Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Windy
Beta: Sad Rain
Biểu tẩu, cảm ơn tẩu ngày hôm qua đã cứu đệ, nương để cho tỷ tỷ mang đệ đến đây cảm tạ tẩu.”
Tạ Cẩm Lan cắn bánh bích quy một cái, thuận tay đem chén trà Liễu Hân Linh rót cho hắn uống cạn, sau đó đối với Liễu Hân Linh mỉm cười ngọt ngào, nói:
”Đệ nói cho cha mẹ biết, là biểu tẩu trước s au đều bảo vệ đệ, mang đệ chạy trốn an toàn, bởi vì có biểu tẩu, chúng ta mới có thể bình an được biểu ca tìm thấy... Biểu tẩu, đệ nói như vậy có đúng hay không?”
Liễu Hân Linh có chút nhíu mày, nhưng trên mặt tươi cười dịu dàng uyển chuyển, cũng không có trả lời.
Tiểu chính thái thấy phản ứng bình thản của nàng, không khỏi có chút uể oải, “Biểu tẩu ~~~ “
Liễu Hân Linh cười cười vỗ đầu hắn, nói: “Đệ làm tốt lắm.”
Được khích lệ, hai người nhìn nhau mỉm cười.
Liễu Hân Linh nhìn tiểu chính thái hai mắt giảo hoạt, vẻ mặt lại một bộ dáng thiên chân vô tội, trong lòng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới tiểu tử này khôn khéo giảo hoạt như vậy, tuổi còn nhỏ nhưng nội tâm rất sâu sắc, không biết lớn lên sẽ như thế nào. Tuy rằng Liễu Hân Linh cảm thấy ngày hôm qua, mình làm những chuyện như vậy cũng không có gì mờ ám, để cho người khác biết cũng không sao, nhưng nếu không có những ánh mắt khác thường thì tốt hơn. Tuy rằng nàngkhông biết vì sao Tạ Cẩm Lan không mang những chuyện nàng đã làm nói cho người khác biết, nhưng mà đối với nàng dù sao việc này cũng không quan trọng lắm.
Gặp bộ dáng ăn ý của hai người, trong lòng Sở Khiếu Thiên có loại dự cảm thực không ổn. Tạ Cẩm Lan là cái loại tiểu tử thập phần bám người, nếu mắt hắn đã thích một người nào đó, như vậy phương thức biểu đạt của hắn chính là trước mặt người đó, tận tình làm nũng và lấy lòng. Mà Sở Khiếu Thiên nhìn bộ dáng này của hắn, rõ ràng là đối với nương tử nhà hắn có mưu đồ gây rối, nhất thời liền mất hứng.
Sở Khiếu Thiên trực tiếp đem tiểu chính thái kéo qua một bên, hỏi:“Ngươi nói tỷ tỷ ngươi mang ngươi lại đây, vậy tỷ tỷ ngươi đâu?”
Tiểu chính thái vẫn rất sùng bái vị biểu ca này, đối với động tác thô lỗ của hắn cũng lơ đễnh, nói: “Tỷ tỷ đi bái kiến thẩm thẩm. Đệ nhớ các người, cho nên chính mình lại đây trước.” Mà hành động đi trước một bước như vậy, nhưng không ngờ tới lại phá hảo sự của người khác.
Đối với chuyện này, Sở Khiếu Thiên hận nghiến răng. Sở Khiếu Thiên đang lúc tân hôn, hận không thể lúc nào cũng đươc ở cùng một chỗ với thê tử mới có thể giảm bớt được một chút đói khát, cũng không nghĩ đến hôm nay khó có được một lần phóng túng, thế nhưng mới nửa đường đã bị người phá hỏng chuyện tốt, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Đang nói, một tiểu nha hoàn tiến vào, bẩm báo rằng Nhan quận chúa đến.
”Ra ngoài.” Sở Khiếu Thiên miệng so với đầu óc phản ứng nhanh hơn, lời không khách khí đã ra khỏi miệng.
“...”
Nha hoàn kia cúi đầu, vẻ mặt khó xử.
Liễu Hân Linh nhìn hắn một cái, vẫn để cho nha hoàn đem người mời vào.
Nha hoàn kia vụng trộm nhìn Sở Khiếu Thiên, thấy sắc mặt hắn tuy rằng rất xấu, nhưng rốt cuộc không có phản bác lời nói của thế tử phi, nhất thời giật mình không thôi. Phải biết rằng, người hầu trong Lãm Tâm viện đều biết, thế tử bọn họ đối với vị quận chúa biểu muội là vạn lần không muốn gặp, mỗi lần đến phủ chơi, chỉ cần người tới Lãm Tâm viện của hắn, Sở Khiếu Thiên đều trực tiếp đem người ném ra ngoài, vì thế khiến cho Tạ Thiên Nhan từ nay về sau càng ngày càng chán ghét Sở Khiếu Thiên.
Tạ Cẩm Lan xem xét hai người này, thân thể không khỏi hướng bên người Liễu Hân Linh dựa một chút, đồng thời trong lòng khẳng định,biểu tẩu của hắn quả nhiên là người bưu hãn a, ngay cả biểu ca bá vương như vậy đều nghe theo nàng, về sau hắn muốn gì thì phải nịnh bợ biểu tẩu mới được.
Khi Tạ Thiên Nhan tiến vào, liền nhìn thấy Liễu Hân Linh vẻ mặt dịu dàng cười, mà Sở Khiếu Thiên đem mặt xoay sang một bên, một bộ dáng không muốn nhìn thấy nàng. Tạ Thiên Nhan hừ lạnh một tiếng, hắn không muốn nhìn thấy nàng, chẳng lẽ nàng muốn nhìn thấy hắn hay sao. Nếu không phải vì đệ đệ, Lãm Tâm viện này nàng cũng không thèm đến.
Tạ Thiên Nhan đầu tiên là trách cứ đệ đệ nửa đường chạy loạn, sau đó mới vô cùng hữu lễ chào hỏi Liễu Hân Linh. Nàng hôm nay tới nơi này, là thay mặt cha mẹ lại đây cảm tạ Liễu Hân Linh ngày hôm qua đã chiểu cố Cẩm Lan, cũng xin lỗi đối với hành vi trêu cợt nàng lúc trước của Tạ Cẩm Lan. Tạ Cẩm Lan trêu cợt nàng như vậy, mà khi nàng bị bắt cóc, vẫn nguyện ý bảo hộ Tạ Cẩm Lan, đối với hành vi này làm cho vợ chồng trưởng công chúa thập phần cảm kích, bởi vậy, cũng chấp nhận vị An Dương vương thế tử phi này.
Có thể nói, việc tự cứu hôm qua của Liễu Hân Linh, đã chiếm được chấp nhận của trưởng công chúa, cho rằng nàng sẽ đảm đương được danh hiệu An Dương vương thế tử phi này.
”Nhan quận chúa, mời ngồi. Mặc Châu, pha trà.” Liễu Hân Linh nói.
Liễu Hân Linh nhiệt tình cùng Sở Khiếu Thiên lãnh đạm, y như hai thái cực, làm cho Tạ Thiên Nhan có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng toàn bộ, có chút ngượng ngập nói: “Biểu tẩu, không vội, muội vừa rồi ở chỗ thẩm thẩm đã uống trà. Còn có, đệ đệ của muội đã mang phiền toái lại cho các người.”
”Còn không phải sao.” Sở Khiếu Thiên hèn mọn nhìn nàng một cái.”Biết hắn đem phiền toái lại cho người khác còn để hắn ra ngoài, ngươi làm tỷ tỷ như vậy sao?”
”Biểu ca...” Tạ Cẩm Lan ủy khuất kêu một tiếng.
Tạ Thiên Nhan nhịn xuống tức giận, khi đang chuẩn bị cãi lại, đã thấy Liễu Hân Linh ôn hòa hướng nàng cười cười tỏ vẻ xin lỗi, sau đó kéo kéo ống tay áo Sở Khiếu Thiên, nhắc hắn đừng quá mức. Sở Khiếu Thiên nhìn tay nàng một cái, miệng giật giật, rốt cục không nói gì nữa.
Tạ Thiên Nhan nhìn thấy có chút kinh ngạc, nàng biết tính tình Sở Khiếu Thiên, cũng nhìn thấy rất nhiều việc hắn làm cùng với tính tình bướng bỉnh thối muốn chết, sau khi đã nhận định việc gì, chính là cho dù đánh hắn chết hắn cũng không từ bỏ, từ nhỏ đến lớn không ít lần bị người khác cười nhạo. Chính là bởi vì hiểu quá rõ ràng, cho nên từ nhỏ đến lớn nàng tới bây giờ đều rất xem thường vị biểu ca này, không muốn gặp mặt hắn, thậm chí cảm thấy cùng người như vậy có quan hệ thân thích là chuyện cực kỳ mất mặt.
Người ta nói biểu huynh biểu muội rất dễ dàng sinh ra cảm tình, nhưng là nàng cùng Sở Khiếu Thiên hai người nhìn nhau liền ghét, gặp mặt liền ầm ĩ, làm cho trưởng bối hai nhà đều đau đầu không thôi. Tạ Thiên Nhan thậm chí nghĩ, nếu không phải hắn là con trai trưởng duy nhất của An Dương vương, nói không chừng hắn đã sớm bị người ta phế trăm ngàn lần. Mà lúc này, nam nhân chưa bao giờ nghe người ta khuyên, thế nhưng chỉ vì một động tác của Liễu Hân Linh mà thu liễm? Nàng làm sao không giật mình cho được.
Tạ Thiên Nhan không khỏi đánh giá lại Liễu Hân Linh cẩn thận, có dung mạo tú lệ, nụ cười dịu dàng, khí chất đoan trang văn nhã, cũng không có gì đặc biệt. Trong kinh thành quý nữ xinh đẹp hơn so với Liễu Hân Linh có rất nhiều, khí chất đủ nhàn nhã văn tĩnh, cho nên Liễu Hân Linh cũng không phải đặc biệt xuất chúng nhất. Cho nên, Tạ Thiên Nhan cũng không biết Sở Khiếu Thiên vì sao khác thường như vậy. Bất quá,ấn tượng của Tạ Thiên Nhan đối với Liễu Hân Linh vô cùng tốt, đại để là vì màn cứu giúp dưới tàng cây ngày hôm qua của nàng, mỗi khi nhớ tới, trong lòng đều rất cảm kích nàng.
”Nhan quận chúa không cần khách khí, Cẩm thiếu gia thực đáng yêu cũng thực nghe lời, cũng không có mang phiền toái lại cho chúng tôi.” Liễu Hân Linh cười nói.
Hai người còn nói một ít lời khách sáo, Tạ Cẩm Lan chen vào nói: “Tỷ tỷ, không phải nói muốn mời biểu tẩu cùng đi tham gia du hồ Tiết trùng ngọ sao?”
”Nga, đúng rồi.” Nói đến việc này, Tạ Thiên Nhan mím môi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa vô cùng xinh đẹp, “Biểu tẩu, qua mấy ngày nữa chính là Tiết trùng ngọ tháng năm, muội cùng với đám người Hà Thanh Ảnh, Chu Lục Văn hẹn nhau cùng đi du hồ, tẩu cũng cùng đi nha. Muội vừa rồi cùng thẩm thẩm đề cập qua việc này, thẩm thẩm đã đồng ý.”
Liễu Hân Linh có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới đôi tỷ đệ này lại mời nàng đi du hồ.
Mùng năm tháng năm theo như hiện đại chính là Tiết đoan ngọ, bất quá mọi người ở nơi này đều gọi là Tiết trùng ngọ, cũng kêu là “Mùng năm tháng năm”. Về phần bắt nguồn của ngày hội này đã không thể làm rõ, cho nên ngày này tự nhiên cũng không phải vì tưởng nhớ Khuất Nguyên(**) cũng không phải vì nghênh đón Ngũ Tử Tư chờ có Hoa Hạ đặc sắc như trong truyền thuyết, mà là không biết vì sao tự nhiên nổi lên, có vẻ như ngay khi Đại Sở vừa hình thành mọi người đều biết đến ngày hội này, thẳng đến hiện nay nó đã phát triển thành một ngày hội lớn.
Ngày Tiết trùng ngọ, cũng như hiện đại có ăn bánh chưng, đua thuyền rồng, quải xương bồ, cỏ ngải, ngải diệp, huân cây Thương truật, bạch chỉ, uống rượu hùng hoàng. Tiết trùng ngọ nơi này có rất nhiều tiết mục, du hồ, chèo thuyền, bắn tên, tiết mục cưỡi ngựa, có thể nói là náo nhiệt cực kỳ. Mà tối được các vị phu nhân, tiểu thư yêu thích nhất vẫn là du hồ, bởi vì trong quá trình du hồ, không những được thưởng thức phong cảnh ven hai bờ sông, còn có thể kết bạn với thanh niên tài tuấn, thế gia công tử trong kinh thành, đối với việc chọn phu quân và tiểu tế trong tương lai vô cùng trọng yếu.
”Biểu tẩu, đi đi đi đi ~~” Tạ Cẩm Lan đã chạy tới lắc lắc cánh tay của nàng nói.
Liễu Hân Linh có chút chần chờ, không khỏi nhìn về phía Sở Khiếu Thiên. Dù sao nàng hiện tại đã có phu quân, cho dù An Dương vương phi cho phép, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến trượng phu một chút thì tốt hơn, điểm mặt mũi ấy nàng nên cấp. Mà Tiết trùng ngọ năm rồi,nàng luôn luôn bồi mẫu thân cùng các tỷ tỷ đi dâng hương rồi trở về, thật chưa từng đi du hồ như vậy.
”Nương tử, nàng muốn đi sao?” Sở Khiếu Thiên thấy nàng nhìn lại đây, liền hỏi.
Liễu Hân Linh không nghĩ tới hắn sẽ dân chủ như vậy, lập tức nhẹ nhàng gật đầu một cái. Nàng cũng không phải là muốn đi du hồ, mà là cảm thấy đi giao du chút bằng hữu có vẻ tốt hơn. Ngày đó gặp mấy vị cô nương, về sau phỏng chừng đều đã gả cho mấy vị thế gia đệ tử trong kinh thành, cùng các nàng giao hảo, trăm lợi không hại.
”Ân, vậy đi thôi.” Sở Khiếu Thiên đánh nhịp nói.
Nghe được đáp ứng của Sở Khiếu Thiên, tỷ đệ Tạ gia đều cười rộ lên. Đương nhiên, Tạ Thiên Nhan là có chút bất mãn, trừng mắt nhìn Sở Khiếu Thiên mắng: “Biểu tẩu muốn đi ngoạn một chút đều phải được ngươi cho phép, ngươi không phải là rất bá đạo hay sao? Chẳng lẽ về sau ta muốn tìm nàng đi miếu dâng hương, cũng phải được sự cho phép của ngươi sao?”
Sở Khiếu Thiên hừ hai tiếng, “Đó là đương nhiên.” Hắn cũng không yên tâm nương tử nhà mình, chỉ sợ biểu muội này đoạt đi.
”Ngươi không khỏi rất coi trọng chính mình sao.”
”Bản thế tử vốn đã rất coi trọng chính mình, giống như ngươi a... Chậc, cẩn thận về sau gả không được.”
”Ngươi...”
......
Liễu Hân Linh nghe đôi biểu huynh biểu muội này cãi nhau, nhìn kỹ xem, mới phát hiện Sở Khiếu Thiên đối với Tạ Thiên Nhan quả thật là không cho chút mặt mũi, đại mỹ nhân như vậy, hắn cũng mắng được, cũng không biết cái danh hiệu “ Thế tử háo sắc” trước kia của hắn là từ đâu mà tới.
Tạ Cẩm Lan vụng trộm tiến đến bên cạnh nàng nói: “Biểu tẩu, tỷ tỷ lại cùng biểu ca ầm ỹ rồi, bất quá đệ cảm thấy bọn họ là càng ầm ỹ thì cảm tình càng tốt. Tẩu không biết, biểu ca trước kia rất thích tỷ của đệ, thường xuyên đến nhà đệ tìm tỷ tỷ. Nhưng mà sau này lại không biết phát sinh sự tình gì, biểu ca bắt đầu cùng tỷ của đệ cãi nhau...” Nói đến đây, tiểu chính thái lông mi đều nhướng lên. Hiển nhiên ở trong lòng hắn, nguyên bản hy vọng tỷ tỷ chính mình gả cho biểu ca, ai biết hai người này lại thành ra như vầy đâu.
Liễu Hân Linh trong lòng khẽ nhúc nhích, rốt cuộc không nói gì.
Ngay cả nàng cũng hiểu được,mỹ nhân như Tạ Thiên Nhan, ngay cả chính mình là nữ nhân cũng khó có thể cự tuyệt, huống chi là Sở Khiếu Thiên là nam nhân? Nếu hắn đối với khuôn mặt này chưa từng động tâm qua, kia mới là không bình thường. Cho nên, Tạ Thiên Nhan rốt cuộc đã làm chuyện gì khiến hắn chuyển từ thích sang ghét đây?
Chờ sau khi hai người ầm ỹ xong, Tạ Thiên Nhan dường như không có việc gì cùng Liễu Hân Linh hẹn ước tới đó sẽ tới rước nàng, liền mang theo đệ đệ cáo từ ly khai.
Bọn họ vừa ly khai, Sở Khiếu Thiên liền duỗi thắt lưng, lôi kéo tay Liễu Hân Linh trở về phòng.
Trên đường, Liễu Hân Linh đang suy tư về sự tình, đột nhiên cảm giác được có cái gì đó lại gần, theo bản năng vung tay lên, chờ nhìn thấy rõ ràng người đang chuẩn bị bay ra ngoài, không khỏi quá sợ hãi, thân thủ giữ chặt tay hắn.
Vì thế, một đám nha hoàn, ma ma đi theo phía sau thế tử cùng thế tử phi nhìn thấy một màn phi thường bất khả tư nghị: thế tử phi bọn họ tinh tế nhu nhược, bàn tay mềm nhẹ nhàng vung lên một cái, thế tử gia bay ra ngoài. Sau đó thế tử phi thân thủ nhẹ nhàng lôi kéo, thế tử lại vòng vo trở về, bị thế tử phi ôm vào trong lòng... Orz... Các nàng có thể cho rằng kỳ thật là thế tử gia chính mình nhảy vào ôm ấp của thế tử phi hay không a?
Ha ha, ảo giác đi!
Trong nháy mắt, thời gian giống như lại một lần nữa yên lặng.
Nam nhân cả người ngã vào trong lòng đơn bạc của cô nương nọ, trong lúc nhất thời không có phản ứng.
”Phu, phu quân...” Liễu Hân Linh thật cẩn thận gọi.
Sau một lúc lâu, Sở Khiếu Thiên hai tay chống bả vai nàng đứng thẳng dậy, tầm mắt lướt qua vai nàng, hai mắt hung ác lợi hại nhìn trừng trừng về phía đám nha hoàn ma ma. Nhóm nha hoàn, ma ma bị hắn nhìn như vậy liền gục đầu xuống, câm như hến.
Chờ đám người chứng kiến nhất nhất bị cảnh cáo một lần, Sở Khiếu Thiên nghiêm mặt lạnh lùng, lôi kéo Liễu Hân Linh hướng trong phòng bọn họ bước vào. Liễu Hân Linh nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng có chút không ổn, trầm mặc, mặc hắn kéo, giống tiểu tức phụ đi phía sau hắn.
Mà Mặc Châu cùng An Thuận vẫn duy trì khoảng cách nhất định với bọn họ thấy thế, đồng thời co rút khóe miệng, cảm thấy cảnh tượng này thật làm cho người ta đau tràng vị a. Bất quá quên đi, ai kêu bọn họ là chủ tử.
Về tới phòng, Sở Khiếu Thiên đem nha hoàn đuổi hết ra ngoài, đứng ở trước mặt Liễu Hân Linh nói: “Nương tử, nàng vừa rồi...”
”Thật có lỗi, thiếp vừa rồi có chút thất thần, cho nên...” Liễu Hân Linh vẻ mặt thật có lỗi, nhìn hắn một cái, rũ mắt xuống, nói: “Thiếp về sau sẽ chú ý.”
Sở Khiếu Thiên thấy thái độ xin lỗi đáng thương của nàng, lời nói nguyên bản muốn nói liền nghẹn trong cổ họng.
Quên đi, hắn vốn biết khí lực nàng lớn, là chính mình vô ý mới có thể thiếu chút nữa bị nàng ném bay. Sở Khiếu Thiên ở trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, tuyệt đối phải luyện hảo thân thủ, phòng ngừa loại chuyện phát sinh ngoài ý muốn này, bằng không... Hắn, một đại nam nhân chẳng lẽ lại giống như bộ dáng yếu ớt của nữ nhân nép vào lòng nàng sao?
Sau khi đã củng cố lại tâm lý, Sở Khiếu Thiên đã thân thiết nắm chặt tay nàng, da mặt dày ngấy kề sát lại, nói: “Nương tử, không trách nàng, ta biết nàng vừa rồi đang suy nghĩ chuyện gì tình mà nhập thần như vậy. Bất quá nàng về sau cần phải nhớ rõ, nếu là khi ta đang ở gần nàng, cho dù nghĩ đến nhập thần, cũng đừng đem ta đẩy ra.”
”Được.” Liễu Hân Linh vẫn là vẻ mặt vẻ xấu hổ, thực mềm mại mặc hắn đem mình ôm vào trong lòng.
Sở Khiếu Thiên thấy bộ dáng mềm mại của nàng, nhất thời tự tôn của nam nhân thập phần thõa mãn, ôm nàng ngây ngô cười.