Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lại có một nữ tử khác hâm mộ nói: “Cô nương, cô thật có phúc đấy! Công tử chính là tài tử phong lưu nổi danh nhất Diêm thành của chúng ta, nữ tử muốn được cùng hắn du ngoạn trên hồ nói không khoa trương, xếp hàng dài đến vài chục dặm. Nha, đúng rồi, còn có cây quạt kia nữa, xương quạt được làm bằng ngọc bích quý giá, mặt quạt là tuyết lụa thượng hạng, hơn nữa trên mặt còn có bài thơ do hắn tự tay viết! Ngàn vàng khó cầu, công tử nguyện ý tặng cho cô, cô đúng là lời lớn rồi!”
Nghe mấy lời ấy xong, Hạ Lan Tử Kỳ cuối cùng cũng hiểu rõ rồi. Hóa ra những cô gái này chen chúc nhau là muốn cùng công tử này đi du thuyền sao? Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy việc thật sự rất đen đủi rồi, nàng cũng chỉ là người đi xem náo nhiệt, sao bây giờ lại dính vào chuyện như thế này đây?
Hạ Lan Tử Kỳ cũng chẳng thèm để ý đến cái gì mà cây quạt ngàn vàng, khinh thường nghĩ đến việc hắn dám hẹn nàng đi du thuyền, trầm mặt, nghiêm túc nói: “Ngươi nghe kỹ cho ta, đừng tưởng rằng là tài tử thì được tự cho mình siêu phàm, cũng đừng tưởng rằng có tiền là rất giỏi! Cô nương ta rất bận rộn, không rảnh cùng đại thiếu gia ngươi học đòi văn vẻ, ngươi kiếm giai nhân khác đi!” Hạ Lan Tử Kỳ xoay người, các cô nương bên cạnh tự động nhường đường. Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người vội vã cùng Tử Đào và bà Ngô rời đi.
Nam tử đưa mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ biến mất ở ngã tư, lúc này đây hắn vẫn còn giữ nguyên tư thế cúi người. Hắn cúi đầu, nhìn cây quạt trong tay kia không đưa ra ngoài nổi. Hắn nghĩ đã rất nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên bị nữ tử cự tuyệt, trong lòng hắn hiện tại thật không biết miêu tả thế nào.
Bấy giờ, những cô nương kia lại nhao nhao lên: “Công tử, cô nương kia không biết phải trái, chúng ta nguyện cùng công tử du thuyền, công tử chọn ta đi!”
“Chọn ta đi!”
“Chọn ta chọn ta!”
Nam tử không kiên nhẫn khoát tay: “Hôm nay đến đây thôi, tất cả giải tán đi!” Dứt lời đem theo gã thư đồng nhanh chóng rời đi.
“Ai! Công tử, công tử......” Đám nữ tử kia chưa từ bỏ ý định đuổi theo hai bước, bị gã thư đồng trừng mắt đưa tay ngăn lại.
Ở góc đường, sau khi thoát khỏi đám kia nữ tử kia mỹ nam yêu nghiệt dừng bèn bước. Gã thư đồng đi theo hắn nhiều năm, đối với tính tình của chủ tử mình chẳng còn lạ gì nữa, không đợi nam tử mở miệng đã khéo léo khuyên nhủ: “Thiếu gia, người nhìn sắc trời cũng không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi về thôi!”
Nam tử không nói gì, nhìn hướng Hạ Lan Tử Kỳ rời đi, thúc giục: “Ngươi mau đi nhìn xem cô gái kia là cô nương nhà ai! Ta ở Thanh Phong trà lâu chờ tin của ngươi, đi nhanh về nhanh!”
Gã thư đồng thoáng nhìn đầu đường, người này đến bóng còn chẳng thấy thì biết đi đâu mà tìm đây? Nhưng cũng chẳng còn cách nào, chủ tử giao nhiệm vụ hắn nào có thể từ chối, đành phải gật đầu: “Ai! Thiếu gia cứ an tâm đừng gấp gáp, tiểu nhân lập tức đi tìm!”
Gã thư đồng bước vào Thanh Phong trà lâu nhìn chung quanh, thấy thiếu gia ngồi ở chỗ gần cửa sổ nhìn hắn vẫy vẫy, hắn nhanh chân chạy tới.
“Thế nào? Đuổi kịp không? Đã tìm ra nàng ở quý phủ nào rồi sao?” Nam tử tay cầm chén trà, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm gã thư đồng.
“Thiếu gia, tiểu nhân một đường chạy lên phía trước tìm nàng, cũng may nàng ấy đi cũng không nhanh nên cũng tìm được.”
Nam tử vừa nghe, ánh mắt lóe sáng: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó......” Gã sai vặt ngập ngừng, nuốt nước miếng, lo lắng không thôi nói: “Sau đó tiểu nhân vẫn tiếp tục đi theo, nhưng ai ngờ nàng ấy thật sự rất giảo hoạt, không biết sao lại phát hiện ta. Tiểu nhân vẫn đi theo các nàng vào một tửu lầu cao, kết quả, các nàng lại từ cửa sau của tửu lâu này chạy mất, tiểu nhân tìm không được!”
Nam tử cầm chén trà trong tay đập thật mạnh xuống bàn: “Ngươi đúng là phế vật, có một chút chuyện như thế cũng làm không xong!”
“Dạ dạ, tiểu nhân là phế vật, xin thiếu gia bớt giận!” Gã thư đồng khúm núm, cúi đầu thật sâu.
......
Sắc trời dần tối, trước giờ cơm chiều Hạ Lan Tử Kỳ trở về quý phủ, vừa mới vào đến Thủy Tiên Các của mình đã thấy Tôn thiếp hai tay nắm chặt khăn tay đứng ở trong sân lo lắng đi qua đi lại.
Lúc này nàng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu thấy Hạ Lan Tử Kỳ, sắc mặt chuyển thành vui mừng, vội vàng chạy ra đón: “Tứ thiếu phu nhân, thiếp đang nghĩ có nên phái người ra ngoài tìm tỷ hay không! Bây giờ tỷ đã về tới nơi thật là tốt quá đi mất!”
Thông qua mấy ngày ở chung, Hạ Lan Tử Kỳ nhìn ra được Tôn thiếp không lỗ mãng như hai tiểu thiếp kia, là một người trầm ổn. Thấy nàng ấy đột nhiên gấp gáp như vậy, xem ra là có chuyện rồi. Hạ Lan Tử Kỳ đi lên phía trước nói: “Tôn thiếp có chuyện gì không?”
Tôn thiếp lưu loát nói: “Phu nhân đã phái người tìm tỷ hai lần rồi! Vừa rồi lại sai người đên báo rằng nếu tỷ trở về phải lập tức đến chính đường.”
Phu nhân tìm nàng làm cái gì? Chẳng lẽ là vì để tứ thiếu gia trốn mất mà chuẩn bị trách phạt nàng sao? Hay là bởi vì có chuyện gì khác? Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng nghi hoặc, ngẩng đầu hỏi: “Mẹ chồng tìm ta có chuyện gì không?”
Tôn thiếp lắc đầu: “Thiếp không biết.”
“Vậy tứ thiếu gia đã về nhà chưa?”
Tôn thiếp nhẹ giọng nói: “Thiếu gia đã sớm trở về rồi, cũng đã bị phu nhân gọi vào chính đường rồi!” Nàng ấy nhíu lông mày lại, xem ra có vẻ rất lo lắng cho Hạ Lan Tử Kỳ.
“Được, ta đã biết!” Tuy nói Hạ Lan Tử Kỳ về trễ, nhưng mà nếu tứ thiếu gia bình an vô sự, nàng cũng chẳng việc gì phải sợ nữa, xoay người đi đến chính đường.
“Tứ thiếu phu nhân đến......” Hạ Lan Tử Kỳ vừa mới đi tới cửa, gã gia đinh đã cao giọng thông báo vào trong.
Nàng hít sâu một cái cất bước tiến vào chính đường, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua một lượt. Bấy giờ mới thấy rõ, ngồi trong chính đường có lão thái gia, Hầu gia, phu nhân, còn có nhị ca, Tam ca, phu quân của nàng, gần như tất cả mọi người trong nhà đều ở đây.
Hạ Lan Tử Kỳ không ngờ đến trong phòng sẽ có nhiều người như vậy, trong lòng nàng đầy nghi ngờ không biết mọi người đều tập trung ở đây làm gì? Đây là đang mở buổi họp gia đình để chuẩn bị trách phạt nàng sao? Hạ Lan Tử Kỳ tâm trạng bất an, đi đên phía trước, cúi người trước lão thái gia, cung kính nói: “Cháu dâu thỉnh an lão thái gia.”
Lão thái gia hơi hơi khoát tay: “Tốt, Tử Kỳ miễn lễ.”
Hạ Lan Tử Kỳ lại tiếp tục cúi người trước Hầu gia cùng phu nhân: “Con dâu bái kiến cha chồng, bái kiến nương!” Cho nàng đứng thẳng lên rồi phu nhân nghiêm mặt hỏi: “Tử Kỳ, bà Chu khi trở về đã kể mọi chuyện với ta. Lẽ ra, lúc buổi chiều bà Chu dẫn người đi tìm Dật Phàm, con phải trở về trước mới đúng. Sao Dật Phàm về được nửa ngày rồi mới thấy con về vậy?”
Phu nhân chất vấn nàng, trong lời rõ ràng có ý trách cứ. Hạ Lan Tử Kỳ biết càng trong thế gia thì yêu cầu của mẹ chồng đối với con dâu càng nghiêm khắc hơn, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ bướng bỉnh. Thế nhưng giờ khắc này, nàng cũng không thể nói mình đi dạo phố được đúng không? Vì thế cúi đầu nhẹ giọng nói dối: “Thưa mẹ chồng…, Tử Kỳ tuy rằng nói bà Chu dẫn người đi tìm tứ thiếu gia, nhưng chưa tìm được tứ thiếu gia thì trong lòng vẫn chưa thể yên được. Vì thế mới không nhanh chóng hồi phủ, mà mang theo bà Ngô cùng Tử Đào đi dọc đường cái, vào ngõ nhỏ để tìm kiếm, cho nên mới về muộn. Là con dâu không tốt, đã để cho mẹ chồng lo lắng!”
Hạ Lan Tử Kỳ sở dĩ về muộn là vì đi tìm tứ thiếu gia, cách nói này khiến Hầu gia cùng phu nhân đều tương đối hài lòng. Chỉ có tứ thiếu gia đang ngồi bên cạnh cầm hai cái quả cam tung qua tung lại rất chuyên nghiệp, lúc nào không bắt kịp mấy quả cam sẽ rơi lộp bộp xuống đất là người biết rõ, Hạ Lan Tử Kỳ đang nói dối mọi người!
Lời của nàng dễ nghe như thế, phu nhân cũng không thể tiếp tục trách cứ, dịu giọng lại: “Hạ nhân đều cho đi cùng bà Chu để tìm Dật Phàm, không giữ lại hai người để bảo vệ chúng ta sao có thể không lo lắng đây? Lần sau, không được như vậy nữa! Rời phủ thì phải về nhà sớm một chút.”
Xem ra không còn có ý định xử lý mình nữa! Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng vui mừng, lập tức ứng đáp: “Đa tạ mẹ chồng dạy bảo, con dâu đã hiểu.” Nàng ngẩng đầu: “Đúng rồi, mẹ chồng gọi Tử Kỳ đến đây không biết là có chuyện gì ạ?”
Phu nhân liếc mắt nhìn Hầu gia một cái, Hầu gia lúc này mới mở miệng nói: “Hôm nay lão thái gia chủ trì, cả nhà muốn cùng nhau ăn một bữa cơm. Là tiệc tẩy trần mừng Tiểu lục trở về.”
“Tiểu lục là?” Hạ Lan Tử Kỳ chớp mắt mấy cái, bỗng nhiên nghĩ ra là nếu lão thái gia tự mình chủ trì thì sẽ không phải là Lục thiếu gia đã trở về chứ?
“Chính là Lục thiếu gia của phủ – Tề Nhan Thần.” Phu nhân xác nhận phán đoán của nàng, tiếp tục nói: “Tiểu lục lúc nãy quần áo bị đổ trà lên bị bẩn, nó đã về phòng thay quần áo rồi. Lát nữa nó quay lại thì con có thể gặp vị tiểu thúc này rồi!”
Lúc này, cũng không rõ ai đã hô một câu: “Ai, Lục thiếu gia đến rồi!”
Hầu gia nhìn thấy Lục thiếu gia, lập tức mở miệng: “Tiểu lục, mau tới bái kiến Tứ tẩu của con!”
Nam tử nghe xong lời phụ thân nói…, nhanh chóng đi tới. Hạ Lan Tử Kỳ tò mò quay đầu, trong không khí có chút gì đó không ổn, ánh mắt của hai người khi vừa nhìn thấy nhau, trong phút chốc đều có cảm giác như bị sét đánh! Hạ Lan Tử Kỳ lúc đó mặt không còn chút máu, cứng người tại chỗ, tay không tự chủ được nắm chặt lại.
Mà nam tử kia lại càng ngạc nhiên mở to mắt, khiếp sợ trong lòng thực sự khó có thể dùng từ nảo để miêu tả. Có điều, hắn không muốn để cho mọi người phát hiện ra điều gì, bước chân dừng lại, giấu đi ánh mắt hoang mang. Nặng nề bước thêm hai bước về phía trước, ôm quyền khom người, khẳng khái nói: “Tiểu đệ Tề Nhan Thần bái kiến Tứ tẩu!”
Trước mặt chính là nam nhân cực phẩm hái hoa tặc lúc chiều ở bên đường ngang nhiên phong lưu trêu chọc nàng, thế mà, thế mà hắn lại là tiểu thúc của mình sao? Hạ Lan Tử Kỳ cả đời cũng chưa từng nghĩ tới nàng sẽ bi kịch gặp phải chuyện xui xẻo đến mức này!
Giờ phút này nàng thực sự hối hận, tuy rằng nàng cùng Tử Đào và bà Ngô đều không nhận ra lục thiếu gia, nhưng nếu lúc ấy giữ lại bên người một nha đinh thì không phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy sao? Nhưng mà, ai biết đái dầm để mà cất chăn? Mấu chốt ở mình không thể biết trước được tương lai! Cho nên, điều này có muốn tránh cũng tránh không nổi.
Hạ Lan Tử Kỳ cũng kinh ngạc vô cùng, không ngừng tự an ủi bản thân. Nhưng ở ngoài mặt vẫn phải tận lực khiến cho bản thân có vẻ như không có chuyện gì, miễn cưỡng cố gắng nặn ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói: “Lục đệ không cần phải khách khí!”
Tề Nhan Thần vốn cho là đã không tìm được Hạ Lan Tử Kỳ rồi, lại có nghĩ thể nào cũng không nghĩ tới một nữ tử xinh đẹp hơn người như vậy lại là thê tử của ca ca ngốc nhà hắn. Giờ phút này, hắn cũng không biết mình là nên vui hay nên buồn nữa.
Hai người tuy rằng đều đang cực lực che giấu, nhưng tứ thiếu gia lại quan sát rất kĩ nét mặt bọn họ nên vẫn nhìn ra một chút manh mối, ít nhất hắn có thể xác định, hai người bọn họ có quen biết.
Lúc này, cửa có gã gia đinh bẩm báo: “Lão thái gia, phòng bếp đã chuẩn bị xong tiếc, xin hỏi khi nào khai tiệc ạ?”
Lão thái gia quét mắt nhìn mọi người một lượt, thanh âm hiền hòa: “Thông báo xuống, lập tức mở tiệc. Hôm nay cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên, làm tiệc tẩy trần đón tiểu lục.”
“Vâng” gã gia đinh tuân lệnh lui ra.
Hạ Lan Tử Kỳ có chút thắc mắc, lần trước nghe phu nhân nói, ngũ thiếu gia cùng lục thiếu gia cùng nhau ra ngoài làm việc, lúc này, sao bây giờ chỉ có một người về? Ngũ thiếu gia sao lại không về cùng?
Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng đầy nghi hoặc, những cũng không nhiều chuyện hỏi.
Lúc đó lão thái gia ho khan một tiếng, được Gấm Nguyệt giúp đỡ, đứng dậy: “Đi thôi! Chúng ta đi tới Hối Hương Viên.” Dứt lời dẫn đầu đi ra ngoài.
Bình thường, mấy người anh em của tứ thiếu gia đều ăn cơm ở viện của riêng mình. Chỉ có mùng một, ngày rằm, hay ngày lễ ngày tết, hoặc có dịp gì đặc biệt muốn đoàn tụ, bọn họ mới có thể ở đến Hợp Hương Viên cùng nhau mở tiệc ăn bữa cơm.