Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Beta: Hotmit
Edit: Mỹ Lệ
Khi Liễu Hân Linh tỉnh, tâm tình Sở Khiếu Thiên treo ngược cả đêm rốt cuộc được thả lỏng.
"Nương tử có đói bụng không, để ta đi kêu bọn họ mang một ít thức ăn vào."
Sở Khiếu Thiên vừa nói vừa đặt nàng về trên giường, sau đó không chút e dè thân thể đang trần trụi xuống giường mặc quần áo trước mặt nàng. Liễu Hân Linh hơi nghiêng đầu, không dám nhìn hắn lõa thể. Mặc dù hai người đã thành thân nên loại chuyện này cũng là đương nhiên, nhưng thiên tính của phái nữ đối với sự tình trên cũng là tương đối e thẹn, giữa ban ngày ban mặt, nhìn chằm chằm nam nhân lõa thể nàng cũng ngượng ngùng lắm chứ.
Sở Khiếu Thiên tới lấy y phục mặc lên, thấy bộ dáng trốn tránh của nàng, không khỏi cười khẽ một tiếng. Chờ hắn mặc quần áo tử tế, liền đi ra ngoài phân phó thị vệ giữ cửa bên ngoài đi chuẩn bị thức ăn cùng thuốc, phân phó xong tự mình đóng cửa lại rồi trở về, cầm trong tay bộ y phục nữ nhân mới tinh đưa tới, hình như muốn tự thân mặc cho nàng.
Liễu Hân Linh mặt hơi biến sắc, nàng hiện đang ở trong chăn nhưng là không có mặc gì cả, lại đang giữa ban ngày không lẽ không biết xấu hổ để cho hắn phục vụ như vậy, vội vàng cự tuyệt nói: "Phu quân, không cần, tự ta làm được."
"Nương tử, là Khiếu Thiên!" Sở Khiếu Thiên chân mày cau lại, kiên trì nói.
Liễu Hân Linh khóe môi ngập ngừng, nhỏ giọng kêu một tiếng "Khiếu Thiên", liền đưa tay nhận lấy quần áo.
Sở Khiếu Thiên mặc dù có chút tiếc nuối mình không được giúp nàng mặc quần áo, nhưng vẫn là cười ha hả.
Liễu Hân Linh nhìn về phía hắn, ban ngày trong ánh nắng rạng rỡ, nam nhân đứng trước giường thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú mỉm cười, tóc đen nhánh xõa tung sau lưng, nhưng không có vẻ nữ tính hóa, ngược lại có loại cương trực tự nhiên. Có lẽ là dáng dấp hắn anh tuấn, chỉ cần không lộ ra vẻ hung dữ, mặc kệ nhìn thế nào cũng đều là một bộ dáng đẹp trai, vả lại so với cái loại tuấn mỹ dạng bạch diện thư sinh, thì nam nhân này càng thêm mấy phần nam tính.
Liễu Hân Linh vừa mặc quần áo tử tế xong, thị vệ đã đem ăn đồ tới, Mặc Châu theo sau bọn họ, tay đang bê một cái khay, phía trên là một chén thuốc vừa mới sắc.
Sở Khiếu Thiên vừa liếc thấy chén kia thuốc, đầu lông mày liền nhảy lên, đặc biệt là ngửi thấy mùi thuốc tản ra khắp phòng thì chân mày nhíu chặt hơn, sau đó nhìn về phía người sẽ phải uống thuốc Liễu Hân Linh đầy vẻ thương cảm. Chỉ là vừa nghĩ tới tối hôm qua, bởi vì Liễu Hân Linh bị hôn mê, có mấy lần phải mớm thuốc đều do hắn dùng miệng đút cho nàng. Khi đó, trong lòng đầy lo lắng, không có suy nghĩ khác, giờ mới nghĩ tới tư vị đó, chuyện thân mật như vậy, hắn còn chưa làm cho ai. Nghĩ tới, gương mặt tuấn tú không khỏi ngây ngất, nhất thời ngay cả nhìn cũng không dám.
Trong phòng mấy con mắt mở to nhìn cảnh tượng nam nhân ngượng ngùng hiếm có, nhất thời như gặp sấm sét giữa trời quang, đánh tới mọi người trong nhão ngoài khê. Bình thường nam nhân da mặt dầy như thế, vô lại lưu manh đến thế, thế nhưng cũng sẽ đỏ mặt, chẳng lẽ là trời sắp sập sao?
Liễu Hân Linh cũng có chút không hiểu, nàng ngày hôm qua bị bệnh đến hôn mê, vì vậy cũng không biết chuyện mình được mớm thuốc bằng miệng. Liễu Hân Linh không có ấn tượng gì, nhận thấy tất cả có vẻ kỳ quái, nhưng vẫn rất bình tĩnh nhận chén, uống thuốc. Thuốc bắc thật rất khó uống, nó khó uống không chỉ vì vị đắng, mà còn vì mùi vị quái lạ của nó, thực rất muốn ói. Chỉ là nàng không phải là người kiểu cách, ngã bệnh thì phải uống thuốc, cho nên mặc dù khó uống, nhưng chỉ hơi hơi nhíu mày uống.
Mới vừa uống xong, Sở Khiếu Thiên đã đưa một miếng mứt hoa quả lên miệng nàng. Mứt hoa quả này là Mặc Châu hôm nay đi ra ngoài mua, bởi vì hôm qua có vị thế tử gia nào đó mớm thuốc tự mình chịu khổ, cho nên hôm nay đã phân phó Mặc Châu đi mua mứt hoa quả về từ sáng sớm.
Chờ đút cho Liễu Hân Linh miếng mứt hoa quả xong, Sở Khiếu Thiên không chịu nổi mùi thuốc bên trong phòng, mình cũng ăn một miếng, sau đó mọi người trong phòng vô cùng nhạy cảm phát hiện trên người vị thế tử gia nào đó tỏa ra hơi thở màu hồng hết sức mộng ảo, xem bộ dáng hết sức thích thú.
Liễu Hân Linh cúi đầu uống nước, che giấu nụ cười trên môi mình.
Làm sao đây, nàng cũng càng ngày càng cảm thấy nam nhân này thật vô cùng đáng yêu. rõ ràng vẻ mặt nghiêm túc ăn mứt hoa quả, nhưng trên người lại tản ra cái loại hơi thở màu hồng mong manh đó, người tinh mắt đều nhìn ra tâm tình hắn, thật là rất dễ dàng hiểu được.
Liễu Hân Linh vẫn còn sốt nhẹ, mặc dù tỉnh một lát, ăn xong ít đồ ăn, rất nhanh liền bị bắt nằm lại trên giường tiếp tục nghỉ ngơi. Mặc dù nàng cảm thấy mình không có yếu ớt như vậy, chỉ là nhìn bộ dáng Sở Khiếu Thiên kia không cho cự tuyệt, cũng không bướng bỉnh với hắn, ngoan ngoãn nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sở Khiếu Thiên ngồi trước giường nhìn nàng, thân hình cao lớn không động đậy chút nào, từ xa nhìn lại, giống như một chú cún trung thành trầm mặc bảo vệ chủ nhân.
Mặc Châu ở bên dọn dẹp ngắm vài lần, trong lòng càng cảm thấy nét mặt kia động tác kia của thế tử gia, giống như loại động vật nào đó luôn tha thiết dõi mắt trông theo bảo vệ chủ nhân a.
**********
Chờ Liễu Hân Linh tỉnh lại lần nữa, phát hiện sắc trời đã chạng vạng, vài tia nắng chiều còn sót lại chiếu qua cửa sổ vào, rơi lên người khiến toàn thân ấm áp.
Trong phòng chỉ có Mặc Châu coi chừng, nam nhân trước đó canh giữ trước giường cũng không thấy
"Tiểu thư, người tỉnh rồi." Nhìn thấy nàng tỉnh lại, Mặc Châu vui mừng, đi rót chén nước ấm cho nàng thấm giọng.
Liễu Hân Linh ngồi trên giường, dựa lưng vào cái gối đầu, sắc mặt vẫn tái nhợt mà uể oải, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều.
"Thế tử đâu?"
"Thế tử đi bái phỏng Thái thú thành Ngu Châu rồi, nói sau bữa tối sẽ trở lại." Mặc Châu đáp.
Liễu Hân Linh nằm một ngày xương cốt cũng mỏi nhừ rồi, vốn là muốn xuống giường đi lại một chút, nhưng Mặc Châu nói cho nàng biết, thế tử có phân phó, nàng hiện bệnh còn chưa lành, không thể xuống giường đi lại. Liễu Hân Linh thấy Mặc Châu cũng không tán thành, chỉ có thể co rút khóe miệng ngồi trên giường giả làm bệnh nhân yếu ớt.
Liễu Hân Linh từ Mặc Châu biết được bọn họ lúc này đang trọ ở một khách điếm trong thành Ngu Châu, trong lòng có chút kinh ngạc, chỉ là nhớ tới lúc mình ngã bệnh, lại hôn mê, đương nhiên chỉ có thể đến nơi gần nhất là thành Ngu Châu để cầu y thôi. Nhưng là, Sở Khiếu Thiên còn phải được hoàng thượng cho phép. Bọn họ cứ như vậy lưu lại ở thành Ngu Châu không sao chứ?
Sau khi trở về Sở Khiếu Thiên biết lo lắng của nàng, vô ưu vô tư nói: "không có gì, ta đã sai người vào cung bẩm báo hoàng thúc rồi, người cũng đồng ý cho ta lưu lại thành Ngu Châu một thời gian. Chờ nàng khỏe lại, chúng ta sẽ hồi kinh."
Liễu Hân Linh trong lòng thở dài, cũng không biết trận tập kích này chủ yếu nhằm vào ai, dù sao lúc ấy trên thuyền đều là các tiểu thư thế gia có thân phận, mà đó lại còn là thuyền của phủ trưởng công chúa. Nhưng cố tình lại chỉ có nàng xui xẻo rơi xuống nước rồi mất tích, rơi xuống nước còn bị những tên giặc cỏ ẩn núp trong nước đánh một chưởng, cuối cùng còn mệt nhất là trượng phu mình trốn việc đi tìm nàng… Loại chuyện như vậy, thấy thế nào đều có chút cảm giác hồng nhan họa thủy, cũng không biết bên ngoài biết sẽ nghĩ sao về chuyện này, đặc biệt là mẹ chồng nàng, nàng lại là nương tử mới được gả chưa tới một tháng, lại liên tục xảy ra loại chuyện như vậy, chắc hẳn trong lòng bà cũng không vui vẻ gì, con dâu mang lại nhiều tai họa như vậy, quả thật không phải loại mẹ chồng thích…
một ngón tay ấm áp lau mi tâm của nàng, nhẹ nhàng chà xát giữa lông mày của nàng.
Liễu Hân Linh giương mắt, liền nhìn thấy Sở Khiếu Thiên ngồi trước giường nhìn nàng, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
"Nương tử, không cần lo lắng, tất cả đã có ta rồi." hắn nói, thanh âm trầm thấp.
Trời đã ngả chiều, trong phòng còn chưa được thắp sáng, có vẻ mờ mờ. Mờ mịt này đều bị vùi lấp trong ánh sáng tỏa ra nam tử mặt mày nghiêm nghị, thân hình kiên định, khiến cho người ta có cảm giác an lòng. Có thể, tính tình hắn nóng nảy kích động, có thể hắn làm việc không có khôn khéo, cũng có thể hắn từng làm qua rất nhiều chuyện không ai chịu nổi, nhưng giờ khắc này, tâm ý hắn đối với nàng khiến cho nàng cảm động.
Nàng lo lắng rất nhiều chuyện, nhưng khi nhìn đến bộ dáng kia của hắn, không khỏi cười khẽ.
"Ừ, ta tin tưởng phu quân."
Sở Khiếu Thiên mím môi, muốn đè nén nụ cười trên mặt, nhưng có vẻ cũng không thành công cho lắm, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười hơi hơi ngốc nghếch.
Sở Khiếu Thiên cảm thấy trái tim nóng lên, rất muốn ôm thật chặt nữ nhân trên giường vào ngực. Đây là lần đầu tiên có người nói tin tưởng hắn. Cho dù yêu thương hắn nhưng ngay cả mẫu thân của hắn An Dương vương phi cũng chưa từng kiên định nói với hắn những lời như vậy. Cha mẹ đều bởi vì hắn đã từng gây ra nhiều chuyện cho nên rất thất vọng đối với hắn, sau đó là tuyệt vọng, đến cuối cùng chỉ mong hắn ít gây chuyện một chút, bọn họ cũng không dám hy vọng xa vời gì. Mặc dù những người kia thất vọng về hắn là bởi vì trước đây hắn đúng là tên khốn, nhưng hiện giờ nghe đến có người nói tin tưởng hắn, vẫn là khiến hắn cảm thấy thập phần vui vẻ.
Chỉ có thể nói, đây thực là một đứa bé đáng thương nha, chỉ vì có người nói "Tin tưởng hắn", lại cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Liễu Hân Linh không biết suy nghĩ của hắn, lại nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, Nhan Quận chúa bọn họ bình an hồi kinh chưa? Tra ra nơi ẩn náu của những tên thích khách kia chưa? Tại sao bọn chúng lại muốn tập kích thuyền của trưởng công chúa?"
Chờ nghe nàng hỏi đến chuyện của Tạ Thiên Nhan, Sở Khiếu Thiên có chút không vui, "Nương tử, họ rất ổn, so với nàng tốt hơn nhiều, không cần lo lắng. Về phần những tên thích khách kia, không cần lo, nhất định ta sẽ tra ra kẻ chủ mưu phía sau, báo thù cho nàng."
Liễu Hân Linh cười cười, thấy mi tâm hắn nhiễm tầng tầng sát khí, quả nhiên là hung thần ác sát, làm cho tim phổi cũng không nhịn được nảy lên. "A… Khiếu Thiên, chàng hình như rất ghét Nhan Quận chúa, tại sao vậy chứ? Nhan Quận chúa dáng dấp thì xinh đẹp, tính tình lại ngây thơ, hồn nhiên, không hề khiến người khác chán ghét mà."
Liễu Hân Linh đối với chuyện này cũng cảm thấy tò mò từ lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy bộ dáng Sở Khiếu Thiên chán ghét hay ghê tởm cái gì đó, đều khiến nàng thực là không thể hiểu, đặc biệt là hắn lại ghét "kinh thành đệ nhất mỹ nữ" danh xưng Tạ Thiên Nhan nha, đây chính là một đại mỹ nữ, ngay cả nữ nhân nhìn còn có chút say mê, huống chi là nam nhân, sao hắn cũng không phải động lòng ngược lại chán ghét như vậy? Thực là khó hiểu.
Đương nhiên, Liễu Hân Linh không hy vọng trượng phu mình động lòng đối với mỹ nữ gì đó, đặc biệt là mỹ nữ đó còn là biểu muội của hắn. Nàng nghe Tạ Cẩm Lan nói qua, vốn là theo truyền thống cổ đại, An Dương vương có quan hệ cùng trưởng công chúa, Nhan Quận chúa gả cho Sở Khiếu Thiên là vô cùng xứng đôi, coi như là liên thủ mạnh mẽ, một mối hôn sự khiến cho thân càng thêm thân, trưởng bối hai bên cũng đều có ý này. Ai biết Sở Khiếu Thiên cùng Tạ Thiên Nhan không biết vì chuyện gì mà chán ghét nhau, cho nên phản đối tới cùng đối với cả hai bên trưởng bối, cuối cùng khiến cho chuyện này không giải quyết được, cho nên mới tiện nghi cho nàng, con gái của một viên quan nho nhỏ.
Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái, nhưng sự thật là như vậy, cộng thêm hiện tại nàng đã gả cho nam nhân này rồi, nên cũng không còn rối rắm cái gì. Chỉ là mỗi lần nghe được Tạ Cẩm Lan ồn ào kêu la về chuyện này, làm cho nàng hiểu ra một chút.
Nghe được lời của nàng, Sở Khiếu Thiên biến sắc, sau đó nghệt mặt ra dài thật dài, "Nương tử, nàng còn bệnh, nên nghỉ ngơi."
Liễu Hân Linh nhíu mày nhìn hắn, đây là trốn tránh sao?
Sở Khiếu Thiên gãi gãi mặt, thấy nàng dùng một đôi mắt trong veo bình bình tĩnh tĩnh nhìn mình, chẳng biết tại sao lại có chút chột dạ, ngượng ngùng cười cười nói: "Hả, nương tử, dù sao biểu muội cùng biểu đệ này cực kỳ đáng ghét, về sau nên cách bọn họ xa một chút. Hơn nữa, xem ra biểu muội có ý đồ với nàng, càng nên cách xa nàng ta ra." Sở Khiếu Thiên rất cố gắng bôi xấu hai vị "biểu đệ biểu muội" này, thật hết sức lo lắng nương tử nhà hắn bị bọn họ quấn lấy không tha.
Liễu Hân Linh mím môi, dịu dịu dàng dàng mà cười: "Phu quân nói cái gì vậy, Nhan Quận chúa cùng Cẩm Thiếu gia cũng thật đáng yêu nha, hơn nữa đều là thân thích, sao có thể nói cách xa cái gì, nếu cha mẹ nghe được sẽ không vui đâu."
"......"
Sở Khiếu Thiên nghiêng đầu, không dám nhìn bộ dáng dịu dàng đoan trang đó nữa, bình thường hắn rất thích nhìn nàng cười, nhưng lúc này sao lại có cảm giác hơi lạnh đây nhỉ? Thế nhưng, trực giác nói cho hắn biết, tuyệt đối không thể nói cho nàng biết nguyên nhân hắn cùng với biểu muội chán ghét nhau, nếu không nàng chắc chắn sẽ tức giận.
Thế tử gia à, ngươi còn chưa yêu người ta, đã sợ đối phương tức giận, xem ra số ngươi đã định là trung khuyển rồi.
Liễu Hân Linh thấy hắn một bộ dáng bướng bỉnh, cuối cùng dĩ nhiên là không hỏi được cái gì, trong lòng than một tiếng, rốt cuộc không bướng cùng hắn nữa, nghe lời chuyển sang chuyện khác để hắn khôi phục vẻ mặt bình thường. Liễu Hân Linh cảm thấy, dù là vợ chồng, cũng không nhất thiết là không có bí mật riêng. Tìm hiểu tới cùng mọi chuyện quá nhiều, sẽ làm nam nhân sinh chán ghét.
nói vài câu cũng khiến Liễu Hân Linh lại cảm thấy mệt nhọc, sau đó trong khuôn mặt tươi cười vui mừng của nam nhân nào đó, nàng lại bị người nào đó ôm vào ngực cùng nằm trên giường nghỉ ngơi.
"Khiếu Thiên, hiện ta bị bệnh, sợ sẽ lây cho chàng." Liễu Hân Linh lo lắng nói, hi vọng hắn đến sương phòng sát vách để nghỉ tạm.
"không việc gì, bản thế tử thân thể cường tráng!" Sở Khiếu Thiên đem cằm đặt lên đầu nàng nhẹ nhàng cọ cọ, "Nương tử nhanh lên một chút nghỉ ngơi, chờ nàng khỏe hơn chúng ta hồi kinh."
Liễu Hân Linh nghe, cũng mau mắn nói: "thật ra thì chỉ là nhiễm phong hàn thôi, rất nhanh khỏe thôi, cũng không nhất định phải lưu lại thành Ngu Châu để dưỡng bệnh." Từ kinh thành đến thành Ngu Châu ước chừng hơn một trăm cây số, lộ trình cũng không coi là xa, coi như nàng đang bệnh, ngồi xe ngựa trở về chậm một chút cũng được nha.
"Chờ nàng khỏi hẳn đã!" Sở Khiếu Thiên kiên định đáp.
Liễu Hân Linh phát hiện hắn đối với chuyện này hết sức kiên trì, liền cũng không nhiều lời phản đối hắn.
********
Dưỡng bệnh một lần liền dưỡng hết năm ngày, Sở Khiếu Thiên mới quyết định ngồi xe ngựa hồi kinh.
Dĩ nhiên, ngồi xe ngựa là Liễu Hân Linh cùng Mặc Châu, Sở Khiếu Thiên cùng thị vệ cưỡi ngựa.
Trong năm ngày này, nàng thì lưu trong khách điếm dưỡng bệnh, còn Sở Khiếu Thiên ngày ngày chạy ra ngoài, Liễu Hân Linh giả vờ lơ đãng hỏi thăm, mới biết hắn lưu lại thành Ngu Châu còn có mục đích khác, vì hoàng thượng thuận tiện giao việc. Nghe nói Sở Khiếu Thiên cho người vào cung bẩm báo với Hoàng đế chuyện phủ trưởng công chúa gặp tập kích thì Hoàng đế liền nhân cơ hội giao nhiệm vụ cho hắn, để cho hắn đi thành Ngu Châu tra án.
Liễu Hân Linh trầm mặc, xem ra Hoàng đế cũng rất hiểu phải tận dụng như thế nào cho tốt. Cho nên nói, Sở Khiếu Thiên lưu lại thành Ngu Châu, cũng không thuần túy là vì nàng dưỡng bệnh, còn vì làm việc cho Hoàng đế.
Liễu Hân Linh mơ hồ đoán biết Sở Khiếu Thiên vì hoàng đế làm một số chuyện bí mật không thể công khai, thậm chí có thời điểm ngay cả cao thủ thị vệ mang số bên cạnh hắn cũng xuất động, liền biết hoàng đế ủy thác cho hắn nhiệm vụ khó khăn cỡ nào.
Đối với cao thủ thị vệ mang số bên cạnh Sở Khiếu Thiên này, Liễu Hân Linh vốn nghĩ bọn họ chỉ là thị vệ bình thường, về sau mới biết bọn họ đều là thị vệ đại nội, mà còn là thị vệ được huấn luyện đặc biệt, trừ hoàng cung, vương phủ bình thường cũng chỉ có cực ít loại thị vệ này. Mà hoàng đế lại hào phóng như vậy mà đem mười thị vệ này ban cho Sở Khiếu Thiên, dù là cưng chiều hậu bối cũng không cưng chiều đến vậy chứ?
Liễu Hân Linh suy nghĩ xem trong lòng hoàng đế, Sở Khiếu Thiên rốt cuộc có vị trí như thế nào, nhưng đoán nửa ngày, cũng không đoán ra được. rõ ràng là người nóng nảy, hung hăng, lại từng làm nhiều chuyện khiến người trân trối, nghẹn họng một phen, trước giờ chưa ai từng nghĩ sẽ coi trọng hắn, vậy mà hoàng đế lại sủng ái hắn như thế, thực là không hiểu nổi hoàng đế nghĩ gì.
Thời gian năm ngày, Sở Khiếu Thiên dường như đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, sau đó mang theo nàng đã khôi phục khỏe mạnh hồi kinh.
Lần này, bệnh nặng làm cho nguyên khí của nàng bị tổn thương nặng nề, cho nên muốn khỏe mạnh lại như cũ, vẫn còn cần chút thời gian. hiện tại mặc dù nàng đã không cần uống thuốc, nhưng Sở Khiếu Thiên vẫn bởi vì thân thể nàng hư nhược, mà mất nửa ngày mới về đến kinh thành.
Trở lại vương phủ, tất nhiên là phải đi bái kiến trưởng bối.
Liễu Hân Linh vốn là muốn đi bái kiến An Dương thái phi, dù sao lần này nàng rơi xuống nước mất tích mặc dù rất nhanh liền được tìm thấy, cũng không gặp chuyện gì nguy hiểm, nhưng cũng khiến trưởng bối phải lo lắng, chỉ là sau khi An Dương thái phi biết nàng trở lại, liền truyền lời nàng chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, không cần phải tới thỉnh an.
Mà Liễu Hân Linh trong họa được phúc chính là, bởi vì lần này nguyên khí tổn thương nặng nề, nên để cho nàng bồi bổ thân thể về sau dễ mang thai, An Dương thái phi truyền An Dương vương phi miễn cho nàng mỗi ngày đều phải thỉnh an, để cho nàng theo như quy củ chi cần mồng một mười lăm mới đi thỉnh an là được rồi. Như vậy chỉ cần không có chuyện gì khác, nàng sẽ có rất nhiều thời gian an tâm ở trong Lãm Tâm viện ngủ nướng.
An Dương vương phi thấy nàng trở lại, cũng không có nói gì, chỉ nhìn nàng một phen xong, lại quan tâm, hỏi thăm tình trạng thân thể của nàng, sau đó để cho nàng trở về Lãm Tâm viện nghỉ ngơi, chỉ giữ lại một mình nhi tử.
Liễu Hân Linh ngoan ngoãn thi lễ, liền dẫn nha hoàn lui xuống.
Chờ nàng dâu rời đi, An Dương vương phi quan sát nhi tử, đau lòng nói: "Sao lâu như vậy mới trở về? Nhìn cũng gầy đi, có phải bên ngoài ăn không được ngon miệng hay không? Nàng ta rơi xuống nước nhiễm lạnh, mang nàng hồi kinh dưỡng bệnh là tốt rồi, cần gì phải vì nàng mà lưu thành Ngu Châu?"
Mặc dù biết đây không phải là lỗi của con dâu, nhưng bà là mẹ, dù gì đáng quan tâm nhất vẫn là nhi tử, có sai cũng chỉ có thể là người khác sai. Đối hành động của nhi tử vì nàng dâu mà lưu lại thành Ngu Châu, An Dương vương phi trong lòng có chút chua chát, cảm thấy nhi tử có phải quá cưng chiều nàng dâu rồi chăng.
Sở Khiếu Thiên sờ sờ mặt, nói: "Mẹ, con đâu có gầy, còn cảm giác mình mập lên chút đấy." Ít nhất mỗi sáng sớm bởi vì tư thế ngủ bất chánh của hắn trực tiếp đè lên người nương tử nhà hắn mà ngủ, khiến nàng cực lực kháng nghị. Nhưng hắn cũng không quản được mình mà, ngủ say liền đè lên, đây là một loại bản năng nha. "Còn nữa, mẹ, lưu lại thành Ngu Châu là thuận tiện làm nhiệm vụ hoàng thượng giao, cũng không phải đi du sơn ngoạn thủy, nếu không gầy một chút, hoàng thượng nhìn, còn không cho là nhi tử làm việc không chăm chỉ sao."
Nghe được là vì nhiệm vụ hoàng thượng giao, An Dương vương phi liền ngậm miệng, chỉ là có chút buồn cười nói: "Miệng lưỡi trơn tru, cẩn thận cha con nghe lại mắng cho!"
Sở Khiếu Thiên bĩu môi, "Dù sao cha cũng chưa từng nhìn con thuận mắt. Mẹ, cha lúc nào thì trở lại?"
"Buổi trưa ông trở lại, chỉ là lại vừa ra ngoài rồi, đoán chừng là đi Hình bộ thôi. Chuyện Nhan quận chúa bọn họ gặp tập kích khiến cha rất tức giận, những ngày qua vẫn cùng Hình bộ thẩm tra vụ án này."
Sở Khiếu Thiên như có điều suy nghĩ, sau đó lại cùng An Dương vương phi nói vài câu, liền trở về Lãm Tâm viện.