn còn loáng thoáng thấy bóng dáng cô nương hoạt bát năm nào.
"Ngươi đang mang thai, giữa tỷ muội chúng ta không cần câu nệ lễ nghi như vậy." Ta nhẹ nhàng nâng ấm trà, nước trà màu hổ phách từ từ rót vào chén: "Vườn trà kinh doanh rất tốt, ta uống vào liền cảm thấy những ngày tháng ở Nam Tư như hiện ra trước mắt."
Đăng Tâm e thẹn cười: "Nhờ phúc của Hoàng hậu nương nương, nếu người thích, thần thiếp sẽ sai người đưa thêm."
"Vậy thì làm phiền muội rồi, một mình uống trà lúc nào cũng có chút cô quạnh, đến đây, chúng ta cùng uống."
Ta đặt chén trà tự tay rót lên khay, để nội thị đưa qua.
Sắc mặt Đăng Tâm bỗng nhiên thay đổi, nàng nhìn chén trà, ấp úng hồi lâu cũng không nhận lấy.
Nội thị lạnh lùng thúc giục: "Phu nhân, hôm nay là sinh nhật Hoàng hậu nương nương, người đã nhận biết bao nhiêu kỳ trân dị bảo, nhưng chỉ mở trà do người dâng lên, đây là vinh hạnh lớn lao! Người đừng có không biết điều."
Nàng bất đắc dĩ phải nhận lấy, vì run rẩy quá mức, chén trà phát ra tiếng va chạm leng keng.
Nụ cười trên môi ta từ từ biến mất, lạnh lùng nhìn nàng: "Đăng Tâm, hôm nay khi ngươi ra khỏi cửa, ta đã phái người đến phủ của ngươi rồi."
Đăng Tâm đột nhiên ngẩng đầu, kinh hãi nhìn ta chằm chằm.
"Phan Nhi năm nay đã năm tuổi rồi nhỉ, ta thấy rất thích, ta và Bệ hạ không có con nối dõi, từ lâu đã muốn nhận nuôi một đứa trẻ bên cạnh..."
Tay Đăng Tâm run lên, chén trà rơi xuống đất, vỡ tan tành.
"Công chúa, Công chúa thần thiếp không dám nữa... Xin người tha cho thần thiếp! Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của thần thiếp, xin đừng động đến con bé, đừng động đến con gái thần thiếp..."
Nàng khóc lóc thảm thiết, không ngừng dập đầu.
Ta không nhìn nàng, mà từ từ rót một chén trà khác, để nội thị đưa cho nàng.
"Uống trà." Ta nhìn vào mắt nàng, nhẹ nhàng nói từng chữ: "Nếu không, lát nữa Lại Xuân mang đến chính là t.h.i t.h.ể của Phan Nhi."
Đăng Tâm nhìn chén trà như nhìn thấy mãnh thú độc địa, rồi chậm rãi đưa tay ra, nhận lấy uống cạn.
Uống xong, nàng như mất hết sức lực, quỳ sụp xuống đất khóc nức nở.
Ta cười tự giễu: "Bọn họ biết ta đa nghi, bất cứ thứ gì ăn vào, ta đều kiểm tra rất nhiều lần, duy chỉ có trà của ngươi là ngoại lệ."
Đăng Tâm bò đến ôm lấy chân ta, khóc đến khản giọng: "Công chúa, là hắn ép thần thiếp, thần thiếp không còn cách nào khác... Đó không phải là thuốc độc, chỉ là thuốc khiến người không thể sinh con..."
Ta hất nàng ra, cười lạnh: "Vậy nếu, ta cũng giống như ngươi, đang mang thai thì sao?"
Nàng vừa nấc vừa né tránh ánh mắt của ta.
"Một xác hai mạng, thai c.h.ế.t lưu, đúng không?"
Ta nhướng mày cười khẩy, nói.
Nàng gào khóc thảm thiết, dập đầu lia lịa: "Công chúa, thần thiếp sai rồi, thần thiếp đáng chết, xin người tha cho Phan Nhi, tha cho con gái thần thiếp!"
Giữa tiếng khóc của nàng, ánh nắng chan hòa xuyên qua cành cây chiếu lên mặt ta, một nửa sáng, một nửa tối.
"Công chúa! Ta mang đến rồi!"
Tiếng Lại Xuân vui vẻ vang lên từ xa, Đăng Tâm kinh hãi quay đầu lại, thấy Lại Xuân đang ôm một con mèo con,đầy phấn khởi chạy đến.
"Ngươi suốt ngày nói Tiểu Ly sinh con sẽ tặng Công chúa một con, Tiểu Ly c.h.ế.t rồi cũng không thấy đưa đến con nào!" Lại Xuân chống nạnh đắc ý nói: "Nghe nói con của Tiểu Ly là Tiểu Hoa hôm qua lại sinh con, sáng nay Công chúa liền sai người trộm con đẹp nhất đến! Sao nào? Giật mình chưa!"
Đăng Tâm ngơ ngác nhìn Lại Xuân, rồi lại nhìn ta: "Phan Nhi..."
"Lúc ta đi bắt mèo, Phan nhi còn khóc đó! Ta liền nói, đây là Hoàng hậu di nương của ngươi muốn, di nương ngày thường thương ngươi như vậy, tặng một con mèo mà ngươi cũng keo kiệt sao? Con bé mới chịu thôi."
Lúc này Lại Xuân mới nhìn thấy nước mắt của Đăng Tâm, kinh ngạc nói: "Sao ngươi lại khóc? Thật sự bị dọa rồi à?"
Ta cười nói: "Là trà này không ngon, Đăng Tâm thấy đắng."
"Đúng là không ngon, là trà tiến cống, ta uống cũng thấy đắng." Lại Xuân vừa lau nước mắt cho Đăng Tâm, vừa ngây thơ nói: "Cũng đâu đến mức phải khóc chứ! Ngươi cũng quá nhát gan rồi."
Mèo con nhân cơ hội nhảy xuống, chạy biến mất hút, khiến Lại Xuân giậm chân tức tối.
Ta nhìn bọn họ, mỉm cười nhạt, nói: "Ngươi cùng Đăng Tâm đi dạo trong vườn đi, ta đi tìm con mèo này chơi đây."
Đăng Tâm hoang mang nhìn ta, muốn nói lại thôi: "Công chúa..."
Ta dừng bước, nhưng không quay đầu lại: "Gọi Hoàng hậu đi."
Ta chậm rãi bước ra khỏi vườn, rõ ràng một ngày mới chỉ bắt đầu, sao ta lại thấy mệt mỏi thế này, mỗi bước đi đều như giẫm lên mây.
Nhưng con mèo đó đâu rồi?
Ta bừng tỉnh khỏi cõi c.h.ế.t trong hầm băng, con mèo ngủ bên gối ta lúc đó, nó đi đâu rồi?
À, nó đã c.h.ế.t rồi, ta đang tìm con cháu của nó, nhưng sao tìm mãi không thấy?
Thị vệ có chút sợ hãi nhìn sắc mặt ta: "Hoàng hậu nương nương, người đánh mất thứ gì, nô tài sẽ giúp người tìm."
"Không sao, ta đánh mất nhiều thứ như vậy, thêm một thứ nữa cũng chẳng sao."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");