Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ngừng! Tỷ nhường cho ta cái gì? Nói như mình là người hiểu chuyện lắm ấy, đừng có tự coi mình cao thượng như vậy!” Tề Như Tuyết đột nhiên châm chọc khiêu khích.
“Ngươi...... Ngươi thật quá đáng!” Tề Siêu Nhiên quay đầu nhìn Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ tẩu, tẩu nhìn kìa! Muội ấy rõ ràng là đang cố tình gây sự! Đổi trắng thay đen!”
“Được rồi! Đừng cãi nhau nữa!” Hạ Lan Tử Kỳ ánh mắt quét về phía đám nha hoàn đứng hai bên: “Các ngươi nói đi, rốt cuộc là ai vào đình trước?”
“Là Tam tiểu thư!”
“Là tứ tiểu thư!”
Nha hoàn hai bên đương nhiên sẽ nói là chủ tử của mình, khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ không thể biết được là ai đúng ai sai! Nhưng nếu đã muốn nàng phân xử, thì dù sao cũng phải phân ra đúng sai, nếu không bọn sẽ không bao giờ ngừng cãi nhau, đúng không?
Có điều bọn nha hoàn lại không chịu nói thật, hai tiểu thư cố chấp đã đành. Chuyện này phải phán đoán thế nào đây? Hạ Lan Tử Kỳ trầm tư một chút, bỗng nhiên lên tiếng: “Được rồi, không cãi cọ nữa, ta đã biết là ai vào đình trước rồi!”
Nàng không tận mắt chứng kiến, sao có thể biết được? Mọi người ngẩn ra, ánh mắt tập trung ở trên người Hạ Lan Tử Kỳ, có chút khó tin.
Thấy mọi người ánh mắt đầu nghi hoặc, Hạ Lan Tử Kỳ mang trên mặt nụ cười thản nhiên, chỉ một ngón tay vào Tam tiểu thư: “Cô ấy mới là người vào đình trước!”
Lời này của Hạ Lan Tử Kỳ vừa nói ra, thần sắc mọi người từ mờ mịt biến thành kinh ngạc! Vẻ mặt Tề Như Tuyết lại càng khó tin, đương nhiên, lúc này người vui vẻ nhất chính là Tề Siêu Nhiên rồi, nàng vui vẻ ra mặt hồ hởi nói: “Tứ tẩu, đúng là có mắt thần! Sao tẩu biết hay vậy?”
Tề Như Tuyết lúc này rất không hài lòng, nàng cho rằng Hạ Lan Tử Kỳ đoán mò, là cố ý giúp Tề Siêu Nhiên: “Tứ tẩu, tẩu thiên vị! Tẩu dựa vào cái gì mà nói như vậy?”
“Hai người đều là muội muội của ta, ta chắc chắn sẽ không thiên vị!” Hạ Lan Tử Kỳ thong dong bình tĩnh nói: “Muội nhìn vị trí đứng của hai muội xem.”
Tề Siêu Nhiên và Tề Như Tuyết cùng cúi đầu, Tề Như Tuyết không hiểu hỏi: “Vị trí làm sao? Có vấn đề gì ư?”
Giọng Hạ Lan Tử Kỳ không lớn, nhưng lại rất rõ ràng: “Bởi vì Siêu Nhiên đứng ở trong đình, mà Như Tuyết lại vẫn đứng ở chỗ gần cửa hơn. Điều này có thể chứng minh mọi chuyện, bởi vì hai muội đi vào không cùng lúc nên mới có thể có vị trí đứng sai biệt như vậy!”
Hạ Lan Tử Kỳ nói hợp tình hợp lý, khiến cho Tề Như Tuyết nhất thời á khẩu không trả lời được.
Hạ Lan Tử Kỳ lại khuyên nhủ: “Như Tuyết, mọi việc đều có thứ tự đến trước đến sau, nếu Siêu Nhiên vào đình trước, muội không nên tranh cãi cùng muội ấy.”
“Thân là tỷ tỷ, nên nhường cho muội!” Tề Như Tuyết đã không để ý còn xấu tính nói.
Hạ Lan Tử Kỳ vốn chán ghét người cố tình gây sự, huống hồ theo nàng biết hai tỷ muội này bằng tuổi, chẳng qua sinh nhật hơn kém vài ngày. Kỳ thật cũng không còn kém bao nhiêu, vì thế hơi chau lại mày: “Ai nói tỷ tỷ thì nhất định phải nhường cho muội muội? Việc ngày hôm nay là muội sai rồi, nếu muội cảm thấy ta nói không đúng thì có thể đi tìm phu nhân để phân xử!”
Đối với tiểu thư khuê các thì gia giáo và khí chất là chuyện quan trọng nhất! Hai tỷ muội bọn họ cãi nhau như thế này vốn không phải chuyện vinh quang gì, nếu để phu nhân biết sợ là sẽ bị phạt hết! Tề Như Tuyết cũng không dám kinh động đến phu nhân, đành phải cắn răng nói: “Không cần!” Sau đó xoay người, trút giận lên đám nha hoàn phía sau, quát: “Chúng ta đi!”
Tề Siêu Nhiên ở tiệc tẩy trần thấy ca ca mình sợ Hạ Lan Tử Kỳ như vậy, còn luôn miệng nói Hạ Lan Tử Kỳ dùng kim đâm hắn, cho nên Tề Siêu Nhiên đối với Hạ Lan Tử Kỳ rất có thành kiến. Nhưng mà, trải qua chuyện hôm nay nàng đối với Hạ Lan Tử Kỳ đã có ấn tượng mới, thấy Tề Như Tuyết đi khuất dạng rồi, nàng mới thành tâm thành ý, nói: “Tứ tẩu, cám ơn tẩu!”
“Đều là người một nhà, ơn nghĩa gì!” Hạ Lan Tử Kỳ nghĩ một lúc, vẫn là nhịn không được khuyên nhủ: “Đó dù sao cũng là muội muội, có một số việc mội không cần rất so đo. Cãi nhau như vậy sẽ khiến cho người khác chê cười!”
Tề Siêu Nhiên hơi có vẻ ủy khuất: “Muội cũng biết như vậy, nhưng mà muội rất tức giận. Với lại nhìn không thuận mắt cái bộ dạng vênh váo tự đắc của nó!”
“Chỉ như vậy thôi sao?” Hạ Lan Tử Kỳ tin chắc ở đây còn có một tầng nguyên nhân sâu xa.
“Đúng, chỉ như vậy.” Tề Siêu Nhiên cùng Hạ Lan Tử Kỳ cảm tình còn ít, có một số việc không muốn nói với nàng.
Thấy như vậy thì Hạ Lan Tử Kỳ cũng không hỏi thêm nữa: “Vậy muội ở đâu thưởng sen đi! Ta về trước.”
“Chúng ta cùng đi! Muội cũng đi về!” Tề Siêu Nhiên đứng lên.
“Khó khăn lắm mới đoạt được đình, muội không muốn ở lại thêm một lát sao?” Hạ Lan Tử Kỳ không ngờ nàng muốn đi cùng.
Tề Siêu Nhiên cười nói: “Muội chỉ là vì muốn tranh giành một chút thôi, đem nó đuổi đi rồi muội cũng không còn muốn ngồi đây nữa.”
Xem ra, nha đầu này không lòng có một tinh thần không chịu thua kém, Hạ Lan Tử Kỳ có ý mời: “Đúng rồi, ở chỗ ta có dưa hấu ngâm nước giếng lạnh hay là đến chỗ ta ăn dưa hấu nhé?”
“Ha ha, cũng được!” Tề Siêu Nhiên vui vẻ đáp ứng.
......
Hạ Lan Tử Kỳ trở lại Thủy Tiên các, vừa mới vào viện đã thấy bà Chu chưởng quản nhân sự dẫn theo vài gã gia đinh khỏe mạnh đi đến.
Nhìn thấy bọn họ mặt mày nghiêm túc, khí thế lại hung dữ đằng đằng khiến cho người ta nhìn thấy đã sợ.
Thấy bọn họ đến không mang theo thiện ý, Hạ Lan Tử Kỳ dừng bước lại, nghi ngờ hỏi: “Bà Chu, các ngươi...... Có chuyện gì không?”
“Tứ thiếu phu nhân, thỉnh cùng bọn nô tài đi một chuyến!” Bà Chu mặt lặng như tờ, dáng vẻ thiết công vô tư.
“Đi? Đi đâu? Các ngươi làm cái gì vậy?” Tề Siêu Nhiên có chút nôn nóng: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Tam tiểu thư, chúng tôi là phụng lệnh phu nhân đưa Tứ thiếu phu nhân đến đại sảnh! Về phần cụ thể có chuyện gì, chờ đến thì sẽ biết!” Bà Chu tiến lên từng bước, xoay người hơi cúi: “Tứ thiếu phu nhân, xin mời!”
Không còn cách nào khác, toàn bộ những chuyện liên quan đến nữ nhân trong phủ đều do phu nhân làm chủ, lời của phu nhân..., Hạ Lan Tử Kỳ không dám không nghe. Nhưng phu nhân gọi người người đem mình tới như vậy, nhất định là có đại sự xảy ra. Về phần có chuyện gì, Hạ Lan Tử Kỳ đến bây giờ vẫn còn không biết, đành phải mang tâm trạng bất an không yên theo bà Chu đi thằng tới đại sảnh.
Bước vào đại sảnh, nàng đã nhận ra bầu không khí trong phòng rất lạ. Đám di nương đứng ở hai bên mang các loại biểu tình khác nhau, có lo lắng, có vui sướng khi người gặp họa, cũng có khuôn mặt hiện rõ vẻ thoải mái xem náo nhiệt. Tóm lại, các loại ánh mắt đều tập trung vào trên người của nàng.
Mà giờ phút này, phu nhân lại mang khuôn mặt luống tuổi nhuốm đầy vẻ tang thương của năm tháng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ.
Đây là chuyện gì, sao lại giống như mình đã phạm phải tội lớn tày trời vậy? Hạ Lan Tử Kỳ lo sợ bất an tiêu sái tiến lên, cúi người hành lễ: “Tử Kỳ bái kiến mẹ chồng!”
Phu nhân hừ lạnh nói: “Tử Kỳ, ngươi có biết tội của ngươi không?”
Biết tội? Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: “Mẹ chồng, Tử Kỳ có tội gì ạ?”
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt không hề sợ hãi, bộ dạng bình tĩnh, phu nhân nhướng mày, buồn bực nói: “Có gan làm không có gan nhận! Tử Kỳ à! Không ngờ nhìn ngươi bề ngoài lương thiện khả ái như vậy, nhưng trong lòng lại độc ác như thế!”
Không có lửa làm sao có khói, Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng giật nảy, mình đã phạm vào chuyện gì? Hay là bởi vì chuyện trong Vân Đoan Thủy Tạ sao? Chẳng lẽ Tề Như Tuyết quá tức giận nên đã đến tìm phu nhân cáo trạng? Nhưng khả năng này không cao mới phải?
Hạ Lan Tử Kỳ cúi đầu, chỉ có thể chờ phu nhân cho nàng một câu giải thích mọi nghi hoặc: “Tử Kỳ nghe không hiểu mẹ chồng đang nói điều gì?”
Lúc này, Nhị di nương đứng bên cạnh lắm mồm, khuyên nhủ: “Tứ thiếu phu nhân, cô đã phạm vào chuyện lớn như vậy, đừng giấu diếm làm gì? Đừng giả bộ nữa, mau nhận tội với phu nhân đi! Có khi còn được khoan hồng đấy.”
Hạ Lan Tử Kỳ ném anh mắt qua khiến Nhị di nương cứng lại, vội vàng ngậm miệng.
Hạ Lan Tử Kỳ hơi cúi người thấp hơn, cực kỳ cung kính, nói: “Tử Kỳ rốt cuộc đã làm sai điều gì, thỉnh mẹ chồng nói rõ.”
Phu nhân hít sâu một hơi, cao giọng nói: “Ngươi hạ độc dưa hấu, có ý đồ độc chết ba tiểu thiếp trong viện của ngươi. Hiện tại, tất cả bọn họ đều trúng độc nằm trên giường bất tỉnh nhân sự, ngươi còn lời gì để nói?”
“Cái gì? Bọn họ đều trúng độc?” Lời phu nhân nói..., như một quả bom hẹn giờ trong lúc không đề phòng nổ tung khiến đầu óc nàng choáng váng, lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh! Lúc này nàng mới nhớ tới, trước khi đến Vân Đoan Thủy Tạ, nàng từng sai bà Ngô đem dưa hấu đưa cho đám tiểu thiếp. Chẳng lẽ dưa hấu kia có độc sao? Nhưng mà dưa hấu đang tốt sao lại bị hạ độc?
Thấy phu nhân khi nói ra chuyện này vẻ mặt rất nghiêm túc, nàng biết không thể là nói dối được! Dưa hấu mặc dù là bà Ngô chuẩn bị, nhưng bà Ngô nhất định sẽ không hại nàng, chuyện này rõ ràng là có người ám hại.
Nghĩ đến bà Ngô, nàng bỗng nhớ nàng còn đưa cho bà Ngô một miếng! Vì thế sốt ruột kêu lên sợ hãi: “Bà Ngô, bà Ngô có ăn dưa hấu không?”
Phu nhân hiểu lầm ý Hạ Lan Tử Kỳ, nghĩ rằng nàng hi vọng bà Ngô cũng ăn dưa rồi hấu trúng độc sao? Mày nhăn càng sâu: “Nói ngươi quá là ngoan độc, một chút cũng không oan. Bà Ngô là người ngươi mang từ nhà tới, bà ta đã lớn tuổi như vậy rồi sao ngươi còn muốn hại?”
“Không phải, con không muốn hại bà ấy, cũng không còn muốn hại bất kì ai cả!” Hạ Lan Tử Kỳ vội vã giải thích: “Dưa hấu kia vốn là bà Ngô ngâm sẵn trong nước giếng cho lạnh để con dùng. Nhưng bởi vì bất chợt con lại có việc cần xử lí nên chưa kịp ăn ngay, nghĩ rằng nếu dưa hấu để nóng thì vị sẽ không ngon, nên đã phái bà Ngô chia cho các muội muội trong viện ăn,con còn đưa bà Ngô một miếng. Con căn bản không biết là dưa hấu kia có độc! Bà Ngô bây giờ sao rồi? Bà ấy có trúng độc không?”
Nghĩ đến bản thân cũng thiếu chút nữa ăn dưa hấu có độc kia, Hạ Lan Tử Kỳ không rét mà run! Quá rõ ràng, dưa hấu có độc kia là dành cho nàng, hôm nay là nàng may mắn thoát được một kiếp! Nhưng là ai ác độc như vậy, muốn hại nàng?
“Bà Ngô cũng trúng độc! Bọn họ hiện tại vẫn chưa qua cơn nguy kịch.” Thấy Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt lo lắng, rất khẩn trương chuyện của bà Ngô, phu nhân mới đem tình hình của bà Ngô nói cho nàng biết. Mà nghe trong ý của nàng, thì nàng mới đáng thương bị người ta hãm hại. Phu nhân cũng cẩn thận, dù sao đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người, dù sao cũng phải đem sự tình điều tra rõ ràng: “Ngươi nói dưa hấu kia vốn là chuẩn bị cho ngươi dùng, ai có thể chứng minh?”
“Bà Ngô có thể chứng minh.” Hạ Lan Tử Kỳ thốt lên.
“Nhưng bà Ngô hiện giờ đang bất tỉnh nhân sự.”
Hạ Lan Tử Kỳ nhanh chóng nói: “Con sẽ chưa khỏi cho bà ấy.”
Thấy mình đe dọa như vậy nhưng Hạ Lan Tử Kỳ kiên định như cũ. Việc này có vẻ không phải Hạ Lan Tử Kỳ gây nên. Có điều, dưa hấu là nàng đưa cho người ta, nàng khó mà thoát khỏi liên quan. Phu nhân có điểm linh động, muốn đáp ứng Hạ Lan Tử Kỳ.