Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Beta: Isis Nguyễn
"Ta muốn đi bỏ thuốc cho vương tử Nam Di này, nhìn hắn sau này còn có thể dùng nửa người dưới làm chuyện ác không, cho là Đại Sở dễ khi dễ sao?" Sở Khiếu Thiên âm trầm nói, giữa hai lông mày là sát khí âm trầm không tiêu tan.
Quý Uyên Từ cùng Hân Linh đồng thời có cảm giác đóng băng, trong lúc nhất thời chỉ có thể im lặng nhìn một vị thế tử gia sát khí đằng đằng.
Khiến hoàng tử một nước bị bất lực, chuyện này cũng quá ác độc đi?
một hồi lâu, Quý Uyên Từ rốt cuộc hỏi lại: "Sở huynh, Nam Di cùng Đại Sở ta không thù không oán, huynh đối phó hoàng tử của bọn hắn như vậy, có phải hay không hơi quá đáng?"
Sở Khiếu Thiên kinh ngạc nhìn hắn, "Ngươi thế nhưng đồng tình với hắn sao? Đây cũng không phù hợp tính cách của ngươi chứ? Ngươi phải nên đồng tình chủ ý này còn phải cho là nó hết sức tuyệt vời mới đúng chứ?"
Quý Uyên Từ: ==Chẳng lẽ trong mắt ngươi ta thật sự không đáng tin cậy như vậy sao?
Liễu Hân Linh: ==Hai tên này thật không thẹn là bằng hữu, rốt cuộc là cùng lớn lên thế nào vậy chứ?
Sở Khiếu Thiên cảm giác mình cần hảo hảo thuyết giáo cho Quý Uyên Từ, vì vậy vừa trở lại thiên sảnh Ôm Tâm viện sai nha hoàn dâng trà xong, liền phất tay khiến các nàng ra bên ngoài coi chừng, trong sảnh chỉ còn lại ba người. Liễu Hân Linh cũng không có tư tưởng của phụ nữ cổ đại mà tự giác "Nam nhân nói chuyện nữ nhân phải tránh", cộng thêm Sở Khiếu Thiên có chuyện cũng chưa bao giờ lừa gạt nàng, vì vậy nàng rất bình tĩnh ngồi một bên, không có tự động rời đi. Quý Uyên Từ liếc mắt nhìn, thấy Sở Khiếu Thiên không có vẻ mặt gì khác thường, vì vậy cũng rất thông minh không nói gì.
"Ngươi có phải hay không muốn biết tại sao ta lại động thủ với thế tử Nam Di?" Sở Khiếu Thiên thong thả ung dung uống một hớp trà hỏi.
Quý Uyên Từ gật đầu, cầm khối quế hoa cao gặm, khóe miệng dính đầy vụn bánh.
Liễu Hân Linh yên lặng làm ra một vẻ mặt vô phương cứu chữa. Dù sao không phải nam nhân của nàng, mất thể diện cũng không phải là của nàng, không cần phải nhắc nhở. Chỉ là, vì sao vị thái y làm chuyện rất ngây thơ như vậy lại khiến cho người ta có cảm giác hắn rất trẻ con chứ? Làm cho người ta không khỏi nghĩ muốn bưng đi dĩa bánh ngọt giống như trêu chọc tiểu cẩu vậy.
Ừ, nhất định là ảo giác!
"Hừ, ta đây xuống tay còn nhẹ đấy." Sở Khiếu Thiên vẻ mặt có chút tối tăm, "Ngươi biết không? Ta hôm nay cùng Trâu mẫn tuần tra đến một nơi, nghe được tiếng kêu cứu. Chúng ta đi tới liền nhìn thấy hai nam nhân mặc phục trang Nam Di quốc, một trong hai người đó đang khi dễ một nữ nhân. Nếu không phải là chúng ta tới kịp thời, nữ nhân kia đã bị hắn làm nhục rồi. Thấy chuyện này, ta không thể bỏ qua, cho nên phải đánh hai người kia dừng lại." nói xong, Sở Khiếu Thiên cười lạnh một tiếng, "Ai biết tiểu tử kia sẽ mềm như trứng vậy, bị đánh mấy cái liền lập tức thể hiện thân phận của hắn là vương tử Nam Di quốc rồi. Chậc, hắn cho là mang thân phận vương tử của Nam Di quốc ra là bản thế tử không dám đánh hắn sao? Dù là hoàng đế Nam Di, chỉ cần phạm đến Đại Sở ta, bản thế tử cũng theo đánh tới cùng."
Sở Khiếu Thiên từ nhỏ tôn quý, tổ mẫu cưng chiều, cha mẹ thương yêu, Hoàng đế bao che, dưỡng tính tình hắn thành dạng không chút kiêng kỵ, chưa từng có chuyện hắn không dám làm. Mặc dù hai năm qua tính tình của hắn đã thay đổi rất nhiều, nhưng có chút gì đó khắc đến tận xương vẫn là không cách nào thay đổi.
Liễu Hân Linh nhìn vẻ mặt nam nhân lạnh lẽo, nàng có chút hiểu chuyện Sở Khiếu Thiên muốn làm rồi. Mặc dù trong mắt người ngoài, hắn là đồ con nhà giàu không hơn không kém, làm rất nhiều chuyện tệ hại, bách tính nói đến hắn phần nhiều cũng là khinh bỉ. Nhưng mặt khác, hắn lại trung thành với cái hoàng triều sinh dưỡng hắn, không cho phép người ngoài khi dễ Đại Sở, thậm chí là dân chúng Đại Sở. Mặc dù không nhìn ra, thế nhưng loại tư tưởng trung quân ái quốc xâm nhập tận sâu trong xương tủy của nam nhân này, hắn có thể làm rất nhiều chuyện xấu làm cho người ta xem thường, nhưng xét về mặt yêu nước, hắn cũng là một phần tử trung quân không hơn không kém.
Hoặc là nói, hắn vô cùng yêu thương Đại Sở, nhưng thần phục chính là Hoàng đế. Cho nên, hắn mới sẽ xem thường hành động An Thuận vương mưu phản, thậm chí rất chán ghét.
Nam Di đi sứ Đại Sở, hoàng tử của bọn hắn ở nơi này bị một thế tử Đại Sở đánh, Nam Di quốc tuyệt đối sẽ muốn nhận được câu trả lời thỏa đáng. Cho nên An Dương vương mới có thể tức giận như vậy, cũng sợ tính khí này của nhi tử sẽ tự gây họa cho hắn.
Quý Uyên Từ nháy mắt, "Ngươi nói là, vương tử Nam Di quốc này to gan lớn mật dám khi dễ phụ nữ đàng hoàng ban ngày ban mặt?"
Sở Khiếu Thiên gật đầu, vẻ mặt có chút hờ hững, "Nếu cái kia của hắn thích khi dễ nữ nhân, bản thế tử sẽ khiến cho hắn không bao giờ giơ lên được nữa."
Quý Uyên Từ kỳ quái nhìn hắn, rất tế nhị nói: "thật ra thì, đây không phải là việc ngươi trước kia thường làm sao? Ngươi đối với hắn tức giận không phải đối với việc mình làm trước kia cũng tức giận chứ?" Chờ sau khi nói xong, thấy ánh mắt giết người của nam nhân, lập tức sợ hết hồn hết vía mà biện hộ, "Sở huynh, huynh đừng trừng ta, ta là nghe người khác nói huynh trước kia là như thế, cho nên sau khi biết huynh, cùng huynh giao hảo, ta còn đặc biệt mời đi thanh lâu uống trà, cùng nghênh khẩu vị với huynh. Ai nha, huynh đừng trợn mắt nhìn, ta thật sự không có coi thường ý tứ huynh, nam nhân mà, cũng có chút ít tật xấu, chuyện này cũng không cần phải tức giận, dù sao tiểu đệ ta cảm thấy được Sở huynh rất chân thật, nên sẽ không ghét bỏ huynh......"
Nghe được một vị thái y càng ngày càng không biết điều, không chỉ Sở Khiếu Thiên muốn giết người, Liễu Hân Linh cũng muốn vỗ trán rồi. Nhưng khi nghe được Quý Uyên Từ thổ lộ ý tứ, Liễu Hân Linh khó tránh khỏi nụ cười có chút cứng ngắc, trong lòng hết sức không thoải mái.
Liễu Hân Linh chợt nhớ nàng cho tới nay vẫn sao lãng một vài vấn đề, lúc nàng chưa gả cho Sở Khiếu Thiên, nữ nhân ở hậu viện chờ hắn lâm hạnh rất nhiều. Hơn nữa ở bên ngoài, nam nhân này cũng thường đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, thậm chí có người còn bắt gặp ngoài đường. hắn lại còn thường đặt chân tới nơi bướm hoa, còn là khách quen ở nơi đó! thật là không còn gì để nói.
Sau nàng được gả tới, hắn giống như là biến thành một người khác, hậu viện cũng sạch bóng nữ nhân, xem ra quả thực là người chồng tốt lại biết nghe lời, giống như là rất chung thủy với thê tử. Cho nên nàng mới có thể quyết định không truy cứu quá khứ của hắn, cùng hắn hảo hảo sống qua ngày. Nhưng là, coi như nàng không truy cứu, cũng không chịu được người khác nói quá nhiều ở bên tai nàng. nói nhiều, muốn không so đo cũng khó. Nữ nhân đều là nhỏ mọn lại hay suy nghĩ lung tung, coi như nàng rộng rãi, cũng sẽ có thời điểm khó chịu.
Cho nên, Liễu Hân Linh cảm giác mình có lẽ phải hảo hảo tìm hiểu một chút sự tích "Vinh quang" trước kia của một vị thế tử gia rồi.
Sở Khiếu Thiên lần đầu tiên thấy muốn giết người đến vậy, thật muốn trực tiếp bóp chết tên thần kinh này đi. Khóe mắt liếc thấy Liễu Hân Linh nét mặt nhợt nhạt, trái tim có chút phát đổ, khiến hắn có chút cảm thấy khó chịu lại có chút chột dạ, vội vàng phản bác: "Ta làm sao có thể làm ra loại chuyện đó chứ? Ta không giống hoàng tử Nam Di ngoài đường phố cưỡng gian nữ nhân đâu, ta cho dù có khốn kiếp vô sỉ cũng không làm chuyện đó, nương tử, nàng phải tin tưởng ta!"
Liễu Hân Linh nhìn hắn một cái, không có chất vấn cái gì trước mặt người ngoài.
Sở Khiếu Thiên trong lòng có chút tối tăm, hận hận trừng mắt người không biết nhìn sắc mặt vị thái y kia.
Quý Uyên Từ có điên cũng biết mình có thể phá hư tình cảm vợ chồng nhà người ta, lập tức để chuộc lỗi mà rất tận lực vỗ ngực bảo đảm với Sở Khiếu Thiên hắn sẽ trở về điều chế thuốc làm cho nam nhân bất lực.
"Sở huynh, huynh muốn hắn bất lực bao lâu? Ba ngày? một tháng? Hay là một năm?"
Sở Khiếu Thiên bất mãn nhìn hắn, "Chẳng lẽ không có cả đời sao?"
"......" Quý Uyên Từ há hốc mồm, trong lòng yên lặng lau mồ hôi, nam nhân này thật là quá độc rồi, may mình không có chân chính làm hắn phát bực. Chỉ là, nhìn tình huống lúc này, đoán chừng hắn cũng sắp xù lông rồi.
Quý Uyên Từ vừa trải qua tình thế hiểm nguy, lập tức lấy cớ phải đi nghiên cứu thuốc vội vàng cáo từ, liền chuyện ăn chực tại Ôm Tâm viện cũng không dám làm nữa.
Quý Uyên Từ vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng.
Thấy Quý Uyên Từ đi rồi, Liễu Hân Linh cũng định đi, dịu dịu dàng dàng mà cười: "Phu quân, ta về phòng trước đổi bộ y phục rồi lát nữa sai nha hoàn chuẩn bị bữa tối sau rồi sẽ báo cho chàng một tiếng."
Lại là loại nụ cười dịu dàng không khác biệt này, cả đôi mắt dặm nụ cười kia cũng thật dịu dàng, lại làm cho đầu hắn da tóc tê dại. Sở Khiếu Thiên không hiểu tại sao người có thể cười dịu dàng đến như vậy lại làm cho người ta sợ hãi trong lòng đây? Mặc dù hắn rất thích nàng cười với mình, nhưng phần lớn thời gian, nụ cười của nàng thật cho hắn một loại cảm giác rất không tốt, khiến cho hắn theo bản năng cảm thấy, ngàn vạn đừng làm nương tử của hắn phát bực. Nhưng thấy khóe môi nàng chứa đựng nụ cười nhàn nhạt dịu dàng rời đi, hắn cảm thấy trong lòng càng khó chịu.
Sở Khiếu Thiên theo bản năng muốn giữ nàng ở lại, không muốn nàng cứ như vậy rời đi, kéo lấy tay áo của nàng, ai ngờ một thanh âm của vải vóc bị xé rách vang lên, sau đó trên tay hắn là một đoạn ống tay áo bị xé rách. Sở Khiếu Thiên hơi biến sắc mặt, hắn không dùng bao nhiêu sức mà y phục cứ như vậy bị xé, hắn hiểu nàng không muốn hắn đụng chạm tới nên mới có thể mặc nó bị xé rách.
Liễu Hân Linh liếc mắt nhìn, ánh mắt u ám, nhưng vẫn là không nói gì rời đi.
Sở Khiếu Thiên cứ như vậy ngơ ngác cầm đoạn ống tay áo này, nhìn bóng dáng nàng rời đi, đợi bóng dáng của nàng rốt cuộc biến mất ở ngoài cửa, một lát sau, thoáng như tỉnh mộng đứng dậy khỏi ghế, không chút nghĩ ngợi trực tiếp đuổi theo.
***********
Huyền Châu chờ ở đại sảnh bên ngoài thấy Liễu Hân Linh đi ra thì vội vàng tiến lên, nhưng khi nàng phát hiện tiểu thư nhà mình thiếu một đoạn tay áo thì lộ ra vẻ mặt giật mình.
Chẳng lẽ tiểu thư cùng thế tử gia đánh nhau? Thế tử gia còn sống chứ?
Huyền Châu có chút bận tâm, nàng không cho là tiểu thư nhà mình nhàm chán tự xé rách ống tay áo của mình, tuyệt đối là có người kéo nàng mới có thể trực tiếp xé rách nó. Huyền Châu cảm thấy tiểu thư nhà mình thật ra thì chính là một nhân vật giả trư ăn cọp, rõ ràng hung tàn được ngay, nhưng bề ngoài lại là một bộ dáng dịu dịu dàng dàng hiền lương, hết sức có tính lừa gạt. Phải là người làm chuyện thật có lỗi với nàng, tuyệt đối sẽ một đầu ngón tay nhấn chết ngay.
"Nhìn cái gì? đi thôi."
Thanh âm ôn uyển cắt đứt dòng phán đoán của Huyền Châu, đồng thời cũng làm cho Lý ma ma cùng đám người Lục Y cúi đầu không dám dò xét y phục chủ tử vì sao lại thiếu một đoạn.
Liễu Hân Linh không để ý tới ánh mắt của bọn nha hoàn, hết sức thản nhiên mà dẫn dắt họ đi về phòng.
Vậy mà, còn chưa đi mấy bước, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng bước chân vang lên, sau đó là tiếng nha hoàn kêu lên, Liễu Hân Linh đang muốn xoay người ngó nhìn chuyện gì xảy ra thì không ngờ một đôi cánh tay có lực từ phía sau đưa qua hướng đến bế nàng lên, sau đó không cho nàng thời gian phản ứng, ôm đi luôn.
"......"
Huyền Châu cùng đám nha hoàn há to mồm thấy nam nhân như một cơn gió bay tới giống như thổ phỉ một dạng đem người vác đi, thật sâu cảm thấy thế tử gia nhà bọn họ rất có tiềm chất làm thổ phỉ. Chỉ là, chuyện của chủ tử, bọn họ là hạ nhân cũng không dám nhiều chuyện, tránh cho thế tử gia nóng giận, trực tiếp một cước đạp bay, không chết cũng tàn phế.
Liễu Hân Linh có chút đau đầu vì bị một nam nhân vác về phòng, sau đó nghe được một tiếng "Bùm", cửa bị nam nhân trực tiếp đá một cước, cuối cùng là cả người mình bị vứt lên giường, chờ đón chính là bị một thân thể nam nhân đè lên, khiến nàng thiếu chút nữa thì tắc thở.
Liễu Hân Linh bị một loạt chuyện này làm cho đầu óc choáng váng, mặc dù nàng có quái lực không tệ, nhưng cũng có thể là trời cao thấy nàng quá may mắn, cho nên mới đồng thời ban cho nàng một thân thể mảnh mai để cân bằng với lực chiến đấu của nàng. Cho nên xảy ra một loạt chuyện này, nàng bị dày vò tới mệt rồi, còn đâu có hơi sức dùng quái lực uy hiếp trước mà giải quyết vấn đề?
"Chàng làm gì —— ô ô ô......"
Lời của nàng còn chưa thốt khỏi miệng, đã bị người chặn lại, vừa hung vừa dữ hôn vừa hung hăng hút không khí trong miệng nàng, lưỡi đối phương cực nóng ở trong miệng nàng xâm lược, để cho nàng hoa mắt chóng mặt, căn bản không còn chút sức nào phản kháng.
Rốt cuộc, nàng cảm thấy mình mà không thoát được nhất định sẽ bị nam nhân này hôn mà chết thì vì vậy cố gắng giơ tay lên, một tay đẩy nam nhân đang đè ở trên người nàng ra. Chỉ tiếc là nàng đoán sai, nam nhân này rất quyết tâm khi nàng đẩy hắn thì hắn ôm thật chặt lấy nàng, vì vậy hắn bị đẩy xuống giường đồng thời nàng cũng bị hắn ôm cùng rơi xuống.
Liễu Hân Linh cảm giác xương của mình cũng trệch vị trí, quả nhiên mình là một thân kiều thể nhu, không thể không nhẹ nhàng mà. Chỉ là mặc dù nàng rơi xuống, nhưng ít ra phía dưới còn có cái đệm thịt, trong lòng có chút cảm thấy được an ủi. Chỉ là không biết có phải mấy tháng nay Sở Khiếu Thiên chăm chỉ nung luyện thân thể mà bắp thịt trên người hắn cứng rắn không thể tưởng tượng nổi, để cho nàng cảm thấy thân thể mình thật đau.
"Linh nhi, nàng không sao chứ?"
Sở Khiếu Thiên không để ý xương sống mình bị đập xuống sàn trận trận thấy đau, vội vàng ngồi dậy, ôm lấy thiếu nữ trong ngực mà hỏi, vẻ mặt khẩn trương. Người khác có thể không biết, nhưng là người bên gối của nàng, hắn là vô cùng rõ ràng thể chất của nàng có nhiều suy yếu, hắn cũng biết rõ nàng có quái lực nhưng bởi vì nàng rất mảnh mai vẫn cần hắn che chở.
Liễu Hân Linh tức giận nhìn chằm chằm hắn, hận nói: "Chàng nổi điên làm gì, thật rất đau đó!" nói xong, mình sờ sờ lên chỗ đau trên ngực, muốn vuốt lên khẩu khí kia.
Sở Khiếu Thiên thấy thế, lập tức cẩn thận từng li từng tí đưa tay tới vuốt vuốt ngực nàng, chỉ là không cẩn thận mò tới mềm mại trước ngực nàng đội lên, đỏ mặt trong lòng rung động, không khỏi dùng ngón tay đâm đâm ở ngực nàng rất thú vị.
"Chàng ——" Liễu Hân Linh mắc cỡ thiếu chút nữa vung một quyền vung qua. Mặc dù chuyện nên làm cũng đã làm, nhưng đó là ở trên giường, lúc không ở trên giường, nàng vẫn cảm thấy làm chuyện như vậy có chút mất thể diện.
Sở Khiếu Thiên vừa thấy sắc mặt của nàng, lập tức trở lại quy củ tiếp tục bộ dáng vỗ ngực thuận khí cho nàng, đồng thời ra vẻ vô tội, "Đây là ta thiếu thận trọng, đừng tức giận, thân thể không tốt sẽ phải uống thuốc. Hơn nữa, cái bên trong người này rất mềm, ta rất thích." nói xong, tặng kèm một nụ cười lấy lòng.
Chàng có thể vứt bỏ mặt mũi như thế sao?
Liễu Hân Linh cảm thấy nghe hắn nói xong, mình có thể sẽ phun một bụm máu lên trên mặt hắn.
Chờ ngực rốt cuộc không còn đau nữa, Liễu Hân Linh lại phát hiện mình đang ngồi trực tiếp ở trên đùi của hắn, hơn nữa lại là cái loại tư thế ngồi của con nít, lại một lần để cho sắc mặt nàng dấy lên chút vệt đen. Chỉ là Sở Khiếu Thiên rất hài lòng cái tư thế này, đôi tay ôm ở trên eo nàng, không thèm nhìn nét mặt của nàng trực tiếp đem lấy mặt của mình dính lên gò má nàng, cọ cọ da mặt trơn mềm của nàng, mặt thỏa mãn.
"Linh nhi, nàng tin tưởng ta được không?" Sở Khiếu Thiên bên cọ cọ bên mặt nàng cẩn thận từng li từng tí nói: "Quý Uyên Từ nói không đúng, không nên tin hắn. Ta, ta......"
Liễu Hân Linh rũ mắt xuống, làm cho người ta không thấy rõ tâm tình trong mắt nàng.
Sở Khiếu Thiên hết sức không thích bộ dạng này, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình chưa từng hiểu rõ nàng, chưa bao giờ biết trong lòng nàng nghĩ thế nào. Bây giờ suy nghĩ một chút, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cũng không biết từ lúc nào, hắn liền đã toàn tâm toàn ý thích nàng, cho đến khi cưới được nàng rồi, hắn cảm thấy bọn họ còn có thời gian cả đời để hiểu nhau nên cũng không vội. Nhưng là bây giờ, hắn cảm thấy ý tưởng này quá lạc quan đi. hiện tại, hắn có chút gấp gáp rồi.
Liễu Hân Linh cảm thấy cằm đau nhói, sau đó mặt của mình bị buộc phải nâng lên.
một tay hắn cưỡng chế kềm ở cằm của nàng, để cho nàng cùng hắn mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau. Trong nháy mắt, nàng nhìn thấy trong mắt của hắn cảm xúc tối tăm, để cho nàng trực giác có chút nguy hiểm.
hắn không cho phép nàng trốn tránh.
hắn nhìn ánh mắt của nàng, mấp máy môi, rốt cuộc hạ quyết thật là lớn nói: "Nàng là nữ nhân đầu tiên của ta, ta chỉ chạm qua một mình nàng."