Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Lần đầu tiên chúng ta gặp Thiên Tôn, hắn còn là một đứa trẻ, cưỡi hươu trắng, trông giống hệt một vị tiểu bồ tát, lúc ấy ta vừa định tự sát, liền nghe hắn nói, ngươi cứ đợi ba ngày, ắt có báo ứng, ta tin hắn mới là lạ! Nhưng lúc ấy ta đã đánh không lại hắn rồi, người nói có kỳ lạ không..."
Nghe hắn càng nói càng xa, ta nhịn không được ngắt lời: "Sau đó thì sao."
"Liền đợi ba ngày, người đoán kết quả thế nào? Tên cẩu tặc kia c.h.ế.t rồi! Hả dạ! Hả dạ! Hahahaha! Cả đời ta chưa từng hả dạ như vậy!" Hắn cười lớn.
"Có lẽ chính là hắn giết, để ngươi tin tưởng."
Thử Thiên Tuế xua tay, nói: "Chính là thiên đạo, tên cẩu tặc kia sợ ta g.i.ế.c hắn, phòng bị nghiêm ngặt lắm, hơn nữa người có biết hắn c.h.ế.t như thế nào không?" Hắn cười khẩy, giọng điệu âm trầm không nói nên lời: "Hắn đắc tội với một sủng phi của Bắc Kiền, là Bắc Kiền Đan Si đích thân hạ lệnh g.i.ế.c hắn, đây chẳng phải là thiên ý sao?"
Ta cau mày, suy nghĩ một chút, nói: "Người kia tên là Hoành Xuyên sao?"
Hắn có chút kinh ngạc nhìn ta, nói: "Sao người biết?"
Bởi vì sủng phi mà hắn đắc tội, chính là ta.
Năm đó, ta cùng Lại Xuân chuẩn bị đi đầu quân cho triều đình nhỏ Nam Tư kia, Hoành Xuyên chính là tên lính canh đã sỉ nhục nàng. Sau khi ta nắm quyền, liền để Lại Xuân tự tay g.i.ế.c hắn.
Đan Si luôn cảnh giác việc ta can thiệp triều chính, ngay cả bản thân ta cũng không biết khi nào hắn sẽ nới lỏng.
Ngày hôm đó, hắn mải mê với Phù Dung tán, cuối cùng cũng đưa thánh chỉ trống cho ta. Ta liền dẫn Lại Xuân đi tìm tên súc sinh kia – khi đó hắn là thị vệ trưởng trong cung, lại đang tư thông với một cung nữ, trần truồng quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết. Ta đưa đao cho Lại Xuân, nàng vung một đao xuống, hắn không chết, nàng lại tiếp tục c.h.é.m rất nhiều nhát, vì dùng sức quá mạnh, lưỡi đao cũng bị cong.
Những chuyện khác ta còn có thể nghi ngờ, nhưng việc này là do chính tay ta làm, không thể nào giả được, chẳng lẽ thật sự có quỷ thần sao?
Thử Thiên Tuế chìm vào hồi ức đầy khoái trá, cười nói: "Thiên Tôn bảo chúng ta tin vào báo ứng, nói kẻ ác ắt sẽ bị trời phạt, nhưng mà, từ khi đám chó Bắc Kiền đến, đây là cái thế đạo gì?"
Hắn quay sang ta, ánh mắt mang theo vẻ thê lương khó tả. Ta không nói gì, hắn liền thở dài như hát: "Ở hiền gặp lành, ở ác gặp ác..."
Ngày hôm đó, sở dĩ ta có thể đoán ra thân phận của Thử Thiên Tuế là vì ta đã điều tra lai lịch của hắn - khi còn ở Nam Tư, hắn là Tặc Vương nổi tiếng. Nhưng người tài giỏi đến đâu khi đối mặt với đất nước sụp đổ, cũng chỉ có thể trở thành hạt bụi.
Vì Bắc Kiền xâm lược, cả nhà hắn đều chết, sau đó hắn vừa trộm vừa chạy, mang theo con gái nhỏ ra ngoài. Gặp lúc quân Bắc Kiền tàn sát cả thành, hắn không còn cách nào khác, đành phải đi tìm một người bạn cũ - chính là Hoành Xuyên này.
Trước khi chiến tranh nổ ra, Hoành Xuyên cũng chỉ là một tên lính quèn của Bắc Kiền, vì không có tiền chữa bệnh cho mẹ, mà quỳ gối khóc lóc trước cửa y quán.
Khi đó Thử Thiên Tuế có chút nghĩa hiệp, thấy vậy liền cho hắn tiền, sau lại thấy hắn đáng thương, liền giúp hắn móc nối với người Nam Tư làm ăn. Hoành Xuyên từng nói, đại ơn đại đức của ân công, tiểu nhân muôn đời khó quên.
Hay cho câu muôn đời khó quên.
Sau đó, Thử Thiên Tuế đi đầu quân cho hắn, lúc đó Hoành Xuyên đã sắp xếp ổn thỏa, kết quả nửa đêm, lại bị một nhát d.a.o đ.â.m trúng, may mà hắn thấp bé, không bị thương chỗ hiểm, vận dụng hết võ công mới trốn thoát được. Nhưng con gái, không mang đi được, sau đó, t.h.i t.h.ể con gái bị vứt ra ngoài, trước khi c.h.ế.t đã bị tên súc sinh kia làm nhục.
Tài liệu của ta chỉ ghi chép đến đây, mà Thử Thiên Tuế xuất hiện lần nữa, đã là một trộm vương tàn bạo, g.i.ế.c người như ngóe.
Lúc xem ta đã có chút nghi hoặc, lẽ ra, lúc đó Hoành Xuyên đã là thị vệ trưởng trong cung, có chức có quyền, rõ ràng đây là mối thù không đội trời chung, vậy mà lúc đó lại không truy đuổi, dồn Thử Thiên Tuế vào chỗ c.h.ế.t - bây giờ xem ra, không phải không làm, mà là lúc đó Thử Thiên Tuế đã được thế lực của Nại Hà cứu.
Thử Thiên Tuế nheo mắt cười với ta, nói: "Ngươi có biết, Thiên Tôn đã trả lời ta như thế nào không?"
Ta chưa kịp trả lời, một giọng nói đã vang lên từ cửa:
"Nếu thiên đạo không có mắt, ta chính là thiên đạo."
Tần Liễu Nguyên mang mũ miện cưới bước vào. Hắn luôn là một người trung niên nho nhã, khôn ngoan, đây là lần đầu tiên, ta nhìn thấy trong mắt hắn mang theo vẻ cuồng nhiệt giống hệt những tín đồ kia.
"Công chúa không tin vào thiên đạo sao? Ta thì tin, thiên đạo có luân hồi, khi sinh linh lầm than, khắp nơi đổ nát, trời cao sẽ giáng xuống người có thiên mệnh, để vạn vật về đúng vị trí, thiện ác đều có báo ứng." Hắn mỉm cười, nói: "Thiên Tôn, chính là người mang lại công bằng cho Nam Tư, hắn chính là thiên đạo."
Ta đoán quả nhiên không sai, cái gọi là giáo nghĩa thuận theo trời của Nguyên Sơ Giáo, ẩn chứa bên trong là thứ còn đẫm m.á.u và hung ác hơn - báo thù.
Trả thù cho mỗi người dân nhỏ bé.
Trả thù cho Nam Tư bị chà đạp và tổn thương.
Thử Thiên Tuế, còn có người của Nguyên Sơ Giáo, đều là những bách tính bị tổn thương đến đường cùng, họ đau đớn đến mức không còn tin vào kiếp sau, vào nhân quả, vào thiện ác cuối cùng có báo ứng, báo thù, chính là hiện tại, lấy răng trả răng, lấy mắt trả mắt.
Tần Liễu Nguyên dường như nhận ra mình đã thất thố, liền đặt mũ miện xuống, chuyển chủ đề: "Hôn lễ của chúng ta chuẩn bị gấp gáp, mũ miện cưới phù hợp khó tìm, chiếc mũ miện Liên Hoa Truy Vân này là bảo vật mà Thử Thiên Tuế trân quý, đã cho thợ thủ công sửa chữa, không biết công chúa có thích không?"
Thử Thiên Tuế cũng lau nước mắt, cười nói: "Ngươi đừng chê, thứ này không phải trộm được, là ta chuẩn bị từ sớm cho con gái nhỏ của ta. Không phải khi xuất giá, mũ miện cưới phải do nhà gái chuẩn bị sao... Đáng tiếc cả đời này nó không dùng đến được..."
Ta thấy mũi cay cay, năm đó tổ phụ, có phải cũng đã chuẩn bị mũ miện cưới cho ta không?
Ta không hỏi thêm gì nữa, chỉ cười nói: "Ta còn sợ ngài chê ta đây! Dù sao cũng là tái giá."
Dù sao cũng là tái giá.
Ta mặc áo cưới phượng quan, bước về phía Nại Hà, trong lòng liền vướng bận suy nghĩ này.
Cả đời này, đoạn tình cảm với Thần Đông kia coi như là tư thông, sớm đã trở thành kẻ thù, với Đan Si, chỉ có thể coi là cuộc đấu đá giữa các thế lực chính trị. Thậm chí ngay cả lễ sắc phong hoàng hậu, vì lễ chế của Bắc Kiền không chu toàn, cũng chưa được tổ chức đàng hoàng.
Thật sự trở thành tân nương, vẫn là lúc này đây.
Nại Hà mặc áo cưới, lặng lẽ nhìn ta cười. Hắn nhỏ hơn ta rất nhiều tuổi, nhưng mà, thật sự rất đẹp, những giấc mơ thiếu nữ xa xôi của ta, hình bóng người chồng lý tưởng cũng chỉ như vậy.
Khuôn mặt như trăng sáng, đường nét thanh tú, tràn đầy ý cười, tràn đầy hình bóng ta.
"Một lạy trời đất, thần linh chứng giám, lời thề trăm năm."
Nếu ngươi không phụ ta, cả đời này, ta chính là người của ngươi.
"Hai lạy cao đường, kết duyên hai họ, nên vợ nên chồng."
Ta đã hỏi Nại Hà, ngoài sư phụ ra, còn có trưởng bối nào còn sống không. Hắn luôn nói sau hôn lễ sẽ kể hết cho ta nghe, lúc này, cũng chỉ có thể vái lạy hư không, hy vọng người thân của ta, ở nơi nào đó, có thể nhận được lạy này...
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó là tiếng xô đẩy và quát tháo. Ta quay đầu lại, liền thấy Trịnh Long xông vào, hắn cởi trần, lưng đeo một bó roi gai, quỳ "thịch" một tiếng trước cửa, hô to: "Chủ công!"
Chủ công?
Ta kinh ngạc nhìn Nại Hà, hắn chỉ quay đầu nhìn lại, rồi lặng lẽ nói với ta: "Hi Hà, chỉ còn lại lễ cuối cùng."
Trịnh Long bò vào, dập đầu thật mạnh trước Nại Hà: "Chủ công, tên chó Thần Đông kia tập kích Lâm Bắc, Hạ Lan bị bắt! Là thuộc hạ vô năng, cầu xin ngài cứu hắn!"
Hắn dập đầu quá mạnh, trên trán thấm ra vết máu, nhuộm đỏ sàn nhà hỉ đường, chói mắt vô cùng.
Rốt cuộc đây là chuyện gì?
Trong lòng ta rối bời, nắm c.h.ặ.t t.a.y Nại Hà nói: "Tại sao hắn lại gọi ngươi là chủ công? Ngươi và Lâm Bắc rốt cuộc có quan hệ gì?"
Bên dưới cũng bị sự cố đột ngột này làm cho náo loạn, Tần Liễu Nguyên ở bên cạnh sốt ruột nói: "Thiên Tôn, nơi này cách Lâm Bắc không xa, e là có nguy hiểm, có nên đi trước không?"
Nại Hà là người duy nhất tỉnh táo giữa sự hỗn loạn này, hắn chỉ nhìn ta nói: "Hi Hà, chúng ta hoàn thành hôn lễ."
Ta khó tin nói: "Ngươi bảo ta làm sao gả cho ngươi? Ta còn không biết ngươi là ai."
"Hoàn thành hôn lễ, ta sẽ nói cho nàng biết."
"Chỉ là một nghi lễ suông thôi! Quan trọng đến vậy sao!"
"Quan trọng hơn bất cứ điều gì."
Lúc chúng ta đang giằng co, Trịnh Long lại nói: "Hạ Lan dặn dò ngươi cái gì! Nói nhanh lên!"
Ta mới nhìn thấy, Lại Xuân cũng đến.
Nàng ôm một thứ gì đó đứng đó, cả người như vừa được vớt lên khỏi nước, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào đến mức toàn thân co giật. Chúng ta đã bầu bạn mười năm, chưa từng thấy nàng như thế này.
"Lại Xuân" Ta do dự nhìn nàng: "Ngươi muốn nói gì với ta?"
Trong mơ hồ, ta chỉ cảm thấy một bí mật to lớn, sâu không thấy đáy sắp sửa được vén màn trước mắt, ta thậm chí còn có chút sợ hãi.
Dưới ánh mắt của mọi người, Lại Xuân cúi đầu, như có ngàn cân đè nặng, nàng giơ thứ trong tay lên, run rẩy nói: "Nô tỳ đến đưa mũ miện cưới cho công chúa. Chúc công chúa... tân hôn vui vẻ."
Gói đồ trong tay nàng được mở ra, trong nháy mắt, cả căn phòng im bặt.
Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên chiếc mũ miện cưới tinh xảo tuyệt đẹp kia, chín con phượng hoàng bay lượn giữa những bông hoa mẫu đơn, lấp lánh ánh sáng, rực rỡ lóa mắt. Tất cả mọi người đều bị bảo vật hiếm thấy này làm cho kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Ta cũng vậy, bởi vì, đó là mũ miện cưới của Tri Thu, là năm đó khi nàng thành thân cùng ca ca, nhà họ Hạ Lan dốc toàn bộ sức lực chế tạo, hình dáng, vẻ đẹp của nó, xưa nay hiếm có. Chiếc mũ miện cưới này vậy mà vẫn còn? Mà Hạ Lan bảo nàng đưa đến đây, là muốn làm gì?
Ta vừa định bước tới, liền nghe thấy Nại Hà bên cạnh lặp lại: "Hi Hà, chỉ còn lại lễ cuối cùng."
Ta lúc này mới phát hiện, hốc mắt hắn đã đỏ hoe, như một đứa trẻ bị ủy khuất, vẫn ngẩng đầu, gường gượng cười.
Trong lòng ta nhói đau, dừng bước lại, nói với Lại Xuân: "Mũ miện cưới của ta đã có rồi, nếu ngươi có lời gì khác muốn nói với ta, thì đợi sau khi hôn lễ kết thúc hãy nói."
"Vợ chồng đối bái, lễ cưới hoàn thành. Đã là vợ chồng, cùng vui cùng buồn, trăm năm làm bạn, suối vàng làm đôi."
Ta và Nại Hà mặt đối mặt, cúi đầu thật sâu.
Hôn lễ cũng là minh ước, cuối cùng là hai chén rượu pha máu, ta ngửa đầu uống cạn, khi ta đặt chén xuống, Nại Hà vẫn chưa uống xong, một giọt nước mắt đang từ từ chảy xuống theo gò má hắn.
Lễ thành.
Mọi người ùa lên, hỏi han xem tiếp theo phải làm gì, còn Nại Hà chỉ ngây ngẩn nhìn ta, sau đó, nói không thành tiếng:
"Hi Hà, xin lỗi nàng."
Không ai dám tin, ngày thành hôn, hắn dùng giọng nói chỉ hai chúng ta nghe thấy, nói với ta:
“Hi Hà, xin lỗi nàng.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");