Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ lúc trị liệu không có kết quả, Long Hiên ba ngày đều không đi làm, ngay cả cửa nhà cũng chưa bước qua.
Sau khi Trịnh Ân biết Kiều là người khởi xướng, tức giận đến mức muốn một chưởng đánh chết cậu ta, Long Hiên cản không được, Trịnh Ân chạy tới biệt thự của K, mắng như tát nước vào mặt Kiều, kỳ thật cậu còn muốn động thủ, nhưng là bị K cùng Alessandro ngăn cản. Trịnh Ân lửa giận thủy chung không thể bình ổn, cùng Ales đấm đá một trận, tuy rằng cậu bị đánh bại, mặt mũi bầm dập hết cả, nhưng vẫn chỉ mặt Kiều đe dọa, “Tự kiểm điểm đi! Tốt nhất là tìm được cách trị liệu! Nếu trong vòng một tháng Kỳ Hiên còn chưa trở lại bình thường, cho dù chết ta cũng sẽ lôi các ngươi theo!”
Cậu khoa chân múa tay làm động tác nổ súng, cười lạnh, “Các ngươi ở trong nước có thể là tai to mặt lớn, nhưng hãy mở to mắt mà nhìn cho rõ, đây là Trung Quốc, là địa bàn của chúng ta! Ta là dân lành tay không tấc sắt, nhưng nếu đặc công hoặc quân đội không cẩn thận phát hiện tội phạm hoặc gián điệp xuất hiện, không biết chừng sẽ điều động lực lượng đến ngay đấy.”
Phát hiện sắc mặt Ales đột nhiên trầm xuống, trong đôi mắt tinh quang chợt lóe, Trịnh Ân xuy cười ghé sát vào gần gã, “Ta Trịnh Ân nếu muốn giết người, tuyệt đối sẽ quang minh chính đại giết. Ales, ngươi tốt nhất nhớ kỹ điểm này.”
Trịnh Ân lần này quả thật muốn giết người. Cậu thống hận nhất là bị người khác đùa bỡn, người yêu của cậu lại càng không thể bị người khác khinh miệt. Hơn nữa cậu vẫn gai mắt cái tên Alessandro có cái bộ dạng mười phần ưu việt hơn người này, lần này lại càng khó chịu tới cực điểm.
Nhưng Long Hiên vẫn cảnh cáo cậu, đối phó với tiểu nhân có thể dùng thủ đoạn nhỏ, đối phó đại gian đại ác thì tuyệt đối không thể lỗ mãng. Thủ đoạn giết người tối cao trong thiên hạ không phải ám sát, khiến người khác không bắt được nhược điểm, mà là giết quang minh chính đại, giết mà còn làm người trong thiên hạ nhìn vào vỗ tay trầm trồ khen ngợi, đây là cực đỉnh — cách tối ưu để gạt bỏ đối thủ.
Trịnh Ân nhanh chóng rời đi. Bàn tay Ales siết thành một nắm, thân thể cứng còng. Hồi lâu, gã mới chậm rãi ngồi xuống ghế salon, lạnh lùng nhìn liếc Kiều đang lộ vẻ vô tội, có một người yêu không hiểu sự đời, đôi khi thật không phải chuyện tốt.
“A…” Cuối cùng thế nhưng gã lại cười rộ lên, “Ta còn tưởng rằng người Trung Quốc dễ bắt nạt, ha ha…”
Gã không nghĩ tới sự tình sẽ chuyển biến xấu như thế, cũng không ngờ tới Kỳ Hiên có lẽ đã sớm biết thân phận của bọn họ, nhưng vẫn im lặng không nói, coi bọn họ như những người ngoại quốc bình thường mà đối đãi, chỉ một phần lòng dạ thế này đã làm gã cảm thán vô hạn.
Sắc mặt của K so với Ales càng khó coi. Cơn tức của Trịnh Ân lớn như thế, tuyệt đối không phải là giả, cũng có nghĩa ‘bệnh tình’ của Kỳ Hiên vẫn nghiêm trọng như cũ. Trong lòng y hỗn độn đủ loại tư vị, không chỉ dùng loại áy náy, chán nản, buồn bực để hình dung, các loại xúc cảm trộn cùng nhau, giống như bị ném vô chảo dầu đang sôi sùng sục.
Ngày kế, K thừa dịp những người khác trong nhà Long Hiên đều đi vắng, một mình đến tìm hắn. Y một đêm không ngủ, dưới mắt thâm quầng, trong mắt mơ hồ có tơ máu, vẻ mặt suy sút tiền tuỵ chưa từng thấy. Nhìn thấy băng sơn mỹ nhân bị tâm ma tra tấn, đến nỗi biến thành vụn băng, Long Hiên đau lòng, nhưng trên mặt không lộ chút cảm xúc nào. Hắn nửa chết nửa sống nằm trên giường, cũng chẳng thèm nói câu nào với K.
K đứng trước giường hắn ngần ngại hồi lâu, mới nói, “Ta sẽ cố gắng nghĩ biện pháp cho ngươi, nếu quả thật xuất hiện hậu quả xấu nhất, mặc cho ngươi trả thù phát tiết thế nào cũng được, giết ta cũng không sao. Chính là chỉ cần ta không chết, sẽ cả đời ở cùng ngươi.”
“Ta nếu đã như vậy, còn mong chờ gì việc cầu hoan?” Long Hiên thản nhiên trả lời.
“Kỳ Hiên…”
“Ngươi vì cái gì đáp ứng sống cùng ta? Đồng tình? Đáng thương? Hay muốn đến cười nhạo kẻ từng gây rối ngươi?” Long Hiên thốt ra những câu giết tâm.
“Ta biết ngươi yêu ta” Mặt K không chút thay đổi nói, “Có thể ngươi cũng đồng thời thích người khác, cho nên ta không thể chấp nhận ngươi, nhưng không có nghĩa là ta không thích ngươi.”
“Ngươi lo lắng sau này bọn Sở Ly sẽ bỏ ta mà đi? Sợ ta trở thành cô độc?”
“Phải” K thản nhiên thừa nhận, lời này lại khiến cho Long Hiên vui vẻ, “Cho dù bọn họ không rời bỏ ngươi, ta cũng vẫn ở bên ngươi. Ta hiện tại đã biết, đối với người mình thích, đối mặt với cảm giác sẽ mất đi người đó, thì những chuyện kia so ra cũng không là gì.”
K thực bình tĩnh nghiêm túc, ăn nói có ý tứ, nhưng không có nghĩa là y bảo thủ, bản thân là người phương Tây y một khi mở lòng sẽ phi thường hào phóng, không giống người Trung Quốc để ý mấy chuyện vớ vẩn.
Long Hiên lại vì lời của y giương mắt lên nhìn. Hết rồi? Một chút nhu tình mật ngữ không có, một chút thiên lôi địa hỏa không có, cứ khô cằn như vậy? Man di quả nhiên vẫn là man di, một chút phong tình cũng không hiểu a.
Long Hiên ở trong lòng cực kỳ cảm khái, có điều hắn cũng không cách nào bình tĩnh, cảm thấy như có mấy người tí hon trong lồng ngực mình khiêu vũ, khiến hắn muốn đẩy ngã K, ngay lập tức dạy cho y cái gì gọi là “săn sóc”, cái gì gọi là “thể xác và tinh thần hợp nhất”, cái gì gọi là “ân ái lưu luyến”, cái gì mới là “làm tình”. Ý niệm vừa lóe, đột nhiên phát hiện tiểu đệ đệ rục rịch, hắn vội vàng khụ một tiếng, ép xuống ý nghĩ xấu xa trong đầu.
“Khải Nhĩ, ta có lẽ phong lưu hoa tâm, nhưng ta không phải hạ lưu vô sỉ, vì chuyện này mà đem ngươi vây khốn, đối với tình yêu của ngươi mà nói, giống như chém một nhát dao lên tim ta. Chính mình thống khổ, không thể kéo người khác cùng thống khổ, chuyện này không liên quan tới ngươi, ta không muốn miễn cưỡng ngươi lưu lại bên cạnh ta, đây đối với ngươi không công bằng. Có lẽ…” Hắn cười khổ một tiếng, “Này thực đúng là trời báo ứng với tâm hoa của ta đi. Khải Nhĩ, ta yêu ngươi, lại không thể vì bản thân mà hại ngươi cả đời bất hạnh.”
Tâm K mềm nhũn vừa chua xót vừa đau lòng, khó chịu vô pháp thừa nhận, bỗng nhiên đứng lên, đi đi lại lại mấy vòng trong phòng, đến bên cửa sổ, kéo ra bức rèm dài sát đất. Ánh sáng rực rỡ đập vào mặt, lại không cách nào khiến thân thể của y ấm lên nửa phân. Từ góc độ của Long Hiên nhìn sang, trong ánh sáng chói mắt, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp mà gầy yếu. Cô độc như vậy, thê thảm như vậy.
“Ngươi cho rằng ta vì tạ lỗi mà hy sinh cả đời?” Y phẫn nộ.
“Khải Nhĩ.” Long Hiên nhịn không được xuống giường, vài bước chạy tới, từ phía sau ôm lấy y.
K theo bản năng giãy dụa một cái, liền bất động. Long Hiên cao lớn hơn y, đồi ngực lại dày rộng rắn chắc hơn, bàn tay cũng to mà mạnh mẽ hơn, bị hắn ôm lấy, y nhiều ngày sống trong bứt rứt khó chịu bỗng nhiên lại thấy lối thoát.
“Ta thật sự vô cùng thích ngươi.” Long Hiên hôn nhẹ lên mái tóc vàng, thì thầm những lời ái ngữ, “Ta không chỉ một lần nghĩ muốn ôm ngươi, hôn ngươi, vuốt ve ngươi… Khi đó, ta muốn ngươi đến phát điên… Chỉ cần vừa nghĩ tới có thể đi vào trong ngươi, ta đã cực kỳ hưng phấn…”
Lời của hắn cùng với động tác của hắn, nhẹ tựa như mây hôn từ tai K chậm rãi lần xuống cổ, ngón tay của hắn linh hoạt giải khai cái áo sơ mi duy nhất trên người K, nồng nhiệt hôn dọc theo tấm lưng trần trụi xuống dưới, da thịt trắng nõn như sữa, ngay cả một chút tì vết đều không có, xương bả vai hơi hơi gồ lên, dần dần kéo xuống vòng eo thon gọn, cùng với cặp mông chật hẹp hoàn mỹ…
Long Hiên thở dồn dập, nửa mình dưới hoàn toàn không thể khống chế được hưng phấn lên. A… Nhịn không được nữa. Hiện tại muốn lập tức áp đảo y, hung hăng muốn y. Cấm dục đã một tháng, hỏa dục trong người thực có thể đốt cháy cả căn nhà.
Cánh tay hắn giữ chặt thân thể trong lòng, tham lam cắn cắn bên đùi non mịn, làn da K trắng nõn, phấn trắng nõn nà như da trẻ con, lại không khiến người ta cảm thấy phản cảm, ngược lại giống như mỹ thực, dụ người cắn nuốt.
K cúi đầu rên rỉ một tiếng, hai tay ôm lấy đầu Long Hiên, ngón tay nắm chặt tóc hắn, tóc Long Hiên có chút cứng, còn hơn mái tóc mềm mại của nữ nhân, loại xúc cảm này ngược lại khiến y càng kích thích cùng hưng phấn. Thô, ngỗ ngược, cường hãn, hùng tráng, thậm chí có thể sẽ làm y bị thương, đây mới là nam nhân. Một lần, Long Hiên thiếu chút nữa đã chiếm đoạt y… Y từ ngày bị thứ dục vọng to lớn nóng bỏng xâm phạm vẫn không thể quên cảm giác lúc đó, mỗi đêm nhớ tới, thân thể y đều lập tức phát hỏa…
Nhưng bây giờ Long Hiên đang định vì y khẩu giao, để cho y thoải mái một phen thì K đột nhiên đẩy hắn ra. Long Hiên kinh ngạc nhìn y.
“Không được.” Y cắn chặt môi, nhanh chóng đem y phục của mình mặc lại, “Bây giờ còn chưa được.”
Long Hiên nhướng mày.
“Ta không thể chỉ nghĩ đến bản thân khoái hoạt.” Ý nghĩ như vậy khiến tim của hắn run rẩy.
Long Hiên thở dài một tiếng. Ông trời a, xem vận hắn là cái dạng gì, lại có thể gặp được những nam nhân thâm tình trọng ý như vậy? Hắn thực ghen tị với “Kỳ Hiên”, kiếp trước Long Hiên cũng không có loại vận may này.
Hắn một lần nữa ôm lấy K, cầm tay y lần xuống tiểu đệ đệ của mình, tuy rằng còn cách quần, cũng có thể cảm nhận được thứ to to cứng rắn trường huyết mạch sôi sục. K ngây người.
Long Hiên cắn cắn lỗ tai y, rên rỉ nói, “Ngoan, dùng tay ngươi sờ sờ ta… Ân… Hiện tại, chỉ có ngươi mới có thể khiến nó đứng lên…”
K choáng váng một hồi lâu, sau đó đột nhiên tỉnh ngộ, giống như nổi điên mà thoát hết rang buộc trên người Long Hiên, sau đó quỳ xuống sàn nhà, hai tay cầm lấy thanh gươm đã tuốt vỏ, nỏ đã giương dây chăm chú nhìn hồi lâu, tim đập loạn xạ.
Long Hiên đem thắt lưng đẩy đẩy về phía trước, y lập tức há miệng, cố gắng đem vật trọng chấn hùng phong kia toàn bộ ngậm vào, chính là yết hầu y cũng chỉ có thể ngậm được một nửa, còn bị đính đến có chút buồn nôn, miệng trương đến đau nhức.
Y hưng phấn muốn điên, hoàn toàn quên mất tự nhiên, chủ động hút lấy, phát ra thanh âm ái muội, chất lỏng trong suốt theo cằm y chảy xuống, dọc theo cổ của y rơi xuống ngực, lưu lại một dấu vết dâm mỹ. Long Hiên không nghĩ tới nháy mắt tình thế nghịch chuyển, hai người thay đổi vị trí, đương nhiên hắn cũng rất hưởng thụ, híp mắt, chậm rãi đung đưa eo, cúi đầu nhìn đôi môi K sưng đỏ bừng, khoái cảm càng lúc càng mãnh liệt. Lúc này đây, y tình nguyện.