Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương thị cũng biết Bách Lý Tích Yên sống một mình thích yên lặng, liền dọn dẹp sương phòng cạnh bờ hồ sườn Đông. Nơi này ít có người đi qua, yên lặng lại không thấy lạnh lẽo, cảnh sắc tuyệt đẹp, vừa lúc thích hợp cho nàng cư trụ.
Hứa Từ ngày hôm sau đi vào cung, khi làm thư đồng xong Chu công công đưa cậu đi ra, cậu nghe chung quanh náo nhiệt nghị luận, lại chiếm được tin tức ngoài ý liệu, Ngụy tài tử bị đánh vào Dịch Đình.
Chuyện Ngụy tài tử cậu vẫn chưa mở miệng hỏi qua thái tử điện hạ một phần nửa hào, nhưng trong cung nhiều người nhiều miệng, lại có người cố ý lan truyền, chuyện Ngụy tài tử cư nhiên huyên náo là mọi người đều biết.
Chu công công thức thời nhất, ánh mắt sáng ngời hữu thần của thiếu niên nhìn mình, hắn đã sớm nhìn ra Hứa nhị gia cả người tràn ngập khí bát quái nồng đậm, rất sảng khoái liền tỉ mỉ nói chuyện mình biết cho Hứa Từ.
Chiều hôm qua Nghê Thường vũ y mà Thánh Đức hoàng hậu gửi trong Đông Cung khi còn sống đột nhiên không thấy, di vật Thánh Đức hoàng hậu lưu lại khi còn sống đều an trí ở Phượng Loan điện, duy chỉ có một bộ Nghê Thường vũ y đưa cho thái tử tuổi còn nhỏ.
Thái tử coi vũ y này như trân bảo, luôn sai người cực kì bảo quản. Đến nay trân bảo không thấy, thái tử giận dữ, nói thẳng nếu bắt được kẻ trộm nhất định phải lăng trì xử tử hắn.
Kẻ trộm thật ngang ngược, trộm đồ còn trộm đến Đông Cung.
Thái tử đến nay tuy đã mười bốn, sớm được Thái Khang hoàng đế an bài chức vụ thực, điều hành thị vệ, an toàn trong cung đều từ hắn phụ trách. Đến nay trong cung có kẻ trộm, nhưng lại trộm trên đầu hắn. Hắn cũng không cần thông tri Hoàng Thượng, trực tiếp dẫn người bắt đầu điều tra kẻ trộm ở các cung điện.
Vì tránh hiềm nghi, các cung nhân đều sớm tập hợp người trong cung mình lại, để chỗ ra cho thị vệ.
Kẻ trộm kia trộm cái gì không tốt, còn muốn trộm đồ vật khi còn sống của Thánh Đức hoàng hậu. Lần này điều tra các nàng nếu không nghiêm túc, một lần vô ý, không chỉ đắc tội thái tử, còn chọc giận Thánh Thượng. Cho nên người trong các cung điện đối với lần điều tra này, thái độ đều thần kỳ nhất trí cùng phối hợp, duy chỉ có Cẩm Tú cung.
Cẩm Tú cung đến nay là do Hoa phi nương nương tọa trấn, trong trắc viện trong cung còn ở hai vị quý nhân, ba vị tài tử. Nhưng chờ nàng triệu tập người lại, trán Hoa phi ẩn ẩn đau, “Ngụy tài tử đâu?”
Tiểu thái giám ở cạnh lau mồ hôi lạnh, “Khởi bẩm nương nương, bắt đầu từ buổi chiều liền không thấy thân ảnh Ngụy tài tử.”
Hoa phi cắn môi, “Tiện tỳ, muốn cho ta chọc phiền toái.” Nàng gần đây cùng Lệ phi vì chuyện Phượng Ấn mà ầm túi bụi, nếu bị Lệ phi bắt thóp, còn không ở trước mặt hoàng thượng bám nàng không tha.
Hoa phi nghiêng đầu đau càng đau hơn, nàng vẫy tay phái thái giám, “Nhanh chóng tìm nàng về cho ta!”
Thái giám không dám chậm trễ một chút, lập tức mang theo bốn năm tiểu thái giám muốn đi ra, lại đột nhiên bị giọng nam trong trẻo gọi lại, “Không cần phải đi, trên đường khi cô đến đây có đi qua Mai Viên, tình cờ gặp Ngụy tài tử, liền cùng mang nàng trở lại.”
Dứt lời liền thấy thái tử dẫn đầu đi vào, phía sau lục tục theo mười tên thị vệ mang đeo. Sau khi hai người cuối cùng kéo một người vào đây, không trung phiêu tán một cỗ dị hương, làm trong lòng tất cả mọi người ở Cẩm Tú cung nhộn nhạo một trận.
Hoa phi tâm tư bất định, không biết lời này của thái tử là tốt hay xấu, nhưng khi chờ nàng nhìn rõ bộ dáng Ngụy tài tử bị hai thị vệ kéo trở về, tâm vốn buồn bực lập tức thăng cấp đến buồn bực bất ngờ. Chỉ thấy Ngụy tài tử một thân trường bào màu tím bên ngoài choàng một tấm lụa mỏng trong suốt, tóc chải thành búi bôn nguyệt, ấn đường chấm hoa sen, không phải là trang điểm đam mê của Thánh Đức hoàng hậu khi còn sống sao?
Tâm tư nàng nhanh như tia chớp, trận tuyết đầu vào tháng chạp, Mai Viên, thân trang điểm này, đồ ngốc cũng biết ả muốn làm gì. Hoa phi mắt tràn ngập hận ý, tiện tỳ này không chỉ thích chọc phiền toái, còn tồn tâm tư không nên có.
Một khắc trước nàng chỉ ngại Ngụy tài tử cho nàng chọc phiền toái, giờ khắc này lại oán ả cùng mình tranh thủ tình cảm.
Thái tử không quản nàng có tâm tư gì, trực tiếp ném Ngụy tài tử xuống đất, liền bắt đầu sai người điều tra. Khi thị vệ lục soát phòng Ngụy tài tử thì phá lệ cẩn thận, chỉ một lát, liền thấy một thị vệ nâng một bình sứ nhỏ đi ra, “Khởi bẩm thái tử điện hạ, chưa phát hiện Nghê Thường vũ y, nhưng thuộc hạ phát hiện cái này.”
Thái tử lấy bình sứ, đặt ở dưới mũi ngửi một cái, sắc mặt chợt biến lạnh, “Mỹ nhân hương?”
Mặt Ngụy tài tử vốn tái nhợt mặt càng rút sạch huyết sắc, trong mắt tất cả đều là hoảng sợ. Ả vô lực bác bỏ: “Không phải, không phải của ta…”
Hoa phi mặt trắng đen đan xen, đau đầu lợi hại hơn, trong mắt nàng phát ra sát ý, hận không thể giết Ngụy tài tử.
Vốn chỉ là oán ả cùng mình tranh thủ tình cảm, đến nay còn hận ả cư nhiên muốn giết hại bệ hạ!
Mỹ nhân hương có tiếng là dược hổ lang, người dùng nháy mắt tăng vọt tình dục, nhưng lại gây ra thương tổn cực kỳ lợi hại cho thân thể.
Ngụy tài tử một tiểu nha đầu chưa từng được lâm hạnh, vì thượng vị, không chỉ muốn bắt chước Thánh Đức hoàng hậu, cư nhiên còn muốn dùng tà dược này thương tổn bệ hạ.
Khó trách Ngụy tài tử vừa vào không trung liền phiêu tán một cỗ dị hương làm người ta huyết mạch bành trướng.
Độc tỳ không biết liêm sỉ này, nhất định phải cho ả sống không bằng chết.
Hoa phi vội vàng khom người thỉnh tội, “Thái tử điện hạ, tiện thiếp này cư nhiên làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, chuyện làm loạn hậu cung, là bản cung không biết chỉ bảo. Còn thỉnh điện hạ giao người này cho bản cung xử trí, bản cung nhất định sẽ cho thái tử điện hạ một công đạo.”
Thái tử điện hạ gật gật đầu, Hoa phi tuy xưa nay ghen tị cay nghiệt, nhưng cực kỳ coi trọng phụ hoàng, không đành lòng nhìn thấy phụ hoàng chịu một chút thương tổn.
Hành động của Ngụy tài tử vào buổi chiều hôm nay, đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng. Ngụy tài tử dừng trong tay nàng, hậu quả sẽ chỉ là thảm không nỡ nhìn.
Ánh mắt thái tử ám trầm, mới đầu khi nghe thái giám kia cùng Ngụy tài tử trộm nói chuyện hắn cũng không quá để ý.
Nữ tử hậu cung xưa nay mệnh khổ, không hề lựa chọn liền bị tù cấm trong lồng giam này, một đời chỉ có thể quay chung quanh một nam nhân. Ả trang điểm thành bộ dáng mẫu hậu nếu có thể gợi ra yêu thích của phụ hoàng, cũng là tạo hóa của ả.
Nhưng hắn không nghĩ tới ả vì thành công thượng vị mà không từ thủ đoạn, thế nhưng dùng loại mị dược độc ác mỹ nhân hương này.
Phụ hoàng quan tâm hắn đầy đủ, yêu thương có thêm, hắn sao có thể nhìn người khác thương tổn phụ hoàng như thế.
Sau khi thái tử đi không bao lâu, Hoa phi liền tiến hành tra tấn Ngụy tài tử tàn bạo. Nàng đầu tiên đâm kim ả thời gian một chén trà, rồi lại cho Ngụy tài tử ba mươi gậy phạt.
Sau đó vẽ trên trán ả bốn chữ “Tiện phụ dâm độc”, ném ả vào Dịch Đình, chuyên phụ trách cọ rửa bồn cầu, như thế mới tính là tan một ngụm ác khí.
Nghe Chu công công nói xong, Hứa Từ ngốc sửng sốt một chút, Ngụy tài tử âm hiểm giả dối kiếp trước liền bị trừng phạt dễ dàng như vậy. Trên mặt đã hủy dung, nhưng lại bị đánh vào Dịch Đình, đời này nhất định không còn năng lực phản bội.
Chỉ một ngày, một ám tiễn sắc bén bên người tứ hoàng tử đã bị bẻ gãy thoải mái.
Hứa Từ nhịn không được ở trong lòng tán thưởng thái tử điện hạ cùng Hoa phi nương nương một trăm lần.
Nhưng sau này xảy ra một chuyện khiến thái tử gặp cú ngã lớn, khiến cậu hối hận vì sao không giết Ngụy tài tử lại còn lưu cho ả một hơi. Sau chuyện đó, lại chạm phải địch nhân phản đồ linh tinh, cậu đều chém giết người hầu như không còn, không hạ đao lưu người nữa.
Vào tháng chạp, lão sư của thái tử điện hạ Tôn Thái Phó xin nghỉ đông, về nhà thăm viếng mẫu thân đã già, chương trình học của thái tử tạm thời dừng lại.
Chương trình học hôm nay chấm dứt, mãi cho đến khi qua mười lăm tháng giêng năm sau, Hứa Từ cũng không cần sáng sớm đến bồi làm thư đồng thái tử. Nếu ở kiếp trước, cậu đã sớm vui đến nở hoa, nghĩ rốt cuộc có thời gian thoải mái vui chơi.
Nhưng hôm nay sống lại, mười mấy ngày này sớm chiều sống chung, còn sợ thời gian ngốc ít, đến nay vừa đến liền phải hơn một tháng không gặp, Hứa Từ khó chịu một trận không lý do.
Vừa trở lại nhà, liền nhìn thấy Hứa Tử Nhàn nam trang, cột tóc, xắn tay áo, vui đùa một bộ chưởng pháp nhẹ nhàng như có như không. Đối với trang điểm của Hứa Tử Nhàn Hứa Từ đã thấy nhưng không thể trách, mày cũng không nhăn một chút, luyện võ là lúc kiêng kị người quấy rầy nhất, cho nên cậu cũng không chào hỏi, trực tiếp liền từ bên người nó đi thoáng qua.
Mới vừa đi đến giữa sân, Hứa Tử Nhàn không hề dấu hiệu một chưởng bổ lại đây, chưởng pháp nhìn như nhẹ nhàng lại cường độ mười phần, bàn tay sát trán Hứa Từ xẹt qua tóc, trán Hứa Từ bị chưởng gió đập đến mức sinh đau.
Tâm tình Hứa Từ vốn bất trắc, đến nay nhăn mi, ngữ khí không tốt lắm, “Ngươi làm gì?”
Thu hồi bàn tay, Hứa Tử Nhàn ở sân vắng lững thững đi đến trước mặt Hứa Từ, giơ nắm đấm nhỏ, “Mấy tên côn đồ phố đông qua tìm ngươi, bị ta đánh đi.”
“…”, Hứa Từ mặt không biểu tình, tâm đang rít gào. Quả nhiên là nha đầu dựa vào nắm đấm giải quyết vấn đề.
“Đuổi đi là tốt nhất, người tai vạ đến nơi lại bỏ ta, cũng khinh thường làm bạn.” Hứa Từ rất đồng ý Hứa Tử Nhàn thực hiện, gật gật đầu thản nhiên nói.
Hứa Tử Nhàn ngạc nhiên nói: “Hôm nay ngược lại thông suốt, trước kia không phải luôn cùng họ xưng huynh gọi đệ, tốt đến mức mặc chung một cái quần sao? Ta trước kia nghĩ ngươi sớm muộn gì cũng bị mấy tên cặn bã này liên lụy.”
Hứa Từ lặng im, lần đó sau khi bị thiếu niên lớn tuổi vây ẩu, năm sáu thiếu niên chạy trốn lại tới tìm cậu, cầu cậu tha thứ thật lâu. Hứa Từ thường xuyên bị họ truyền thụ cái gọi là “Đạo nghĩa giang hồ”, chuyện lần đó liền tha thứ cho họ, một lần nữa xưng huynh gọi đệ với họ.
Bọn họ bái mình làm đại ca, khiến tâm lý nho nhỏ của cậu bành trướng rất nhiều, ngược lại làm cho Tam công tử của nhà Công Tôn tướng quân Công Tôn Ngự giúp cậu khi lâm nguy dần dần xa cách.
Nhưng bọn họ hồi báo cho mình cái gì? Ngày thường mượn tên tuổi của cậu nơi nơi chọc họa không ít, chọc họa, liền đánh ra cờ hiệu “Là Hứa nhị gia bảo chúng ta làm vậy”, dần dà, danh hiệu nhất bá của cậu ở phố đông kinh đô nổi tiếng xa khơi, bất quá là ác danh thôi. Bọn họ nhiều người thế này, làm không ít chuyện “Trên mặt cùng ngươi xưng huynh gọi đệ, sau lưng cuồng bổ ngươi một đao”.
Đối với lời nói đùa của Hứa Tử Nhàn, Hứa Từ không lời đối đáp, không thể không nói, theo một loại trình độ nào mà nói, nó chân tướng. Cậu kiếp trước, thật đúng là thiếu chút nữa không bị mấy người này liên lụy chết.
Nhớ tới Công Tôn Ngự, mặt Hứa Từ nhu hòa một chút. Kiếp trước thái tử lần thứ hai xuất chinh, mình cùng Công Tôn Ngự đều đi theo. Nhưng bởi vì mình lỗ mãng, bị một đội quân của Nguyệt quốc vây khố trong rừng cây. Nếu không phải hắn trông coi cùng với mình, chống được đến lúc thái tử tiến đến cứu giúp, cậu cũng không biết có thể sống sót trốn ra khỏi gọng kìm của quân địch hay không.
Nhưng sau đó bởi vì mình phản bội thái tử, Công Tôn Ngự cùng cậu triệt để quyết liệt. Sau khi thái tử bị phế, hắn cũng bị biếm đến biên cương trông coi ranh giới.
Nghĩ nghĩ, Hứa Từ hạ quyết tâm, nói: “Tử Nhàn, chúng ta buổi chiều đi tìm Công Tôn Ngự đi?” Là nên chủ động nói lời xin lỗi.
Hứa Tử Nhàn mi nhãn cong cong, tươi cười nháy mắt phóng đại, “Được, ta cũng đang có ý này, đã lâu không luận bàn với tiểu tử Công Tôn, tay cũng ngứa.”
Hứa Từ: “…”
Uy, ngươi trừ luận bàn, luyện võ, ngươi còn muốn làm gì? Có chút theo đuổi thôi được không?