Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khi ta trở về, Nại Hà đang mân mê một cây đàn cổ cầm. Đây là thứ Đan Si trước kia ban thưởng cho ta, cũng coi như là một cây đàn tốt, chỉ là nó vẫn luôn được cất đi, đến bản thân ta cũng quên mất.
"Ngươi biết đàn sao?"
"Từng học lỏm được đôi chút từ một vị trưởng bối trong nhà."
"Đàn cho ta nghe một khúc."
Hắn tiện tay gảy dây đàn, tiếng nhạc liền như nước chảy róc rách trong cung điện. Đó là một khúc nhạc cổ của Nam Tư, tên là "Tư Quy". Không phải là một khúc nhạc quá hay, nhưng lại khiến lòng ta dâng lên nỗi chua xót.
Con cháu quý tộc Nam Tư, bất kể nam nữ, đều phải học đàn. Ca ca chính là người xuất sắc trong số đó. Khi ta còn nhỏ, huynh ấy thích bế ta vào lòng, dạy ta gảy vài khúc nhạc đơn giản, trong đó có khúc "Tư Quy" này.
"Đêm khuya mộng tương tư, tuyết rơi gõ cửa phòng.
Lén hỏi người đến là ai, ngờ đâu cố nhân quay về."
Thực ra, những chuyện cũ của Nam Tư, những năm qua ta đã gần như quên hết. Ngày ngày ta phải đối mặt với những âm mưu và c.h.é.m giết, ta cứ nghĩ mình không cần những hồi ức dịu dàng này nữa.
Nhưng với sự xuất hiện của Nại Hà, ta phát hiện ra, thực chất ta chưa bao giờ quên.
Nhưng, ngươi rốt cuộc là ai? Ta nhìn hắn, thầm nói trong lòng, ngươi đến đây là để bảo vệ ta, hay là hủy diệt ta?
Một khúc nhạc kết thúc.
Ta khẽ nói: "Ngày hôm đó, ngoài Ngư Ninh ra, còn ai rời khỏi bữa tiệc nữa không?"
Nại Hà từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ nhỏ đưa cho ta, nói: "Những người đã rời khỏi bữa tiệc, cùng với thời gian đều được ghi trong cuốn sổ này, Hoàng hậu nương nương xin xem qua."
"Khi nào ngươi điều tra vậy?" Ta thực sự kinh ngạc.
Nại Hà không nói gì, chỉ im lặng dâng tách trà lên.
Cuối cùng, khi ta xem hết cuốn sổ, chỉ cảm thấy vạn vật đều im bặt, dường như có điều gì đó sắp sửa được hé lộ.
"Ngươi đã sớm biết hung thủ là ai rồi sao?"
"Phải."
"Thực ra hung thủ là ai không quan trọng, quan trọng là, họ muốn ai là hung thủ." Ta lẩm bẩm.
Nại Hà mỉm cười: "Họ muốn ai là hung thủ cũng không quan trọng, quan trọng là, Hoàng hậu nương nương muốn ai là hung thủ."
Ta nhìn vào mắt hắn, trước và sau này ta chưa từng thấy một đôi mắt nào tĩnh lặng đến thế, giống như hồ nước màu hổ phách.
Nhưng hồ nước càng tĩnh lặng, càng ẩn chứa sự quỷ dị cuồn cuộn bên dưới.
Ta quay mặt đi, nói: "Ta chỉ mong duy trì được hiện trạng, ít xung đột thôi."
Nại Hà gật đầu, không nói gì nữa, cúi đầu gảy dây đàn.
"Chuyện lời nguyền..."
"Hoàng hậu nương nương yên tâm, trong vòng bảy ngày, ta nhất định sẽ tìm ra cách hóa giải."
Ta nhìn hắn, trong lòng lại có chút bất an. Lúc này ta mới nhận ra, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, hắn đã giúp ta quá nhiều lần, mà ta lại không hề thể hiện chút nào sự cảm kích và thiện ý, điều này thật không công bằng với hắn.
"Nại Hà, ngươi có muốn thứ gì không?"
Hắn cúi đầu, nhưng đột nhiên mỉm cười, nói: "Đây là lần đầu tiên người gọi tên ta."
Ta không hiểu sao lại đỏ mặt, cố ý nói lớn tiếng: "Tên chẳng phải là để người ta gọi sao? Ngươi không thích, ta sẽ gọi ngươi là tiểu hòa thượng! Tiểu đầu trọc!"
"Không phải ý đó."
Hắn vẫn cúi đầu gảy dây đàn, cánh tay chúng ta không chạm vào nhau, nhưng ta có thể cảm nhận được hơi ấm nhẹ nhàng lan tỏa đến cánh tay mình.
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc đó, chúng ta đều im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng ve kêu inh ỏi từ xa vọng lại.
Lại Xuân bước vào dâng trà bánh, khó hiểu hỏi: "Sao lại bày đàn ra mà không gảy? Có thưởng hoa, cũng có thưởng nhạc sao?"
Ta ho khan một tiếng, đứng dậy nói: "Ngươi cũng nên trở về rồi, dù sao cũng phải làm ra vẻ điều tra vụ án chứ."
"Vâng."
"À đúng rồi, ngươi vẫn chưa nói ngươi muốn gì?"
Hắn vuốt ve thân đàn, nói: "Nếu Hoàng hậu nương nương không tiếc, có thể ban tặng cây đàn này cho ta được không?"
Cây đàn này sao? Ta bước tới xem xét sơ qua, là một cây đàn tốt, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
"Cầm lấy đi, là Bệ hạ trước kia ban thưởng cho ta. Người Bắc Kiền không hiểu đàn, nếu ngươi thích, ngày khác ta sẽ tìm một cây tốt hơn cho ngươi."
"Cây này đã là rất tốt rồi."
Hắn cẩn thận cất đàn vào hộp, rồi không ngẩng đầu lên nói một câu: "Hoàng hậu nương nương gọi ta thế nào, ta đều thích."
Ta sững người, hắn đã xách cây đàn rời đi rồi.
Thế lực của Vũ Thanh trong triều đã ăn sâu bám rễ, từ Lễ Bộ, Hộ Bộ... các vị đại thần trụ cột trong triều gần như đều là môn sinh của hắn. Còn Thần Đông thì nắm chắc binh quyền trong tay. Hai người bọn họ giao chiến, Bắc Kiền chắc chắn sẽ đại loạn, và bí mật Đan Si đã hóa điên sẽ bị phơi bày ra ánh sáng. Đến lúc đó... Bắc Kiền sẽ không còn chỗ cho ta dung thân nữa.
Những năm qua, ta đã từng bước khó khăn bồi dưỡng thế lực của mình trong triều, nhưng mối thù giữa Nam Bắc đã ăn sâu vào xương tủy, hiếm có người Bắc Kiền nào thật lòng quy phục ta, cũng hiếm có người Nam Tư nào có thể đảm nhiệm chức quan trọng trong triều đình Bắc Kiền. Những năm này, ta như đi trên lưỡi dao, chỉ cần sơ sẩy một chút là m.á.u chảy đầm đìa.
Ta nên làm gì đây? Chẳng lẽ quay về cái tiểu triều đình ở phía Tây sao?
Ý nghĩ hoang đường này vừa xuất hiện, ta đã tự cười nhạo chính mình.
Thiên hạ rộng lớn như vậy, nào có chỗ nào để ta có thể "trở về"...
Ta xử lý chính sự cả ngày, khi màn đêm buông xuống, ta bảo Lại Xuân ở bên cạnh, luôn nhắc nhở ta, để ta không ngủ quên.
"Lại Xuân, ngươi nói xem ta có phải già rồi không?"
Lại Xuân nhìn ta kỹ lưỡng, nói: "Trang điểm xong thì đẹp hơn trước, bây giờ không trang điểm thì xấu hơn trước."
Ta tự giễu cười: "Dung mạo là thứ tàn phai nhanh nhất, sau đó là tâm tính. Ta sợ có một ngày, ta sẽ không còn sức lực để xoay sở với bọn họ nữa. Đến lúc đó, ngươi sẽ làm sao, những tỷ muội ở Bắc Kiền này sẽ làm sao?"
Lại Xuân thản nhiên nói: "Vậy chúng ta sẽ cùng nhau đi tìm thiếu gia, nếu không tìm thấy, thì sẽ lại sống trong căn nhà nhỏ đó."
Thiếu gia, Hạ Lan Tri Ngôn, một nhân vật tài giỏi như vậy, những năm qua lại bặt vô âm tín, không biết có còn sống trên đời hay không.
Những người ta đã trải qua, những người ta đã gặp, trong khoảnh khắc đó, như đèn kéo quân lần lượt hiện ra trước mắt: Thần Đông, Vũ Thanh, Ngư Ninh, gấm thêu Thiên Thanh lộng lẫy, Cách Lỗ quỷ quyệt, còn có bữa tiệc tối đầy sóng ngầm...
Ngón tay ta buông lỏng, cuốn sách trên tay rơi xuống đất, tiếng Lại Xuân gọi ta, trở nên xa vời.
Ta lại mơ nữa rồi.
(...)
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");