Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm sau, Hứa Từ sáng sớm thức dậy, đẩy cửa ra ngoài lười biếng duỗi lưng ngáp một cái, liền thấy Nhan Tứ từ trong phòng đi ra.
Thì ra đêm qua Nhan Tứ chưa đợi đến ngày thứ hai, liền trốn về.
Do sắc trời đã muộn, hắn không kinh động bất kì ai, lặng lẽ về phòng mình nghỉ ngơi đi.
Nhan Tứ hơi hơi gật đầu với Hứa Từ, dưới ý bảo của Hứa Từ, cùng vào phòng Hứa Từ.
Trong phòng, Hứa Từ xoa xoa mi tâm nói: “Hôm qua A Ngưu khóc chạy về.”
“Ha ha, sớm nên cho hắn một cái giáo huấn.” Nhan Tứ nhún nhún vai, bĩu môi nói, “Một lòng một dạ chỉ muốn xem náo nhiệt, sớm muộn gì cũng gặp chuyện xấu, dọa hắn một chút cũng là có ích vô hại.”
Hứa Từ bất đắc dĩ cười: “Nói đi, ngươi ở La gia có phát hiện gì?”
“Thật là có phát hiện, ta hôm qua vốn đã có thể rời đi ngay tại chỗ, nhưng lại nghe được lời người bên ngoài nên dừng lại cước bộ.”
“La gia này làm giàu nhanh đến làm người líu lưỡi”, mày kiếm anh tuấn của Nhan Tứ hơi nhíu, “La gia vốn dĩ mua đi bán lại vải vóc mà sống, cũng chỉ là nhà người phổ thông tầm thường. Nhưng sau khi vị đại tiểu thư của La gia sinh ra một nữ nhi, đường tiền tài của La gia có thể nói là như chẻ tre. Bảy năm trước, La gia từ trong tay nha môn lấy được phiếu dẫn muối quan, từ bố thương (thương nhân bán vải) một giới nhảy thành muối thương (thương nhân bán muối) Dương Châu.”
“Cốc cốc cốc”, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Hứa Từ ngừng thanh âm Nhan Tứ, cách ván cửa hỏi, “Người nào?”
“Hắc hắc, gia, tiểu nhân đưa nước rửa mặt đến cho ngài đây.”
Thì ra là tiểu nhị khách sạn, Hứa Từ cho Nhan Tứ nấp ở sau cạnh giường, mới mở nửa cửa. Cũng không để tiểu nhị vào cửa, Hứa Từ lười biếng duỗi eo nhận bồn đồng, trực tiếp vẫy lui hắn: “Nơi này không còn chuyện của ngươi, đi xuống đi.”
Thấy khách quan đuổi người, tiểu nhị cũng không ở lâu, trực tiếp liền bỏ đi.
Hứa Từ đặt bồn đồng ở trên giá, trong nước phản chiếu ra một thụy nhan tuấn mỹ.
Cậu vén lên cổ tay áo màu trắng, tùy ý liếc Nhan Tứ đi ra từ phía sau nói, “Là cấu kết nghiệp quan?”
“Không chỉ như vậy.” Nhan Tứ lắc đầu, dừng một chút, chần chờ hỏi, “Chủ tử có từng nghe nói qua ‘ngựa gầy Dương Châu’?”
Từ này hắn luôn do dự có muốn nói cho Hứa Từ hay không, chung quy Hứa Từ mới mười lăm tuổi, thế sự chưa thông, hắn cảm thấy từ này có chút bẩn tai Hứa Từ.
“Ngựa gầy Dương Châu?” Hứa Từ vén tay áo lên, a, ngựa gầy Dương Châu, cậu sao lại không biết, chỉ là không nghĩ tới ‘ngựa gầy Dương Châu’ thì ra là đã xuất hiện vào lúc này.
Kiếp trước cậu làm thừa tướng địa vị cao, không ít quan viên từng đưa nữ nhân cho cậu tới hối lộ cậu.
Cậu không thích nữ sắc, mấy giai nhân bị dạy dỗ xong liền bị cậu ném hết vào trong phòng bếp, cho đầu bếp nữ nhà cậu đánh thủ hạ.
Mấy nữ tử đó phần lớn đến từ Dương Châu, gọi chung là “ngựa gầy Dương Châu”. Ngựa gầy Dương Châu kỳ thật chính là luyến sủng cao cấp, các nàng phần lớn là hài tử của gia đình nghèo khổ, bị buôn người mua, đặc biệt mời ma ma dạy dỗ.
Đợi đến độ tuổi thích hợp, liền bị bán cho thương nhân có tiền làm tiểu thiếp của người ta.
“Ngựa gầy Dương Châu” cũng không phải xưng hô hay gì, địa vị của các nàng chỉ tốt hơn nô lệ một chút.
Đặc điểm của mấy nữ tử đó phần lớn là vì dáng người nhược liễu phù phong, eo nhỏ đủ ôm, cầm kỳ thư họa, nữ hồng trù nghệ mọi thứ tinh thông.
Tuy sau này trở thành thiếp thất của người nhà giàu, hơn nữa văn nghệ song toàn. Nhưng do địa vị thấp, sau khi bị mua cũng chỉ làm công cụ phát tiết, suốt ngày bị người áp ở dưới thân phát tiết □□.
Nhiều người qua đời nhìn không nổi loại nữ nhân lấy sắc thị nhân này, coi đây như là súc sinh bị cưỡi ở dưới thân.
Lại do thân hình nhỏ gầy không xương, làm các nàng bị đặt cho cái xưng hô không hề đáng tôn nghiêm “ngựa gầy Dương Châu” này.
Hai mươi năm sau ngựa gầy Dương Châu đã là danh tiếng lan truyền thiên hạ, là đối tượng mà người giàu có tranh đoạt cất chứa.
Sau mấy năm, quan to quý nhân nhìn nữ tử đầy đặn quyến rũ nhiều, dần dần bắt đầu phiền chán, lại bắt đầu thích nữ tử tương đối gầy, điềm đạm đáng yêu, eo nhỏ đủ ôm nhu nhược không xương.
Ngựa gầy Dương Châu bởi vậy mà thanh danh lan truyền lớn, bị thương nhân tranh đoạt.
Mọi người quan trường cũng có nhiều lòng tham, nhưng do ngựa gầy Dương Châu thanh danh không tốt, bọn quan viên không dám mua người lộ liễu.
Nhưng đây cũng không trở ngại họ hưởng dụng, chung quy vẫn có không ít thương nhân sẽ nghĩ mọi biện pháp lấy lòng quan viên.
Cậu làm thừa tướng mấy năm, trong triều dã đã bộc phát rối loạc, sa đọa nghiêm trọng.
Tứ hoàng tử một lòng thống nhất tám nước, không để ý tới triều chính.
Đại Diệu quốc hằng năm chinh chiến tứ phương, dựa vào thuốc nổ cay độc mà hiếm khi thua trận, nhưng hậu phương cung cấp cũng đã hơi có vẻ mệt mỏi.
Vương Triều Đại Diệu nhìn như đạt tới thời kỳ phồn vinh cường thịnh, kỳ thật sớm đã bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.
Chỉ sợ nếu qua thêm mấy năm, tứ hoàng tử liền trở thành vị vua mất nước.
Cho rằng Hứa Từ không biết “ngựa gầy Dương Châu” là gì, Nhan Tứ chậm rãi giải thích: “Dương Châu nhiều mỹ nữ, thế nhân đều biết. Trong thành Dương Châu phồn hoa xao động, ca múa mừng cảnh thái bình. Tạo nên rất nhiều đam mê kỳ quái của người giàu có, tỉ như Lâm Bách Phú. Có vài người giàu có quan viên không thích người ngực bự mông phì, chỉ thích yến gầy eo nhỏ.”
“Vì thế liền có buôn người mua nữ đồng chung quanh, đói bụng này, dạy nghệ này, dạy lễ này. Sau khi dạy dỗ các nàng thành quý nữ nhược liễu phù phong, lại bán giá cao cho mấy người này, bên trong kiếm lời rất nhiều.”
“Mấy nữ tử đó bị hại, nhìn như bộ dáng của tiểu thư khuê các cao quý, nhưng lại không bị coi như là người, chỉ là người mà bọn nhà giàu mua dùng để phát tiết độc chiếm.” Nghĩ nghĩ, Nhan Tứ vẫn nói lai lịch của “ngựa gầy Dương Châu”, Hứa Từ tuổi tuy nhỏ, nhưng đã ở quan trường, cần phải học tiếp nhận thế đạo dơ bẩn, “Vị đại tiểu thư của La gia này, chính là một vị ‘ngựa gầy Dương Châu’.”
“La viên ngoại làm hoạt động buôn người từ sớm, ông ta vốn lui tới ở nông thôn, lấy buôn bán nô lệ mà sống. Một lần ngẫu nhiên có cơ hội, ông ta nghe nói thương phẩm ‘ngựa gầy Dương Châu’ này, liền bắt đầu vơ vét nữ đồng dung mạo xinh đẹp chung quanh, đưa đi nhốt trong lầu các ở nông thôn, mời ma ma dạy dỗ ngày đêm.”
“La viên ngoại suốt ngày chạy muối thương ở trấn nhỏ huyện lệnh, quan muối chung quanh, tận dụng triệt để đem nữ tử đã được dạy dỗ tốt ra giá cao chào hàng cho bọn họ, bởi vậy kiếm được không ít bạc, liền rời khỏi nông thôn ở Dương Châu mở một cửa hàng vải vóc.”
“Ngựa gầy Dương Châu cũng chia ra làm đủ loại, vị ngựa gầy Dương Châu La đại tiểu thư này, chỉ là một ngựa gầy hạng ba. Không chỉ tuổi có chút lớn, dung mạo cũng không tính xinh đẹp. Nhưng may mà khuôn mặt nàng thuần khiết vô hạ, tuy đã hai mươi lại nhìn giống tiểu cô nương mười sáu mười bảy, cầm kỳ thư họa cũng đều thượng giai.”
“La đại tiểu thư vài lần không bị bán ra, La viên ngoại đơn giản liền đặt nàng ở trong cửa hàng giúp đỡ, tính sau này bán nàng đến thanh lâu. Nhưng không khéo là trong khoảng thời gian giúp đỡ này, bị Lâm Bách Phú nhìn trúng.”
“La viên ngoại khôn khéo, xem việc này ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Ngựa gầy của ông đều giấu ở trong lầu các, người bên ngoài chưa từng gặp nhiều. Mà ông lại mới từ người môi giới lén lút chuyển thành thương nhân ở mặt ngoài không lâu, lại giả tạo thân phận, ít có người quen biết ông.”
“La viên ngoại tương kế tựu kế, đơn giản nói dối ngựa gầy này là đại nữ nhi của mình —— La gia đại tiểu thư. Nói là vị hôn phu chết sớm, bởi vậy kéo dài thời gian kết hôn.”
“Trong âm thầm, La viên ngoại lại mệnh La đại tiểu thư sử dụng chiêu thức cả người, nhất định phải khiến Lâm Bách Phú thực tủy biết vị. La đại tiểu thư e ngại thủ đoạn của La viên ngoại, không dám không theo.”
“Quả nhiên không qua mấy ngày, La đại tiểu thư liền bị Lâm Bách Phú làm bẩn ở trong phòng, La viên ngoại “vừa vặn” bắt kẻ thông dâm ở giường. Dưới kế liên hoàn này của La viên ngoại, triệu để đùa bỡn Lâm Bách Phú trong bàn tay. Lâm Bách Phú thực tủy biết vị, không rời khỏi La đại tiểu thư, vài lần muốn nạp nàng làm thiếp, lại nhiều lần bị La viên ngoại bác bỏ. Lâm Bách Phú bất đắc dĩ, liền thường thường chạy đến La phủ.”
“Không qua một năm La viên ngoại liền lấy được quyền mua bán muối quan, được dẫn muối, trở thành một vị muối thương.”
“Từ nay về sau Lâm gia cùng La gia cấu kết nghiệp quan, nâng cao giá muối, kiếm lời từ giữa.”
“Ngắn ngủi bảy năm, La gia từ một nhà bình thường nho nhỏ nhảy lên thành cự phú Dương Châu.”
Nhan Tứ nói suốt một khắc, trong lúc đó uống hết một bình trà.
Hứa Từ nghe đến trợn mắt há hốc mồm, nghẹn họng nhìn trân trối, vẫn đứng ở đằng kia, nửa kéo tay áo, trên mặt vẫn là biểu tình khiếp sợ, mặt cũng quên rửa.
Qua hồi lâu, Hứa Từ mới tìm về thanh âm của mình, “Mấy chuyện này ngươi biết từ đâu?”
“A, là La đại tiểu thư tự mình nói cho ta, ” Nhan Tứ châm biếm một tiếng, “La viên ngoại tính hết mưu kế, ngàn tính vạn tính, lại không tính đến ngựa gầy mình nuôi sẽ có một ngày phản phệ.”
“La đại tiểu thư này từ sau khi sinh con, tâm tư liền bắt đầu chuyển động quanh con.”
“Lâm Bách Phú bởi vì chuyện của nữ nhi Hoàng đại nương mà bị cấm chân, không thể ra cửa liền sai hạ nhân đưa La đại tiểu thư đến Lâm phủ làm mình sung sướng. Lâm Tri Phủ biết La gia sinh nữ nhi cho nhi tử của ông ta, liền mở một con mắt nhắm một con mắt với việc này.”
“Nhưng chính thê của Lâm Bách Phú lại không chịu, nàng ở sau lưng hành hung La đại tiểu thư một trận, còn đoạt đi nữ nhi bảo bối của La đại tiểu thư.”
“Chính thê kia vốn chỉ tính nhốt nữ nhi của La đại tiểu thư mấy ngày để hù dọa La đại tiểu thư, nào biết nữ nhi này không biết sao lại ngã vào trong hồ nước chết đuối.”
“Chính thê của Lâm Bách Phú là đích nữ thứ ba của nhị phẩm Dương Châu Đô Đốc, không ai dám đắc tội.”
“La viên ngoại vì tránh mũi nhọn, giấu tai mắt người, liền tính toán tìm một thằng ngốc tới cửa ở rể để tiêu tan ghen ghét của thê tử Lâm Bách Phú, lúc này mới có trận thả tú cầu chọn rể hôm kia.”
“Mà La đại tiểu thư vì con gái yêu chết mà đã sớm thân tâm mệt mỏi, sinh ra tâm phản loạn, tính toán đồng lâm, giăng lưới cá chết lưới rách hai nhà, vì nữ nhi báo thù. Nhưng nàng cả ngày bị nhốt ở trong nhà, mấy hạ nhân hầu hạ nàng cũng đều là tâm phúc của La viên ngoại, căn bản không thể tránh được, đã có chút chó cùng rứt giậu.”
“Hôm qua nàng vừa thấy ta liền tìm cách sai tất cả hạ nhân đi, đùng đùng liền nói những lời này cho ta nghe. Nàng cũng không phải tồn tâm tư cầu ta giải cứu, nàng chỉ là muốn phản kháng an bài của La phủ, ép ta rời đi. Nhưng sau chuyện này La viên ngoại sao chịu để ta rời đi, ta liền nói dối là mình bị bệnh hoa liễu.” Nói đến đây Nhan Tứ đỏ mặt, xấu hổ cười cười, “Đương nhiên lão đại, ta không bị bệnh hoa liễu gì cả a.”
“Nghe ngươi nói thế, tâm tư Lâm phủ thật là không nhỏ, ” Hứa Từ cười một tiếng, từ khiếp sợ lấy lại tinh thần.
Cậu dứt khoát buông xuống tay áo, cũng không đi rửa mặt, nhấc chân qua một mông ngồi đối diện Nhan Tứ.
Cậu đổ ấm trà, phát hiện ấm trà đã rỗng, liền nhăn mi liếm liếm môi khô khốc nói “Ta đếm cho ngươi, một Tri Phủ Ngũ phẩm nho nhỏ, thê tử của nhi tử ông ta là đích nữ thứ ba của nhị phẩm Đô Đốc; mà đích nữ nhỏ nhất của ông ta, giờ là vương phi của Cung thân vương.”
“Ha ha, thật là bối cảnh hùng hậu, không cho phép khinh thường a.” Hứa Từ lại nói, “Nhà Lâm Tri Phủ đám hỏi quan trường củng cố thế lực, cấu kết nghiệp quan mưu cầu tiền tài, làm việc bất hợp pháp trái pháp luật, tham ô hủ bại, cường nhục dân nữ, bao che phạm nhân. Liệt kê ra từng việc này, việc xấu loang lổ, cực kì dơ bẩn, tội không thể tha, đã đạt tới tử tội.”
“Cũng khó trách Lâm Tri Phủ ở Dương Châu làm mưa làm gió nhiều năm lại không thấy quan viên buộc tội ông ta.”
“Chỉ sợ là nhiều năm qua, Lâm phủ sớm đã cắm rễ ở đây, căn cơ thâm hậu, mạng lưới quan hệ phòng thủ kiên cố. Dương Châu càng sâu thậm chí quan viên thương nhân của Giang Nam đạo tụ thành một mạnh, quan lại bao che cho nhau, hoàn hoàn cùng khuôn, quan viên hiểu rõ tình hình sớm đã bị hạ lệnh ngậm miệng.”
Nhan Tứ chỉ cảm thấy trán đau: “Chủ tử, xem ra chúng ta nhận một khoai lang phỏng tay rồi. Nếu xử lý Dương Châu Tri Phủ, thì sẽ rút giây động rừng.”
“Không sao,” Hứa Từ bóp trán lấy ngón giữa xoa nắn, cười nói, “Chuyện cuối cùng sẽ có chuyển cơ, nếu thật sự không giải được, chúng ta cũng có thể giải quyết nhanh chóng, trực tiếp bẩm báo Hoàng Thượng, để ông khai đao.”
Hứa Từ nghĩ nghĩ lại nói: “Đợi lát nữa ngươi bẩm báo tất cả việc đã nói sáng nay cho thái tử điện hạ một lần, nhìn hắn định đoạt thế nào lại nói.”
“Hảo, vậy Nhan Tứ cáo từ trước.” Nhan Tứ nghe ra trong lời Hứa Từ có ý đuổi người, liền đứng lên vái chào Hứa Từ một cái, rời khỏi phòng.
Nhan Tứ đi ra khỏi cửa phòng, Hứa Từ mới lần nữa đứng lên, xắn tay áo tiếp tục súc miệng rửa mặt.
Tuấn nhan trong bồn bị tay bạch ngọc vói vào đánh tan, theo gợn sóng nhộn nhạo tản ra. Cậu ngâm mặt ở trong bồn đồng, trong lòng trăm chuyển ngàn hồi.
Kiếp trước thái tử điện hạ vẫn chưa phát hiện nhiều cong cong vẹo vẹo bên trong như vậy, hắn sau khi đến Dương Châu chỉ giam giữ Lâm Bách Phú cường nhục dân nữ, chưa từng giết người này, chỉ lấy tội gian dâm phán Lâm Bách Phú ngồi tù mười năm.
Tuy nói hả hê lòng người, nhưng chưa từng lay động căn cơ Lâm phủ.
Khi cậu bị nhận mệnh làm Dương Châu thứ sử, thái tử từng nói qua với cậu là cảm thấy muối thương Dương Châu có kỳ quái, bảo cậu cẩn thận làm việc.
Thái tử lúc trước muốn tiếp tục tra rõ muối thương, đúng lúc gặp thịnh điển nước bạn đến triều, bị triệu về cung. Sau đó tính đợi thịnh điển chấm dứt mới tiếp tục trở về điều tra, lại bị thương ở trên đường.
Thái Khang đế vì chuyện thái tử bị ám sát trên đường về mà cực kỳ chấn nộ, mệnh thái tử an tâm ở Đông Cung dưỡng thương, không đi làm chức Giang Nam đạo thứ sử nữa.
Việc này liền đầu voi đuôi chuột, cứ thế từ bỏ, chưa từng bị nhắc tới nữa.
Cậu kiếp trước vô tri vô giác, vì cầu tự bảo vệ, hòa mình với Dương Châu Tri Phủ, chưa bao giờ biết bọn họ lại là dơ bẩn bỉ ổi như thế, có thể nói là đã phai mờ nhân tính.
Cậu một đường đi tới, không ngừng phủ định kiếp trước, vứt bỏ quá khứ; đồng thời xem kỹ bản thân, cố gắng đạt tới làm một hiền thần lương tử xứng đôi với thái tử điện hạ.
Nhưng việc này gây chuyện quá nhiều, cậu lại có chút chần chờ.
Rút giây động rừng, nếu muốn làm, Lâm Bách Phú, Lâm Tri Phủ, La gia, Dương Châu Đô Đốc này đều liên lụy ở bên trong, chỉ sợ ngay cả Cung thân vương cũng có khả năng bị liên lụy.
Tình thế của thái tử bây giờ hơi có khởi sắc, nếu tra thêm, cũng không phải đùa giỡn. Có lẽ thật nên nhắc với thái tử, để Thái Khang đế đến đánh trận này.